Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The Jolly

.

.

.

Người lạ mặt khẽ chớp mắt ngạc nhiên. Hửm?

Luhan càng kéo món đồ kia lại gần phía mình. Tôi nhìn thấy cái này trước.

Anh biết là chuyện tranh giành đồ trong cửa hàng với một người hoàn toàn xa lạ có vẻ rất trẻ con, nhưng anh còn lâu mới ra khỏi đây mà trên tay không có quà cho Sehun.

Người kia, hình như bị bất ngờ trước vẻ mạnh bạo của Luhan, khẽ cau mày lại. Gì cơ?

Cả hai ta đều muốn cái này, nhưng chỉ một người có thể mua nó đúng không? Vì tôi thấy cái này trước, thế nên cái người đó phải là tôi.

Cái đó tôi cũng nói được nhá. Chẳng thể nào biết ai là người thực sự thấy trước, thế nên câu cãi lý của anh bỏ đi, người lạ mặt nhếch môi đáp lại.

B-Bỏ đi á?? Luhan hậm hực. Anh bước một bước tới gần chàng trai kia. Nghe này, tôi không muốn làm to chuyện đâu, nhưng tôi thực sự cần cái này, vậy nên nếu anh vui lòng thả tay ra, tôi sẽ rất cảm kích. Sẽ không ai bị đau cả.

Người kia nhìn anh chằm chằm trong vài giây và bắt đầu cười khúc khích. Anh không được ngọt ngào như vẻ bề ngoài nhỉ.

Luhan vừa lừ mắt, vừa ra sức kéo món hàng kia khỏi cái nắm tay của cậu ta, nhưng người đó lại đang nắm chặt quá – cậu ta không chịu nhượng bộ chút nào. Nói cho mà biết nha, tôi là người cực kì ngọt ngào đó!

Cậu ta bật cười. Phải rồi, thế nên giờ anh mới đang cố gắng giật nó ra khỏi tay tôi. Ngọt ngào ghê gớm nhỉ.

Aishhh! Sao cậu khó khăn thế nhở? Luhan kêu lên, lấy chân đá mạnh xuống nền nhà – một hành động chứng tỏ với người kia rằng anh đang rất tức giận, nhưng cuối cùng thì nó lại thành ra cực kì dễ thương.

Nói với tôi tại sao anh lại muốn cái này nhiều cỡ vậy xem nào? Cậu ta yêu cầu với vẻ mặt đang cực kì hứng thú.

Gì – sao tôi lại phải nói với cậu?

Để tôi còn xem xét có nên nhường anh cái này hay không. Xìììììììììì. Cậu ta nghĩ mình là ai chứ?

Không. Cậu mới là người phải giải thích để tôi còn xem xét có nên nhường hay không.Nhưng gì thì gì tôi cũng chẳng nhường đâu nha.

Anh vừa nói rồi còn gì. Anh sẽ không chịu nhường đâu.

Luhan nhướn mày lên. Lộ liễu quá hả?

Cực luôn ấy. Cậu ta mỉm cười với anh, người vẫn đang băn khoăn chẳng biết mình có thích cái nụ cười này không nữa. Đó là một nụ cười rất đẹp, và Luhan thực sự thấy nó thu hút cực kì, nhưng một lần nữa, anh cũng đồng thời muốn hất văng nó ra khỏi cái khuôn mặt kia.

Thế anh có định nói cho tôi lý do không đây?

Luhan khẽ thở dài. Thôi được rồi. Tôi mua làm quà cho một người – một người rất đặc biệt với tôi.

Người kia gật gù ra chiều đã hiểu, và trong một giây, anh cứ ngỡ là cậu ta sẽ hiểu hoàn cảnh của mình mà buông món đồ ra. Và những gì bật ra từ cái miệng kia chính là lý do tại sao ý nghĩ đó không tồn tại được lâu dài trong đầu Luhan."

Tôi cũng mua nó cho một người rất đặc biệt – là chính tôi nè. Thế nên tôi nghĩ nó cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ phải từ bỏ đi thôi.

Luhan bật cười khinh khỉnh. Ha. Ghét phải làm mất lòng nhau thế này lắm, nhưng mà người đặc biệt của tôi đặc biệt hơn cậu CỰC KÌ NHIỀU nha.

