Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhỏ của mình.

Vòng hoa của em đâu rồi? Luhan hỏi rồi chỉ vòng hoa mình đang đeo.

Ừm. Ờm.

Vừa lúc đó Baekhyun đi ngang qua, rõ ràng có nghe thấy đoạn hội thoại của hai người, nhưng thay vì đưa cho Jinho một trong số rất nhiều vòng hoa của mình, anh ta chỉ đưa tay hất tóc và bước tới chỗ Chanyeol đang đứng chơi đùa với mấy vị khách khác.

Này. Em lấy một cái của anh cũng được. Luhan bỏ một vòng hoa ra rồi vòng lên đầu Jinho.

Trước khi Jinho kịp lên tiếng cảm ơn, mắt Luhan đã liếc tới món quà trong tay cậu, và anh lập tức mỉm cười. Em không cần tặng anh gì mà!

Em muốn thế, Jinho nói rồi đưa anh món quà. Mong anh sẽ thích.

Anh mở luôn được không? Luhan vừa hỏi vừa lật qua lật lại chiếc hộp hình chữ nhật với vẻ hiếu kỳ.

Tất nhiên rồi.

Luhan háo hức cắn nhẹ môi dưới, tay mở hộp quà ra. Jinho bỗng thấy trái tim mình đập nhanh hơn khi Luhan chuẩn bị thấy thứ bên trong. Mong là anh ấy sẽ thích.

Mắt Luhan mở to, còn miệng thì há hốc. Là hai vé tới Triển lãm Nghệ thuật và Nhiếp ảnh Quốc Gia tại Seoul sao!?

Ừm. Em biết anh rất muốn –

Luhan ngắt lời cậu bằng một cái ôm thật chặt, hoàn toàn khiến cơ thể và trái tim cậu mất ‎đi ý thức.

Ôi trời Jinho! Cảm ơn em! Cảm ơn em! Không thể tin anh có vé thật này!

Ở nơi nào đó, Baekhyun có lẽ đang thầm chửi rủa loạn lên. Nhưng ngay lúc này đây, Jinho không quan tâm.

Đây chắc hẳn là cảm giác tuyệt vời nhất trên thế giới – khi người bạn quan tâm cực kỳ nhiều lại gần sát bạn đến vậy, và đang ôm chầm lấy bạn.

Cảm giác ấy rất tuyệt

Ừm – Em – Ừm – Ờ. Kh-Không có gì. Jinho cà lăm khi cuối cùng Luhan cũng thả cậu ra, đầu óc vẫn đang vất vả để khôi phục lại các giác quan.

Và mặc dù trái tim cậu vẫn đang quay cuồng vì cái ôm ban nãy, Jinho vẫn không khỏi cảm thấy như bị sụp đổ khi Luhan nói, Không thể đợi được đến lúc khoe với Sehun! Em ấy luôn bảo sẽ dẫn anh tới một chương trình nào đó, nhưng vẫn chưa có thời gian. Nhưng giờ anh có hai vé rồi, em ấy sẽ phải đi với anh!

Jinho biết thừa Luhan sẽ dành tấm vé còn lại cho Sehun – tất nhiên rồi. Cậu thậm chí còn không dám mơ tới chuyện anh sẽ đưa mình tấm vé ấy. Đương nhiên là Luhan muốn đi xem triển lãm với bạn trai mình thay vì đi với bất cứ người nào khác. Jinho biết điều đó. Cậu biết mà.

Nhưng dù vậy vẫn thật thất vọng.

Jinho lúng túng đáp lời. Tuyệt chưa. Giọng mày nghe như thằng ngốc ấy.

Đoạn cậu và Luhan đi tới bàn tiệc, nhưng trước khi Luhan kịp gợi ý cậu nên ăn món nào đầu tiên, Baekhyun chen chân vào rồi lôi anh đi, nói rằng vì anh là chủ bữa tiệc, nên anh cũng cần trò chuyện với những người khác nữa.

Jinho nhìn nhận hành động kia đúng như bản chất thật sự của nó – một cái cớ để mang Luhan đi.

