Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The Stalker




Lu.

Không.

Lu.

Kkhônggg.

Lu.

Năm phút na thôi. Luhan nói rồi nhanh chóng vùi mặt vào sau chiếc gối.

Anh nói như vậy cách đây mười phút rồi. Giờ dậy mau. Sehun kéo tay anh, lật anh nằm ngửa ra và dựng người anh dậy, mặc kệ nai con cứ lèo nhèo than vãn. Luhan vẫn nhắm tịt mặt lại với hi vọng Sehun sẽ tha cho anh và để anh ngủ tiếp. Có lẽ Sehun sẽ thấy khuôn mặt ngái ngủ của anh đáng yêu đến cỡ nào và —

Sehun vỗ vỗ nhẹ vào mặt anh. Dậy. Ngay.

Hoặc không.

Anh có thể dậy lúc tờ mờ sáng Giáng sinh, nhưng lại chẳng mở nổi mắt vào ngày đầu tiên tới trường à? Sao thế được?

Dễ ẹc – vì chẳng có ai phát quà ở trường cả.

Sehun nghe vậy thở dài rồi lại vỗ mặt anh thêm cái nữa.

Yahh! Anh mở banh mắt ra, và ngay lập tức ném cho Sehun ánh nhìn hình viên đạn. Em biết thừa còn đầy cách tốt hơn để gọi anh dậy mà.

Sehun nhún vai. Nhưng cách này cũng hiệu quả đó. Đoạn cậu quay lưng bước xuống giường, nhưng Luhan đã kịp rướn người qua và kéo cậu trở lại.

Em không thể đánh anh rồi cứ nghĩ là anh sẽ tha em đi được. Luhan cất lời, vẻ tinh ranh lóe lên trong mắt.

Em không có đánh anh. Cái đó giống búng nhẹ hơn.

Tay em động vào mặt anh – thế là đánh rồi.

Đánh với tất cả tình yêu thương.

Luhan đảo tròn mắt. Rồi em sẽ nhận đủ.

Nói rồi anh vùi mặt vào sau tấm lưng của Sehun, hai cánh tay ôm chặt lấy phần thân trên cậu, phả hơi thở lên người cậu. Ban đầu Sehun gần như cứng hết cả người lại, nghĩ đến việc anh có thể sắp làm khiến cậu sợ sợ, nhưng rồi cậu cũng nhanh chóng thả lỏng người ra khi thấy anh không hề có ý định đánh cậu hay tệ hơn là cắn cậu.

Thực ra là lúc đầu, Luhan cũng muốn trừng phạt Sehun, nhưng lại không nỡ làm vì anh biết Sehun chỉ đang làm tròn nghĩa vụ của một người bạn trai tốt bằng cách gọi a dậy đi học thôi mà. Hôm nay là ngày đầu tiên trở lại trường, đồng nghĩa với việc anh sẽ không thể dành cả buổi sáng chơi với cậu được rồi, tuy rằng anh muốn vậy lắm luôn. Vì thế anh càng ôm chặt lấy người cậu hơn, cố gắng tận hưởng giây phút này.

Hôm nay em phải đi làm à? Anh mềm mỏng hỏi.

Mặc dù đã biết rõ câu trả lời rồi nhưng Luhan vẫn cứ hỏi bởi biết đâu Sehun sẽ bất ngờ quyết định nghỉ làm hôm nay, để anh có thể dành nhiều thời gian với cậu hơn.

Có. Anh biết mà. Sehun quay đầu lại, cố nhìn xem Luhan đang làm gì phía sau lưng mình. Anh đang làm gì thế?

Nạp năng lượng.

Gì?

Em là bộ sạc của anh.

Cái đó có nghĩa là gì?

Có nghĩa là ôm em sẽ khiến anh tràn đầy năng lượng – đủ dùng cho cả ngày. Mong là vậy.

Ờ. Em hiểu rồi. Sehun đáp lời, giọng có đôi chút gượng gạo. Luhan có thể đoán rõ là cậu đang cố kìm nén để không phá lên cười. Sao mình lại thú nhận chuyện đó ra nhỉ ?

Khi Sehun quay người lại, cố gắng bắt anh phải ngẩng đầu lên đối mặt với cậu, anh lại càng vùi mặt sâu hơn vào lưng áo Sehun, nhất quyết không chịu để Sehun thấy anh. Thật mất mặt quá.

Từ lúc nào mà em trở thành bộ sạc điện sống của anh vậy hả ?