Anh thậm chí còn chẳng biết tôi cơ. Mà từ tất cả những gì anh biết về tôi cũng đủ khiến tôi đặc biệt hơn người đó cả chục lần rồi ấy chứ.

Cậu ta nháy mắt với Luhan , người mà giờ đây đang bắt đầu thu mình lại.

Cứ ham hố mơ đi.

Cậu ta lại bật cười, khiến anh cau mày lại, thật khó hiểu khi có người cười được ngay sau khi bị xúc phạm như thế cơ chứ.

Rồi, giờ thì ý anh thế nào?

Bằng mọi giá phải mang nó về cho Sehun! Lẹ lên Luhan, nghĩ đi xem nào. Hmm. Là Baekyeol thì hai người đó sẽ làm gì nhỉ?

Cậu nghĩ sao nếu chúng ta cùng đặt nó lại lên kệ và sau đó đếm đến ba, người nào chộp được trước sẽ là người thắng? Luhan đề nghị

Được thôi.

Hai người đặt lại nó về chỗ cũ, và rồi cùng thả tay ra. (Luhan tính cả rồi)

Sẵn sàng chưa? Anh hỏi, cả hai bàn tay đã trực sẵn ra đằng trước.

Người kia nhếch môi cười. Không ăn gian nhé?

Luhan gật đầu.

Một.

Hai! Luhan hét to trước khi đưa tay ra túm luôn món đồ, vội vã nhặt túi xách lên và quay người bỏ chạy khỏi chàng trai kia.

NÀY, cậu ta gọi với theo từ đằng sau

Luhan ngoảnh lại nhìn, nói vọng lại một câu Xin lỗi nha, nhanh chóng trước khi bước thẳng đến quầy tính tiền.

Anh không thèm ngoảnh lại thêm lần nữa, thế nên đã không nhìn thấy một nụ cười nhỏ thoáng xuất hiện trên khuôn mặt của người lạ kia – và nó vẫn còn ở yên đó ngay cả khi anh đang trả tiền.

Luhan cũng không nhìn thấy ánh mắt của người đó dán chặt lên mình khi anh bước ra khỏi cửa hàng với món quà của Sehun trong tay.

Whoaaa hyung! Anh mua cho Sehun cái —-! Cậu ấy sẽ thích lắm cho xem, Baekhyun vừa cười hài lòng vừa thích thú la lên khi tiến tới quầy bán đồ ăn. Giống như Luhan, cả hai người kia cũng có cả tá túi đựng hàng, họ để chồng chất lên không chừa chỗ nào trên nền đất quanh cái bàn của ba người bọn họ. Luhan kéo ghế ngồi đối diện Baekyeol rồi đặt món quà của Sehun lên mặt bàn.

Cái này bao nhiêu thế? Chanyeol lên tiếng hỏi, lướt mắt xem xét món quà (và cả Luhan) với vẻ ngạc nhiên.

Nhiều lắm. Anh gần như phải đánh nhau với một người mới có được nó đấy.

Baekhyun, có vẻ như vẫn chưa tin vào những gì vừa bật ra khỏi miệng Luhan, cậu bắt đầu cà lăm. A-Anh gần như phải đánh nhau á?

Ước gì tụi em đã ở đó mà chiêm ngưỡng, Chanyeol nói với vẻ thất vọng tràn trề. Xem chừng phải tuyệt lắm ý.

Luhan khúc khích cười. Có thể anh hơi nói quá một tẹo. Không hẳn là anh đã thực sự đánh nhau với cậu ấy đâu...

Nghe vậy cặp đôi kia liền rướn người ra, đột nhiên hứng thú với những gì anh chuẩn bị trả lời.Thế chốt lại anh lấy nó bằng cách nào?

Luhan mỉm cười. Rất đơn giản. Anh làm theo cách bọn em sẽ làm trong trường hợp đó.

Như thể đã thấu hiểu chính xác việc đó nghĩa là gì, Baekhyun và Chanyeol nhe răng cười rồi vỗ vỗ lưng anh. Xuất sắc lắm!

Tinh thần mua sắm trong dịp lễ nó phải thế! Lừa kiểu gì thì lừa, miễn là có cái mình muốn.

Chanyeol nói rồi giơ ngón tay cái lên khích lệ anh. Luhan đưa hai tay ôm mặt.