Bữa tiệc vẫn cứ tiếp tục trong khi Jinho và Luhan bị tách nhau ra, nhờ Baekhyun và Chanyeol cả. Hai người họ, bằng một cách thần kỳ nào đó, sẽ xuất hiện mỗi khi Luhan có hơi hướng đi tới chỗ Jinho. Dù lúc nào cũng cau mày khi thấy cảnh đấy, Jinho phải thừa nhận rằng khả năng ngăn chặn của bọn họ đúng là không chê vào đâu được.

Tuy nhiên, cậu cũng gặp những thành viên khác trong nhà sau khi được Suho và Lay giới thiệu. Và cậu đã đoán đúng – đó là những người ăn mặc hợp chủ đề buổi tiệc này. Họ đều là những người tốt với tính cách rất đa dạng. Giờ Jinho đã hiểu tại sao mắt Luhan luôn sáng lên mỗi khi anh nói về những người bạn chung nhà với mình.

Cậu đang mải nói chuyện với Xiumin (một người cậu rất thích nói chuyện cùng vì tính cách thân thiện dễ gần của anh ta) thì bỗng để ‎ý thấy Luhan đang đứng nhảy giữa vòng vây đám đông. Một nụ cười nhỏ bất giác xuất hiện trên gương mặt cậu. Anh đang cố nhảy điệu hula, và hình ảnh ấy thực sự quá dễ thương, đến nỗi cậu không thể rời mắt đi chỗ khác.

Không thể tin là Sehun bỏ lỡ buổi tiệc này, Xiumin lên tiếng, kéo sự chú ý của Jinho trở lại.

Phải rồi. Sehun.

Cậu ấy không nghỉ được sao? Jinho tò mò hỏi. Cậu cứ nghĩ là Sehun, hơn bất cứ ai, nhất định sẽ có mặt ở đây dù có thế nào đi chăng nữa đấy.

Xiumin lắc đầu. Em ấy nghỉ nhiều quá rồi. Như những hôm Luhan ốm hay cái ngày sau lần Luhan bị kẹt lại trong cơn bão ấy. Em ấy cõ lẽ cũng cố xin rồi, nhưng tôi đoán sếp em ấy không đồng ý. Ở chỗ làm em ấy khá nổi mà.

Trong giây lát, Jinho thấy tiếc thay Sehun – vì cậu ấy bỏ lỡ buổi tiệc này. Nhưng cậu cũng nhận ra ngay tối nay có rất nhiều video được quay lại, Sehun có thể dễ dàng xem lại sau.

Và nếu không thì cũng có Luhan tường thuật hết tất cả mọi chuyện cho cậu ấy nghe thôi.

Sehun sẽ ổn thôi. Còn Jinho, cậu nên lo cho bản thân mình thì hơn.

Đoạn Jinho uống một ngụm nước dừa. Thật đáng thương.

ĐOÁN XEM AI ĐÃ CÓ MẶT Ở ĐÂY NÀY?!? Baekhyun la lên khi thấy Sehun bước vào trong vườn. Tất cả đều quay ra nhìn người kia, và mặc dù thấy không thoải mái chút nào với trăm con mắt đang đổ dồn về phía mình, Sehun vẫn đưa tay lên vẫy nhẹ.

Sehun-ah! Luhan nhanh như cắt chạy ào về phía Sehun, rồi sà vào vòng tay cậu nhẹ như không.

Làm gì mà lâu thế! Luhan mắng khẽ, còn Sehun chỉ cười đáp lại.

Chào anh, Sehun thì thầm rồi cúi thấp xuống, đưa tay vuốt ve gương mặt anh thật nhanh.

Về cơ bản, ngay sau đó Luhan đã quên béng Sehun đã bỏ lỡ phân nửa buổi tiệc. Anh đan tay lại với Sehun rồi dẫn cậu tới bàn ăn – rõ ràng đang chuẩn bị cho bạn trai mình ăn trước đã.

Làm cậu thấy ghen tị phải không? Xiumin bỗng lên tiếng, khiến Jinho quay ra nhìn.

Jinho đang định mở miệng hỏi trông cậu giống đang hau háu nhìn bọn họ lắm sao thì Xiumin mỉm cười và nói tiếp, Ai cũng hau háu nhìn họ mà.

Đoạn Xiumin đưa mắt nhìn cặp đôi kia, giờ họ đang tán gẫu với hai người một nam một nữ, và Jinho nhận ra ngay đó chính là chủ tịch và phó chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc.