Từ lúc em để anh ôm em bất cứ khi nào anh muốn, giờ thì ngồi yên đi. Luhan rít lên khi thấy Sehun cố vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay anh. Sắp xong rồi. Anh phải sạc cho cả ngày !

Đồ ngốc. Sehun nói khi cậu cuối cùng cũng quay được ra đằng sau. Cậu đưa tay ôm lấy khuôn mặt Luhan. Em làm thế này không phải tốt hơn sao?

Luhan đang định mở miệng hỏi, Gì, thì anh bỗng cảm nhận được Sehun đang nhẹ nhàng gắn kết bờ môi hai người lại với nhau. Khóe môi anh tự động nhếch lên khi cảm nhận được đôi môi của Sehun – anh luôn thấy mềm lòng vì mấy nụ hôn sáng sớm của cậu như thế này.

Bởi vì nó thật ấm áp và ngọt ngào.

Nó khiến anh thấy nôn nao và chuếnh choáng.

Tất nhiên rồi, cách này tốt hơn nhiều.

Cực kì nhiều là đằng khác.

Luhan cũng bắt đầu đáp lại cậu ngay sau đó, tay anh luồn vào mái tóc cậu, kéo người cậu lại gần hơn.

E hèm. Sehun. Em làm ơn dừng ngay việc mút mát khuôn mặt Luhan đi được không, cả hai sẽ muộn học đấy. Chanyeol cùng Baekhyun xuất hiện trước cửa phòng, môi cười nhếch lên tiếng.

Nghe vậy Sehun tách hai người ra, đoạn cậu mỉm cười với anh một cái trước khi túm lấy cái gối và phi thẳng vào cặp đôi kia, bọn họ vừa nhanh chóng cúi đầu xuống tránh một cách điêu luyện vừa nhếch môi cười.

Trật rồi. Chanyeol lè lưỡi trêu.

Sehun gầm gừ. Chẳng may thôi.

Thấy vậy Luhan bật cười rồi véo má Sehun một cái. Sehun ah, đừng xấu tính với hyung của mình thế chứ. Nói rồi anh trèo xuống giường. Anh đi chuẩn bị đây.

Khi đã ra khỏi phòng rồi, anh nghe thấy tiếng Chanyeol và Baekhyun đang trêu chọc Sehun về chuyện ban nãy.

Thôi nào maknae, đừng trưng cái bộ mặt đó ra với bọn anh. Bọn anh rất xin lỗi vì đã phá bĩnh màn điểm tâm sáng của hai người mà.

Hơn nữa em lúc nào cũng có thể nạp năng lượng cho Luhan hyung vào buổi tối.

Tăng lượng pin của anh ấy.

Làm tràn đầy –

Im ngay!

Rồi anh nghe thấy tiếng gì đó tựa như là tiếng gối đập trúng mặt, ngay sau đó là tiếng Chanyeol la lên Auu! cùng với tiếng Baekhyun Yah! Sehun!

Anh lắc nhẹ đầu. Lại một buổi sáng bình thường như bao ngày khác.

LUHAANNNN!

LUHAN SUNBAE!

AAAHHHH LUHANNNN!

Luhan mỉm cười và vẫy tay nhẹ nhàng với đám con gái đang la hét om sòm, khiến bọn họ thậm chí càng gào rú hăng máu hơn bao giờ hết.

Sehun khẽ rên lên, lôi tai nghe bịt kín lỗ tai mình với vẻ mặt khó chịu không sao tả xiết. Suýt nữa thì em quên anh nổi như cồn ở trường mình. Vừa nói cậu vừa siết chặt tay anh hơn, kéo cả hai người đi xuyên qua đám đông đang vây lại xung quanh.

Luhan nghe vậy khúc khích cười, tiếp tục vẫy tay với mấy người kia, một vài trong số đó là bạn, còn phần lớn toàn là người hâm mộ thôi.

Yahh! Đừng có vậy nữa đi! Làm vậy chỉ tổ thêm mệt thôi!

Anh vẫn phải tỏ ra lịch sự mà.

Sehun lắc đầu ngán ngẩm. Anh lịch sự quá mức cho phép rồi.

Anh phải thế để cân bằng hai chúng ta. Em là mẫu người cộc cằn mà ai cũng thấy sợ, trong khi anh lại ngọt ngào không ai lại không yêu. Thấy chưa? Cân bằng vậy đó.

Anh nói thêm nữa xem, em sẽ thả tay anh ra cho anh tự liệu lấy đấy. Sehun lên giọng đe dọa.