Vậy cũng có tốt đẹp gì đâu... Nó gần như biến anh thành một người xấu ấy.

Baekyeol bật cười. Ờ thì nếu mà anh làm theo cách của bọn em thì anh cũng không hẳn là ngây thơ vô tội đâu ha.

Anh cau mày lại. Dù gì thì anh cũng xin lỗi rồi...

Vừa cuỗm món quà chạy đi vừa xin lỗi ấy hả? Chanyeol hỏi dồn, mặc dù ánh mắt cậu ta cũng đủ chứng minh cho Luhan thấy là cậu đã biết thừa câu trả lời rồi.

Luhan gật nhẹ đầu và cúi gằm mặt xuống đất. Phương án đó nghe có vẻ hợp lí lúc ấy thôi, chứ giờ nghĩ lại, Luhan lại cảm thấy có chút tội lỗi vì đã không chơi đẹp với cái người kia.

Vui lên hyung ơi. Có thể anh sẽ còn gặp lại cậu ta mà.

Cũng có thể... Nhưng nếu có gặp lại thật, anh dám cá là cậu ta muốn nhảy bổ vào mà chiến đấu với anh lắm.

Cái đó thì chưa chắc đâu nha. Thôi nào, nhìn anh mà xem! Baekhyun đưa tay chỉ về phía người Luhan. Ai lại có thể đánh anh được cơ chứ?

Chanyeol gật gù đồng tình. Thế thì giống như kiểu đánh một chú cún con đang bị kẹt dưới trời mưa tầm tã ấy.

Cả ba người cười phá lên trước cách miêu tả của Chanyeol – và dù nghe có vẻ lố bịch thật đấy, nhưng nó cũng phần nào giúp anh cảm thấy bớt tội lỗi hơn về những việc mình làm. Luhan thầm nghĩ nếu anh có gặp lại người đó, có lẽ anh sẽ xin lỗi vì đã giật món quà và tháo chạy. Nếu chúng ta còn gặp lại nhau...

Nhưng thật lòng là, vì chính bản thân cậu ta, hãy cùng cầu nguyện rằng Sehun không có quanh quẩn ở đó, Baekhyun lên tiếng, kéo tuột Luhan ra khỏi những suy nghĩ nãy giờ. Mặc dù là em cũng không ngại xem Sehun giải phóng con quái thú trong người ra đâu nha. Đã mắt lắm cho xem.

Luhan nghe vậy bật cười. Sehun không hề có quái thú trong người đâu.

Chẳng qua là chưa ai khơi mào khiêu khích nó thôi.

Phải đó, cái chính là chưa. 

Luhan đảo tròn mắt. Rồi rồiiii – cứ đợi xem. Bỗng anh mở tròn mắt trước cái suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu. Ra đó là lí do hai người cứ chọc em ấy hả?

Cặp Baekyeol toét miệng cười. Bọn em chỉ đang kiểm tra xem có thể chọc mà không bị cậu ấy tóm lại xử lí kiểu gì thôi. Vui mà.

Mong là hai người biết anh sẽ không có ra tay giúp đỡ gì hết nếu như hai người dám động vào em ấy.

Ôi thôi nào hyung, Baekhyun nói. Tụi em chọc cậu ấy một phần cũng là do tụi em biết anh sẽ ngăn không cho cậu ấy làm thịt tụi em mà.

Anh là lá chắn bảo vệ của tụi em. Chanyeol thêm vào, rồi rướn người ra và nắm lấy nắm để tay Luhan. Hãy che chở cho tụi em nhé.

Hai người bị điên rồi.

Là thú vị điên đảo thì đúng hơn, Baekhyun chỉnh lại. Thừa nhận đi hyung, thấy Sehun bảo vệ anh đến tận răng anh chả sướng quá.

Luhan cắn nhẹ môi. Ừm...vậy cũng khá tốt mà. Chắc thế..

Xiiiiiii. Anh nghĩ việc đó siêu hót thì có.

Anh chả thích quá mọi khi cậu ấy kiểu 'Luhan hyung là của tôi' có đúng không? Đừng có chối làm gì.