Nhưng kể cả có ghen tị, cậu vẫn sẽ thấy cực kỳ hạnh phúc thay cho họ, Xiumin nói. Hai người họ sở hữu kiểu tình yêu mà không ai nên xen vào.

Không ai nên xen vào....

Ờ vâng....

Mặc dù trời đã tối, ánh đèn từ những cây cọ vẫn thắp sáng và khiến bữa tiệc tràn đầy sức sống. Âm nhạc vẫn nổi lên, và mọi người vẫn đang chơi đùa vui vẻ. Chương trình chính vẫn chưa diễn ra. Mọi người vẫn đang đợi chiếc bánh ga tô và khoảnh khắc được chúc mừng sinh nhật Luhan.

Jinho đang đứng cạnh bàn đồ uống, thưởng thức chỗ nước dừa của mình (đây là quả thứ năm rồi) thì Sehun bỗng xuất hiện bên cạnh cậu.

Vui chứ? Sehun lên tiếng hỏi, tự lấy cho mình một quả dừa. Đoạn cậu cắm ống hút vào lỗ nhỏ đã được đục sẵn và bắt đầu uống.

Ừ, Jinho trả lời, bỗng chốc cảm thấy lúng túng.

Không thể tin họ dựng cả bữa tiệc thế này...

Ý cậu là Baekhyun và Chanyeol à?

Ừm, Sehun tủm tỉm cười. Họ sẽ không bỏ sót một đồng nào chỉ để chắc chắn rằng bữa tiệc sinh nhật của Luhan thật hoàn hảo.

Ánh mắt Sehun rời sang chỗ Luhan đang đứng nói cười vui vẻ với Baekhyun và Chanyeol.

Tớ thấy lạ là bọn họ không thuê cả người diễn xiếc lửa đấy. Sehun nói trong khi mắt vẫn dán chặt lên người bạn trai mình.

Ai mà biết được. Giờ vẫn còn sớm chán.

Sehun nghe vậy tủm tỉm cười. Chuẩn rồi.

Sau đó bọn họ không nói thêm gì nữa. Cả hai đều tập trung uống phần nước dừa của mình. Và cả hai đều không hề hay biết mắt bọn họ đang nhìn một người duy nhất – là cùng một người.

Jinho này, Sehun cuối cùng cũng lên tiếng, khiến Jinho quay sang nhìn đầy tò mò.

Hửm?

Người kia im lặng một lúc lâu rồi cũng tiếp tục nói. Cậu thấy Luhan thế nào?

........

Sehun quay sang nhìn, mắt cố nhìn thẳng vào mắt cậu.

Có cảm giác như cậu đang bị soi đến chân tơ kẽ tóc.

Cậu có thể cảm nhận mặt mình đang bắt đầu nóng lên, từng giọt mồ hôi cũng bắt đầu xuất hiện trên trán.

Jinho không hề ngờ tới chuyện này. Sao tự nhiên Sehun lại hỏi câu này? Cậu ấy muốn nghe câu trả lời thế nào? Có phải cậu ấy....?

Anh ấy rất tuyệt, cuối cùng Jinho cũng trả lời, thầm mong rằng như vậy là đủ rồi.

Nhưng cái cách Sehun nhìn cậu lại bảo không, vậy vẫn chưa đủ đâu. Thực tế là trông Sehun như thể đang thất vọng với câu trả lời ấy vậy.

Cậu ta hít một hơi thật sâu rồi đánh trúng tim đen Jinho bằng câu hỏi cậu muốn tránh bằng mọi giá.

Cậu thấy sao khi anh ấy ở bên cạnh tớ?

C-Cái đó ở đâu ra vậy? Sao giờ lại hỏi câu đó? Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Ý-Ý cậu là sao?

Cậu thấy việc bọn tớ hẹn hò thế nào? Sehun lặp lại, giọng chắc nịch.

Sao cậu hỏi thế?

Tò mò thôi mà. Bọn mình là bạn mà, cậu biết đấy. Tớ muốn biết cậu cảm thấy thế nào về mối quan hệ của tớ.

Chắc chắn phải có l‎ý do khác nữa. Một điều gì đó sâu xa hơn, Jinho nghĩ thầm khi cậu nhìn trực diện vào mắt Sehun.