Thách em đó.

Anh nghĩ em không dám làm sao?

Thế thì cứ làm đi. Anh rất muốn xem em thử –

Sehun thả tay anh ra và bước thẳng, khiến Luhan và tất cả những người đang ở đó bị sốc toàn tập. Đoạn cậu quay lại nhếch mép cười, hả hê vì đã làm anh bất ngờ bằng việc làm tới lời hăm dọa kia, thực chất cái đó ban đầu cũng là nói suông thôi. Cậu trông hoàn toàn tự hào về bản thân mình.

Và cái nhếch môi ấy nhanh chóng tắt lịm khi đám đông kia nhận ra rằng Luhan giờ không còn Sehun bên cạnh nữa, đã ùa vào xô anh đi, dội bom anh với hàng đống quà và cả tá câu hỏi về kì nghỉ vừa rồi. Điều tiếp theo anh biết, bọn họ đã bao vây, tạo nên một bức tường xung quanh anh, ngăn cách Sehun cực kì tốt.

Từ chỗ nào đó ở bên trái anh, Luhan nghe thấy tiếng Sehun đang nói mấy câu chửi thề. Và giờ đến lượt khóe môi Luhan nhếch lên. Đây là hậu quả của những gì em làm Sehun-ah!

Vài phút sau đó, Luhan cảm ơn tất cả lũ con gái về đống quà và trả lời tất tần tật mọi câu hỏi, đồng thời cũng giả vờ như anh không nhìn thấy Sehun đang cố gắng hết sức để len qua đám con gái kia, rồi lại thất bại thê thảm. Anh lè lưỡi chọc Sehun khi bắt gặp cậu đang nhảy lên nhảy xuống liên tục ở mãi phía dưới để thu hút sự chú ý của anh.

Anh tưởng em để anh lại tự liệu lấy chứ ? Luhan lên tiếng hỏi với giọng trêu đùa sau khi cậu cuối cùng cũng lôi được anh ra, Sehun đã phải dùng đến cách lớn tiếng quát tất cả mọi người ở đó, yêu cầu bọn họ thả anh ra, không thì sẽ không bao giờ được thấy anh lần nữa – một lời đe dọa đối với Luhan đáng yêu ghê gớm. (cũng gần như là vậy).

Anh không làm được, vì thế em phải xông vào cứu anh ra. Sehun cãi lý trong lúc hai người đi về phía lớp học đầu tiên của Luhan.

Xìììì. Anh đang làm tốt mà.

Anh còn chụp ảnh nữa chứ. Sehun nói thẳng thừng, lườm Luhan một cái.

Anh mỉm cười trả lời. Tại anh ăn ảnh quá mà. Nếu em không chịu được thì đáng nhẽ đừng nên thả tay anh ra.

Thả có mấy giây mà. Sehun phản bác rồi dừng ngay trước cửa lớp anh. Hơn nữa em không lường được là bọn họ sẽ giật tuốt anh đi như thế.

Luhan nhe răng cười. Coi đó như một bài học –

Là không bao giờ được buông tay anh chứ gì. Sehun nói nốt câu, đoạn cậu rướn sát người vào, khuôn mặt hai người giờ chỉ cách nhau có vài centimet. Bởi vì sẽ có người tới và mang anh đi phải không.

Luhan gật đầu cái rụp, cố gắng không nhìn chằm chằm vào đôi môi đang ra sức mời gọi kia của Sehun. Không phải ở đây. Không phải ở đây. Không phải ở đây. Luhan lặp đi lặp lại câu đó vì bạn cùng lớp của anh đang nghển hết cổ lên để có thể nhìn thấy hai người bọn họ.

Chuyện đó sẽ không xảy ra bởi vì – Sehun cụng nhẹ trán cậu với trán của Luhan, phớt lờ mấy tiếng á ố từ những học sinh khác. Em sẽ không bao giờ buông tay anh đâu.

Cậu nhe răng cười với anh trước khi tách người mình ra. Anh bị cột chặt với em rồi Bambi. Chấp nhận đi. Luhan nghe vậy đảo tròn mắt. Đúng là cách ví von hay gớm nhỉ...

Không phải em cũng có lớp học bây giờ sao? Luhan lên tiếng hỏi.

Nghe vậy Sehun liền kiểm tra lại đồng hồ rồi mở tròn mắt. Có. Đáng nhẽ em phải có mặt cách đây năm phút rồi. Em sẽ gặp anh trước khi đi làm, được không ?