Không biết phải đốp chát lại thế nào, Luhan tự nhủ tốt nhất là nên lèo lái sang chủ đề khác thì hơn. Anh hắng giọng. Anh nghĩ là ta nên đi thôi. Gần tới giờ ăn tối rồi.

Baekyeol phá lên cười khi thấy anh bất ngờ đổi chủ đề. Lảng khéo lắm hyung.

Sau khi xuống xe buýt, ba người bọn họ vừa thả bộ nốt quãng đường còn lại, vừa trò chuyện rôm rả về kì nghỉ đang đến gần kề.

Sehun không quan trọng ngày lễ Giáng sinh đâu. Cậu ấy – nói thế nào nhỉ? Baekhyun quay sang nhìn Chanyeol, và cậu ta liền trả lời. Không có hứng thú cho lắm.

Thế à? Luhan hỏi lại.

Cậu ấy cũng mua quà cho bọn em như thế này này, nhưng mà chuyện bọn em trang trí nhà cửa thì cậu ấy lại ghét cực – cứ luôn miệng càm ràm về việc bọn em đang làm quá lên. Tin em đi, bọn em không hề làm quá lên đâu.

Mặc dù cảm giác Baekhyun với Chanyeol cũng có thể làm quá chuyện trang trí nhà dịp Giáng sinh lên thật, nhưng LuHan phải thừa nhận là anh đang vô cùng háo hức về những chuyện đang chờ bọn họ ở phía trước . Giáng sinh lần này chắc chắn sẽ khác xa tất cả những mùa Giáng sinh trước đó của anh. Thứ nhất đó là anh sẽ dành thời gian cạnh những người bạn chung nhà chứ không phải mẹ anh, người vừa mới quyết định bay về Bắc Kinh trong dịp nghỉ lễ. Khi anh nói chuyện với mẹ trên điện thoại, bà nhắc anh nên tạo ra những kỉ niệm đẹp với Sehun và gửi quà của bà đến nhà cô anh , nơi bà đang ở lại.

Điều thứ hai và cũng là điều quan trọng nhất, đây chính là giáng sinh đầu tiên của anh với Sehun – và với những thành viên khác trong nhà nữa. Và chỉ cần nghĩ đến việc được gọi Sehun vào buổi sáng sớm ngày Noel thôi cũng khiến anh thấy bấn loạn hết cả lên rồi.

OAAA TUYẾT!!! Cặp Baekyeol hét lên phấn khích, đưa tay ra đỡ mấy bông tuyết bất ngờ rơi xuống khi bọn họ về gần khu nhà. Họ quay đầu lại nhìn Luhan, người vẫn còn đang choáng ngợp bởi khung cảnh trắng màu tuyết ấy. Hyung, anh có biết là nếu anh đứng với người anh yêu dưới làn tuyết rơi đầu tiên của năm thì tình yêu của anh sẽ kéo dài mãi suốt những mùa đông kế tiếp không?

Thật sao?

Cặp Baekyeol gật đầu cái rụp rồi đan những ngón tay họ lại với nhau và nở một nụ cười tươi roi rói. Và đến khi Chanyeol cúi người xuống hơn Baekhyun, người đang đứng kiễng chân lên, thì tay Luhan bỗng bất giác nắm chặt lấy cái điện thoại trong túi.

Mong muốn được gọi cho Sehun bỗng trỗi dậy, đè nén bên trong anh, nhưng anh đã gạt qua một bên và vừa mỉm cười để che giấu nó, anh vừa quấn khăn quàng cổ chặt hơn. Ta nên về nhanh lên, anh nói với hai người kia, nãy giờ môi bọn họ vẫn chưa chịu tách nhau ra.

Baekhyun chủ động dứt ra khỏi nụ hôn, quay về phía Luhan và má cậu bỗng ửng đỏ. Ừm hyung, đi thôi.

Quên mất là đang có anh đứng đây. Xin lỗi nha, Chanyeol thành thật, đưa tay xoa gáy, Baekhyun nghe vậy liền đánh tét một cái lên cánh tay cậu ta.

Đừng có nói thế chứ," Baekhyun khẽ rít lên. Anh ấy buồn vì Sehun không có ở đây, thế nên đừng có xát thêm muối vào, cậu vừa lầm bầm vừa liếc bạn trai mình một cái cháy mắt.