Jinho chớp mắt rồi nhìn xuống dưới trước khi nở một nụ cười. Và điều tiếp theo cậu nói là đúng sự thật – hồi đầu đúng là cậu đã nghĩ vậy....

Tớ thấy thật tuyệt khi hai người hẹn hò với nhau. Anh ấy đã mang đến một khía cạnh mới mẻ của cậu mà tớ chưa bao giờ nhìn thấy, tớ thấy điều đó rất đặc biệt.....Rất đáng để gìn giữ.

Câu cuối cùng nói ra khó khăn đến đau lòng.

Cậu tự hỏi liệu Sehun có biết nói ra những điều từ lâu cậu không còn tin tưởng như thế khó đến mức nào không.

Cảm ơn nha, Sehun nói, đưa tay vỗ nhẹ lưng cậu.

Rõ ràng là không.

Nghe cậu nói thế thật sự rất vui, bởi vì nó rất có ý nghĩa với tớ. Cậu biết đấy, cậu là người bạn duy nhất của tớ hồi nhỏ, và tớ lúc nào cũng luôn lắng nghe ý kiến của cậu. Và khi biết cậu ủng hộ mối quan hệ này, tớ cảm thấy.... Sehun liếc mắt qua chỗ Luhan. Rất tuyệt.Sehun nói nốt câu.

Jinho không dám nhìn thẳng Sehun khi nghe thấy câu nói ấy, và cũng chẳng dám liếc về phía Luhan.

Dù có nói thế nào thì vẫn là cậu đang lừa dối Sehun. Cậu đã tặng Sehun một thứ niềm tin giả tạo, rằng cậu khuyến khích mối quan hệ của họ, rằng cậu ủng hộ nó 100%.

Và điều đó thì khác xa với sự thật.

Tớ không nghĩ bản thân có thể chịu đựng việc để mất anh ấy, Sehun thực thà nói.

Đáng nhẽ Jinho phải thấy buồn hoặc ít nhất là thương cảm với bạn mình, người vừa thừa nhận sẽ rất khổ sở nếu để mất người yêu, nhưng không, cậu chẳng cảm thấy gì cả.

Mọi chuyện kết thúc rồi.

Chẳng còn những câu nhỡ đâu hay có lẽ là nữa.

Jinho chắc chắn là người bạn tồi tệ nhất trong cuộc đời Sehun.

Vậy thì đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Hai người vẫn còn ở bên cạnh nhau, tận hưởng khoảnh khắc đó đi, Jinho nói, càng tự chứng minh cho bản thân thấy mình quả thật là một người bạn tồi.

Cậu nói đúng. Bọn mình vẫn đang ở bên cạnh nhau.

Ừm. Đúng vậy đấy.

Sehun-ah! Luhan bỗng từ đâu bước tới, vương miện trên đầu anh giờ đã lệch sang một bên vì anh mải nhảy nãy giờ. Sehun-ah, vì hôm nay là sinh nhật anh, nên em sẽ làm bất cứ điều gì vì anh, nhỉ?

Sehun đặt dừa xuống bàn rồi khanh tay trước ngực. Chưa đủ sức thuyết phục.

Luhan cầm lấy cánh tay cậu và trề môi ra – Jinho nhận ra ngay đó chính là chiêu aegyo mà Sehun kể. Chiêu aegyo đem lại cho Luhan mọi thứ anh muốn.

Sehun-ahh. Đồng ý đi mà.

Sehun nhướn mày. Nói em biết làm gì trước đã rồi em sẽ xem xét.

Tớ nghĩ cậu nên đồng ý, Jinho chen ngang, miệng nở nụ cười với Luhan. Hôm nay sinh nhật anh ấy mà.

Luhan nghe vậy cười thật tươi với Jinho, trong khi Sehun vẫn còn đang cân nhắc có nên làm vậy hay không. Được rồi, em sẽ làm bất cứ việc gì, cuối cùng cậu cũng lên tiếng, buông thõng tay xuống. Thế giờ làm gì?

CUỘC THI "XEM AI UỐN CONG HƠN NÀO" PHIÊN BẢN CẶP ĐÔI! Baekhyun lớn tiếng la lên từ chính giữa vườn.