Luhan gật đầu rồi nhìn Sehun bước lùi lại phía sau, mắt vẫn dán chặt lên người anh, sau đó quay lại chạy vội vàng ra khỏi tòa nhà Xã hội học, vừa chạy vừa yêu cầu mọi người hãy tránh ra. Aish, Sehun-ah, anh phải làm gì với em đây ?

Ngay sau khi Luhan ngồi xuống chỗ xa cửa ra vào nhất, vị giáo sư bước vào và bắt đầu bài giảng luôn. Chào mừng đến với lớp Thuyết Xã Hội Học Cổ Điển 101.

Anh đang mải mê ghi chú trong vở thì cánh cửa bỗng bật mở, khiến vị giáo sư đột ngột dừng bài giảng của mình lại.

Tôi không cho phép học sinh nào được đi muộn trong lớp của tôi. Vị giáo sư lên tiếng với chất giọng bực bội thấy rõ.

Luhan và những học sinh khác đồng loạt quay ra nhìn người mới đến kia – một học sinh nam với mái tóc đen được vuốt dựng và đeo một cặp kính vuông. Ngay khi nhận ra người kia, mắt Luhan lập tức trợn tròn lên.

Là chàng trai ở trung tâm mua sắm.

Không thể nào...

Em xin lỗi. Chàng trai vừa cúi người liên tục vừa lên tiếng xin lỗi. Nhưng em có lý do chính đáng.

Vị giáo sư chống hai tay lên hông. Và lý do đó là?

Em bị lạc. Chàng trai trả lời rồi nở một nụ cười tươi, khiến lũ con gái bắt đầu quay sang bàn tán xì xào vì nụ cười kia quả thực rất đẹp.

Luhan đoán già đoán non là cậu ta hẳn đang lợi dụng nụ cười đẹp rạng ngời kia để tự thoát khỏi rắc rối. Và điều anh nghi ngờ đã được chứng thực, khi vị giáo sư kia hạ tay xuống ngay và nhắc nhở cậu ta lần sau không được đến muộn lần nữa, với nét mặt cử chỉ nhẹ nhàng mềm mỏng hơn hẳn lúc ban đầu.

Vào ngồi đi, vị giáo sư nói rồi lại tiếp tục bài giảng của mình. Chàng trai kia đưa mắt nhìn xung quanh tìm ghế trống, và khi ánh mắt cậu dừng lại ở chỗ Luhan và chiếc ghế trống ngay cạnh anh, cậu mỉm cười.

Luhan đang mải ghi ghi chép chép thì bỗng cảm thấy có ai đó kéo ghế ngồi xuống cạnh mình. Ngay lập tức dây thần kinh của anh căng ra.

Chào. Chàng trai thì thầm, và Luhan gật nhẹ đầu một cái để trả lời rồi lại nhìn thẳng lên phía trước.

Anh giả vờ không để ý thấy là người kia cứ chốc chốc lại đưa mắt nhìn anh, trong suốt cả giờ học ấy.

Mặc dù cậu ta chẳng làm gì cả, nhưng Luhan không thể không cảm thấy có chuyện gì đó bất thường ở đây, tại sao hai người lại có thể chạm mặt nhau lần nữa chứ ? Và việc cậu ta chọn chỗ ngồi ngay cạnh anh nữa, trong khi còn rất nhiều ghế trống khác cơ mà, bấy nhiêu đó đủ để kích hoạt hệ thống cảnh giác trong não bộ của Luhan.

Khi lớp học kết thúc, Luhan vội vàng nhét hết đồ vào cặp và đang chuẩn bị rời đi thì chàng trai kia lên tiếng gọi anh. Này Luhan. Chờ chút. Cậu ta vẫn còn nhớ cả tên mình cơ á?

Luhan xoay người lại và nhìn thấy chàng trai kia đã đứng ở ngay sau mình. Anh bất giác lùi vài bước để giữ khoảng cách với người kia. S-sao cậu lại ở đây? C-cậu đeo bám tôi đấy à? Nói cho cậu biết, bạn tr–

Whoa whoa. Từ từ nào. Chàng trai kia nói. Tôi vừa mới chuyển tới đây vì nghe nói ở đây có chương trình Xã Hội Học rất tuyệt vời. Tôi học khoa Xã Hội Học, Lee Jinho – sinh viên năm bốn.

Lee Jinho?