Luhan đảo tròn mắt. Anh nghe thấy hết rồi. Anh vượt qua cặp đôi kia và cứ thế tiến thẳng về nhà, trong khi đầu óc vẫn còn nghĩ vẩn vơ về cái người đó.

Anh thầm mong là tuyết sẽ không ngừng rơi – ít nhất là cho đến khi Sehun về đến nhà.

******

Wow... Vẫn còn tuyết này.

Sehun ngẩng đầu nhìn lên trên trời khi cậu vừa bước chân ra khỏi quán karaoke, bất ngờ khi thấy tuyết đã rơi lâu đến như vậy. Tuyết bắt đầu rơi mấy giờ trước cơ, và từ lúc đó đến bây giờ, nó vẫn chưa ngừng lại lần nào. Cậu băn khoăn không biết liệu việc này có báo hiệu mùa đông năm nay sẽ khác xa tất cả những mùa đông trước không nữa.

Cậu đưa mắt quan sát những người đang đi bộ dọc con đường. Một số đang vội vả trở về nhà, trong khi những người khác thì cố nán lại, dành thời gian ngắm cảnh tuyết rơi. Sehun vốn chỉ coi đó là những bông tuyết trắng thôi, không hơn không kém, nhưng vì một số lí do, năm nay cậu lại thấy có đôi chút khác biệt. Dù không thể giải thích rõ là tại sao lại vậy, nhưng cậu nghĩ là nó có liên quan đến con nai đang đợi cậu ở nhà kia kìa. Trong mấy cái tin nhắn anh gửi, hình như anh có vẻ đang rất bồn chồn thì phải. Anh liên tục hỏi bao giờ cậu về, và cậu trả lời, "Vẫn như mọi ngày thôi." Và đến khi Luhan hỏi liệu cậu có thể về lẹ lên được không thì Sehun dám cá là ở nhà có chuyện rồi. Nhưng cậu chẳng buồn hỏi xem có chuyện gì nữa vì nghĩ rằng chắc là Luhan đã chuẩn bị cái gì đó cho cậu.

Chỉnh lại chiếc khăn quàng và kéo chiếc mũ Beanie xuống, cậu tiến thẳng ra ga tàu điện ngầm – hồi hộp không biết có gì mà Luhan cứ cuống hết cả lên như thế.

Và cái cậu không ngờ tới chính là việc bạn trai mình vừa thấy cậu đã vụt chạy ra ngoài, trên người mặc bộ pajama kẻ sọc, vừa gọi rõ to, Sehun-ah, trước khi sà vào vòng tay của cậu.

Bị á khẩu mất mấy giây vì sự tấn công bất ngờ này, Sehun cũng chẳng nhớ nổi thế nào mà tay cậu lại bất chợt vòng qua người anh, trông anh có vẻ vui sướng hơn bình thường khi nhìn thấy dáng cậu. Cậu cũng không nhớ nổi làm thế nào mà môi anh và môi cậu lại quấn vào nhau, nhưng thực sự chuyện đó cậu cũng không bận tâm lắm đâu. Chỉ chờ tới khi Luhan tách người ra thì não bộ của Sehun mới bắt đầu hoạt động trở lại. Chuyện gì đây?

Ừm. Chào anh?

Chào em, Luhan trả lời, miệng cười tươi ngoác đến tận mang tai và ngẩng đầu lên nhìn cậu. Cánh tay anh vòng qua cổ cậu (hơi chặt hơn bình thường) và anh đang đứng trên giày của Sehun, mấy ngón chân trần quắp lại, bám vào lớp vải giày Converses của cậu.

Hóa ra anh muốn em về nhanh là vì cái này hả? Sehun bất chợt lên tiếng hỏi, tự nhiên cậu thấy rất phấn khởi vì những chuyện vừa rồi (mà quên mất việc bạn trai cậu đang ăn mặc không hợp với tiết trời tẹo nào).

Luhan gật đầu. Anh cứ mong là được ở cùng em dưới làn mưa tuyết đầu tiên của năm, và vì nãy giờ tuyết chưa ngừng rơi nên anh đoán là mọi chuyện theo đúng ý anh rồi. Tình yêu của chúng ta sẽ còn kéo dài suốt nhiều mùa đông sau nữa! Không phải là quá tuyệt sao?

Sehun bối rối nhìn anh. Sao cơ?