Luhan chớp chớp mi mắt và mỉm cười với Sehun.

Không đời nào. Đùa em chắc. Sehun lắc đầu nguầy nguậy. Không. Không. Em còn lâu mới chơi.

Em đồng ý rồi. Luhan cãi, nắm lấy tay cậu kéo đi. Giờ không rút lại được đâu. Hơn nữa, anh cũng thỏa thuận với họ rồi.

Cái này là thỏa thuận sao!?

Luhan gật đầu. Sehun-ahh, thôi nào, đâu có tệ đến mức đấy.

Nhưng "Xem ai uốn cong hơn nào" phiên bản cặp đôi là sao?! Em thậm chí ưỡn người ra đằng sau còn không nổi!

Em sẽ ổn thôi! Luhan vừa trấn an vừa kéo Sehun đi. Sehun liếc mắt nhìn Jinho như muốn bảo CỨU TỚ!

Đáng tiếc, Jinho không nghĩ có ai cứu được Sehun trong hoàn cảnh này rồi.

Sau khi mọi người đã tập hợp lại ở giữa sân, nơi Baekhyun và Chanyeol đã dựng sẵn cột, hai người họ bắt đầu giới thiệu luật chơi. Một người sẽ phải cõng người còn lại để đi qua xà, và khi chiếc xà đủ thấp, cả hai người sẽ phải nắm tay nhảy cùng uốn người đi qua. Nghe thì dễ, nhưng nhìn nét mặt của các cặp đôi thì có vẻ như không ai trong số bọn họ cho là vậy.

Vui hơn nữa là bọn họ chơi để giành lấy một chiếc ukulele.

Từ chỗ mình đang đứng, Jinho có thể thấy Sehun vẫn đang cố thuyết phục Luhan không tham gia. Nhưng hình như cậu bạn đã thất bại rồi.

Tất cả các cặp đôi có mặt trong buổi tiệc (bao gồm cả Suho và Lay, Chanyeol và Baekhyun) bắt đầu đứng xếp hàng sau mức xà khởi động cao một mét tám. Khi nhạc bắt đầu nổi lên, bọn họ bắt đầu nâng bạn cùng chơi của mình lên (phần lớn đều là người nhỏ con hơn) và bắt đầu trò chơi.

Một vài cặp thậm chí còn trượt ngay vòng đầu tiên. Suho và Lay chơi đến vòng thứ ba thì chân Suho cạn sạch sức lực, buộc hai người phải bỏ cuộc. Baekhyun và Chanyeol vượt qua các vòng nhẹ nhàng như không. Có lẽ bởi vì bọn họ là người gợi ý chơi trò này, nên hẳn đã có thời gian tập tành trước. Chứ không thì sao một anh chàng cao lêu nghêu như Chanyeol có thể dễ dàng ưỡn người ra sau khi đang mang một người như Baekhyun chứ? Vậy là sau vòng thứ tư, một vài người bắt đầu kêu "ăn gian" mỗi khi hai người họ hoàn thành xuất sắc một vòng.

Còn Luhan và Sehun......Luhan thì rất vui vẻ sung sướng. Nhưng Sehun – lại không vui là mấy. Điều đầu tiên vuột khỏi miệng cậu mỗi khi đến lượt họ và sau khi câu nâng Luhan lên là Anh phải ngừng ăn bánh đi thôi!

Luhan nghe vậy chỉ đung đưa hai chân để khiến Sehun vất vả thêm. Và mặc dù cảm thấy có chút tội lỗi khi khiến Sehun phải bế mình như thế này, Luhan vẫn tươi cười hết cỡ khi các vị khách bật cười vì khuôn mặt méo xệch của Sehun, minh chứng cho thấy cậu đang phải vật lộn vất vả lắm.

Điều thú vị là dù Sehun có càm ràm về cân nặng của Luhan hay việc cậu ghét cái trò này đến mức nào, cậu vẫn nỗ lực thấy rõ để vượt qua hết các vòng.

Jinho nghĩ chắc chuyện đó có liên quan đến vẻ mặt tự hào của Luhan và nụ hôn nhỏ anh dành tặng người kia sau mỗi lượt chơi thành công.