Nói rồi cậu chìa tay ra định bắt tay anh, nhưng Luhan vẫn đứng yên không hề nhúc nhích. Jinho thấy vậy mỉm cười. Tôi không có đeo bám anh đâu. Thề đó. Đoạn cậu giơ tay phải của mình lên và đặt tay trái lên trên ngực.

Có thật việc chúng ta gặp lại nhau chỉ là trùng hợp chứ ? Luhan hỏi.

Jinho cười tươi. Tôi thì thích tin đây là định mệnh hơn.

Luhan nhướn mày lên. Cậu ta nói nghiêm túc đó chứ ?

Chàng trai kia liền bật cười. Chắc là anh nghĩ tôi bị ấm đầu nên mới tin vào cái đó nhỉ?

Luhan lắc đầu. Không... Tôi cũng tin vào định mệnh, nhưng nghe người lạ nói vậy cứ kì kì sao ấy. Không hề có ý làm mất lòng cậu nha.

Không sao. Chắc là tôi đã làm anh phát hoảng lên rồi. Xin lỗi nhé. Nhưng thực sự tôi không có đeo bám anh đâu. Ngoài việc biết anh là người sở hữu cây đàn tôi thích, anh làm việc ở quán cà phê Thiên Đường, và anh tên là Luhan, thì tôi chẳng biết gì về anh cả.

Luhan nhìn thẳng vào mặt Jinho, và khi nhận thấy cậu ta hoàn toàn thành thật, anh thả lòng người. Không sao. Chắc là tôi đã phản ứng thái quá lên rồi.

Hai người họ cùng nhau bước ra khỏi lớp. Vậy tại sao cậu ngồi cạnh tôi? Luhan thắc mắc.

Jinho đỏ mặt rồi đưa tay xoa xoa gáy, đột nhiên tránh ánh mắt của anh. Bởi vì hôm nay là ngày đầu của tôi ở đây, và tôi chẳng quen ai cả...

Ồ.

Ừm.. Tôi sẽ không ngồi cạnh anh nữa nếu anh thấy không tiện.

Không, không sao. Tôi chỉ hơi băn khoăn vậy thôi.

Bọn họ tiếp tục bước đi, thỉnh thoảng Luhan lại chỉ trỏ hàng tá căn phòng có trong lịch học của Jinho. Có vẻ như anh đang dẫn Jinho tham quan một vòng thì phải.

Điều bất ngờ là, nói chuyện với Jinho rất dễ chịu. Cậu ta cực kì tốt và Luhan cảm thấy mình như một thằng hâm vì đã nghĩ là cậu ta đang đeo bám mình.

Luhan phát hiện ra bọn họ có rất nhiều điểm chung. Ví dụ như việc họ học cùng với nhau tận ba lớp liền (cùng khoa Xã hội học và những môn khác nữa), họ đều thích nghệ thuật và nhiếp ảnh, họ cũng khoái chơi bóng đá, rồi Jinho thậm chí còn đang học cả tiếng quan thoại nữa. Vốn là một người tốt, Luhan đã đề nghị được giúp đỡ cậu ở bất cứ môn học nào cậu cần. Jinho cười rõ tươi rồi cảm ơn anh vì lời đề nghị đó.

Anh bao nhiêu tuổi? Jinho lên tiếng hỏi khi bọn họ ra khỏi toà nhà Xã hội học.

Hai mốt.

Jinho đang đi bỗng dưng khựng lại. Hai mốt? Không thể nào, trông anh–

Siêu trẻ chứ gì? Phải. Tôi nghe câu đó nhiều lắm.

Thế thì anh là hyung của tôi rồi. Jinho nói khi hai người bước tiếp, tiến thẳng ra chỗ sân chính.

Thế à? Không phải cậu cũng học năm bốn sao?

Đáng nhẽ tôi mới học năm nhất thôi, nhưng thực ra tôi lại hoàn thành gần hết chương trình học sớm hơn bạn bè đồng trang lứa rồi. Năm nhất ? Vậy thì bằng tuổi Sehun.

Ấn tượng đó. Luhan mỉm cười nói.

Cảm ơn.

Zzzzzzzz.Có tin nhắn của Baekhyun –

Hyung, anh có rảnh không ra ăn trưa với em và Yeollie đi ;).

Này, tôi sẽ đi ăn trưa với bạn. Cậu có muốn đi cùng không ?

Tôi muốn lắm nhưng thực sự giờ tôi có lớp học rồi.

Ờ. Không sao. Có cần tôi chỉ chỗ đó cho không?