SEHUN, EM ĐỊNH ĐỂ LUHAN HYUNG CHẾT CÓNG NGOÀI ĐÓ HẢ? Cặp Baekyeol nói vọng ra từ trong hành lang, không thèm để ý đến nụ cười trên gương mặt hai người kia.

Sehun cúi nhìn Luhan và (hoảng hốt) nhận ra rằng người bạn trai cậu đang bắt đầu tái xanh đi, má thì ửng đỏ lên, mái tóc mềm của anh trắng xóa bông tuyết, và lớp vải mỏng của bộ pajama bay thốc lên trong gió.

YAHH! SAO ANH LẠI MẶC PAJAMA VẬY HẢ?! Sehun la lên rồi bế xốc anh qua vai mình, người mà gần như sắp biến thành đồ đông lạnh ấy, vội vã đi vào trong nhà. Vì phát hoảng lên khi thấy anh gần như trở thành que kem mút nên Sehun đã chẳng hề nghe thấy tiếng cười khúc khích của anh từ đằng sau.

CÁI NÀY LÀ TRÒ THỬ GAN HẢ? Sehun đặt Luhan xuống đất và quay phắt người lại nhìn cặp Baekyeol, khiến bọn họ giật lùi lại mấy bước đầy cảnh giác. CÁC ANH KHƠI RA TRÒ NÀY PHẢI KHÔNG?

Bọn họ lắc đầu nguầy nguậy. Bọn anh không liên quan nha. Chanyeol vừa nói vừa bước xuống núp sau lưng Baekhyun, khiến người kia há hốc miệng ngạc nhiên khi thấy Chanyeol vừa đẩy mình lên đứng giữa Sehun và cậu ta.

Yeollie! Baekhyun nạt. Sao cậu có thể núp sau tôi hả?

Bởi vì như thế tớ lúc nào cũng có thể nâng đỡ bảo vệ cậu mà!

Ugh. Đồ ngốc. Baekhyun quay ra nhìn Sehun. Là ý của Chanyeol đấy. Anh nói rồi lè lưỡi với người bạn trai mặt đang nghệt ra trước khi ngúng nguẩy đi thẳng.

Anh ấy đùa đó! Anh không liên quan! Anh vô tội! Chanyeol la lên.

Luhan bật cười từ sau lưng Sehun. Đây không phải lỗi của họ đâu, Sehun-ah. Là anh tự chạy ra đó.

Sehun quay người lại đối diện với anh, người đang lắc lắc đầu để rũ hết mấy bông tuyết xuống, nhận thấy đây chính là cơ hội thoát thân nên Chanyeol vội vàng chuồn lẹ đi.

Sao anh làm vậy?

Em không nghe anh nói lúc còn ở ngoài hả?

Cái chuyện tình yêu chúng ta sẽ còn kéo dài tới nhiều mùa đông sau này á?

Ờm. Chính nó đó.

Sehun nhăn mặt lại. Cái đó thì có nghĩa quái gì chứ? Và anh nghĩ việc chạy tồng tộc ra ngoài với mỗi bộ pajama trên người sẽ biến chuyện đó thành sự thật kiểu gì hả?

Thầm nhủ anh có giải thích kiểu gì đi chăng nữa thì Sehun cũng không thể hiểu được, thế nên Luhan lại một lần nữa sà vào lòng Sehun và mỉm cười. Thôi bỏ đi. Chỉ là anh thấy vui khi em về đến nhà thôi.

Sehun hôn chóc lên môi anh một cái thật nhanh rồi tách người anh ra. Anh thật sự là đã chơi với Baekhyun và Chanyeol nhiều quá rồi đấy.

Luhan nhún vai. Họ thích nghe anh kể chuyện về em. Có vẻ như hai người đó rất hiểu mối quan hệ của chúng ta. Và ở cùng họ vui cực.

Anh không thể kể với Suho hyung hay Lay hyung sao? Em dám chắc là các anh ấy cũng sẽ lắng nghe anh mà. Và hơn hết họ cũng không gợi ra cho anh mấy ý tưởng điên rồ đâu.

Thỉnh thoảng anh cũng kể chứ, nhưng mà nó không thú vị như kể với Baekyeol.

Là vì anh thấy SuLay tẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net