Không không, không cần đâu. Tôi biết rồi. Cảm ơn vì tất cả mọi thứ. Gặp lại anh sau... Luhan hyung.

Luhan tủm tỉm cười. Ừ, gặp lại sau nha Jinho.

Tới căn tin, anh tia ngay cặp Baekyeol đang ngồi đút bibimbap cho nhau ở chiếc bàn quen thuộc. Sau khi lấy thức ăn (mất kha khá thời gian lề mề ở quầy đồ tráng miệng), Luhan đi thẳng ra chỗ bàn bọn họ.

Hyung yêu quý của chúng ta tới rồi này. Chanyeol lên tiếng chào khi Luhan kéo ghế ngồi xuống đối diện với hai người họ, đặt khay thức ăn lên bàn.

Bọn em lấy cho anh bánh dâu này. Baekhyun nói rồi đưa cho anh miếng bánh.

Luhan mỉm cười. Cảm ơn. Anh bắt đầu cúi xuống ăn, không hề để ý thấy ánh mắt của cặp Baekyeol đang chĩa thẳng vào mình. Cho đến khi anh ngẩng đầu lên .Gì?

Không có gì... Chỉ là còn thiếu thiếu cái gì đó...

Cái gì cơ ?

Hmm. Có lẽ là chàng trai cực kì lôi cuốn với làn da trắng sữa và vẻ ngoài lạnh như băng. Người mà thỉnh thoảng cũng để lộ ra khía cạnh dễ thương của mình...

Chàng trai có tính sở hữu mà lúc nào cũng bám chặt lấy anh ấy.

Luhan nghe vậy liền phá lên cười. Đảm bảo là Sehun sẽ rất khoái khi nghe hai người miêu tả về em ấy như vậy cho coi.

Baekyeol nhún vai. Em ấy đâu rồi ?

Em ấy đang có lớp học bây giờ. Luhan vừa nói vừa chọc chọc miếng bánh. Đến lúc anh được gặp em ấy thì còn lâu lắm

Baekhyun đổi chủ đề ngay khi nhận ra Luhan có vẻ hơi buồn. Thế ngày đầu đi học của anh thế nào? Có gì hay ho không ?

Luhan ngẩng đầu lên. Thực ra là có đấy, có một chuyện cực hay ho luôn. Nhớ chàng trai ở quán cà phê hôm trước không?

Người mà anh gặp ở trung tâm mua sắm ấy hả?

Ờ. Chính cái người đó đó. Hóa ra cậu ta sẽ học ở trường mình trong kì tới này. Chuyện như đùa nhỉ?

OAAAAA. CÁI GÌ CƠ?! Baekhyun la toáng lên chói tai, gần như là sặc cả miếng cơm, khiến Chanyeol ngồi cạnh đánh rơi cả đôi đũa xuống nền.

Baek. Bình tĩnh nào. Chanyeol vừa nói vừa xoa xoa lưng bạn trai mình.

S-sao có thể thế được chứ? Cậu ta sẽ học ở t-trường mình...và cậu ta có lớp học chung với anh.Giọng Baekhyun có vẻ hơi bị kích động. Cứ như thể cậu ta đang cực kì vất vả để tiêu hóa được cái thông tin kia vậy.

Mấy lớp cơ. Luhan chỉnh lại. Cậu ta cũng học khoa Xã hội học, nên bọn anh học chung cũng nhiều lớp lắm.

Baekhyun nghe vậy nhắm tịt mắt lại. Chuyện thật tệ. Thực sự rất tệ.

Tệ á ? Ý em là sao ?

Cậu mở mắt ra nói. Hyung, anh không thấy việc anh đi đâu, cậu ta có mặt ở đó là rất kì sao?

Đâu phải là tất cả mọi nơi...

Hyung, anh hiểu ý em mà!

Luhan thở dài. Ừ, anh hiểu, chỉ là anh cũng bị sốc như em thế này này. Nói thật, anh cũng không thể tin được chuyện này đâu, nhưng sau khi nói chuyện với cậu ta, có vẻ cậu ta là người tử tế. Hoàn toàn vô hại.

Baekhyun khoanh tay trước ngực. Em vẫn nghĩ cậu ta chính là rắc rối.

Tên cậu ta là gì? Chanyeol lên tiếng hỏi.

Jinho.

Baekhyun khịt mũi. Trùng khớp luôn. Tên cậu ta giống hệt tên một nhân vật trong bộ phim mà em đang xem. Anh biết nhân vật của cậu ta là gì không ? Là một kẻ xấu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net