Vòng chơi cuối cùng là trận đấu giữa Baekhyun-Chanyeol, Luhan-Sehun, và chủ tịch-phó chủ tịch câu lạc bộ âm nhạc (Jinho vừa mới biết tên hai người đó là Hongki và Mina). Thanh xà được đặt ở mức một mét, và lần này các cặp đôi phải luồn qua trong khi đang nắm tay nhau. Hongki và Mina chơi đầu tiên, nhưng không may thua cuộc, tuy vậy đám đông vẫn cổ vũ họ rất nhiệt liệt. Baekhyun và Chanyeol chơi tiếp, và thực lòng, Jinho (và cả những người khác) rất ngạc nhiên khi thấy Chanyeol có thể tiến xa đến thế. Bất ngờ là cả hai người họ đều qua dễ như ăn kẹo. Đến lượt Sehun và Luhan, tiếng cổ vũ của mọi người tăng lên đột ngột bởi vì họ là cặp đôi chính – cặp đôi còn có thể đánh bại Baekhyun và Chanyeol. Đan tay lại với nhay, Luhan và Sehun cùng hạ thấp người xuống, uốn người ra sau để tránh đụng vào thanh xà, và bọn họ đã gần như qua được. Hai người chỉ cần đưa đầu qua nữa là hòa với Bakehyun và Chanyeol. Nhưng đáng tiếc, Luhan đã không thể giữ phân trên của cơ thể ở tư thế bất lợi này thêm nữa, anh đã ngã ngửa ra sau cùng với tiếng kêu dễ thương và thốt lên "Sehun-ah!"

Ôiiii, Mọi người đồng loạt cảm thán khi Sehun đỡ Luhan dậy và phủi hết bụi trên người anh. Luhan cười thật tươi rồi ôm lấy bạn trai mình. Có thể nghe thấy câu "Cảm ơn Sehun-ah" và "Em làm tốt lắm" từ phía anh vọng ra.

Là người chủ trì trò chơi, Baekhyun và Chanyeol không còn cách nào khác ngoài việc tự trao cây ukulele cho chính mình. Baekhyun đang mở miệng định làm một bài phát biểu nhận giải thì Kris mở bùng nhạc lên, át hết tiếng của Baekhyun.

Gần cuối bữa tiệc, Sehun rời chỗ Luhan một lúc, và Jinho biết chắc chắn cậu bạn mình đang đi đâu.

Vài giây sau, Sehun quay trở lại với một chiếc bánh rất to với ảnh Luhan trên đó và những đồ vật ăn được mà Jinho đoán là để tượng trưng cho sở thích của anh. Có một chú nai, một chiếc máy ảnh nhỏ, quả bóng đá, chồng đĩa DVD, lâu đài cát, vài mẫu nhỏ cupcake và kẹo ngọt, và đương nhiên không thể thiếu hình người nhỏ trông na ná Sehun. Bao quanh chiếc bánh là vệt kem đỏ được phun khắp, trông giống như sợi chỉ đỏ trên nền vải trắng vậy.

CHÚC MỪNG SINH NHẬT LUHAN, Mọi ngươi cùng hô to sau khi đã hát chúc mừng sinh nhật anh.

Luhan, với đôi mắt đang ánh lên lấp lánh, thổi tắt nến rồi cũng vỗ tay với mọi người. Cảm ơn nha, Anh nói, giọng có vẻ thực sự xúc động.

Baekhyun đang đứng khịt mũi bên cạnh khẽ siết nhẹ vai Luhan rồi ôm chầm lấy anh như bậc phụ huynh tự hào về con cái mình. Và thế là màn ôm chúc mừng bắt đầu, Luhan đi lòng vòng ôm từng người một, ngoại trừ Jinho. Khi anh dợm bước về phía cậu thì Baekhyun bỗng nhảy ra chắn đường và bảo Luhan nên nếm thử một miếng bánh sinh nhật của mình. Không thể từ chối bánh ngọt, Luhan cười tươi cầm lấy chiếc đĩa trước khi nhanh chóng rời đi tìm Sehun, người đang mải trò chuyện với Kai và Kyungsoo ở phía bên kia vườn.

Ánh mắt của Baekhyun và Jinho chạm nhau trong giây lát, Jinho cứ nghĩ anh ta sẽ nhếch môi cười cơ, nhưng Baekhyun lại không làm vậy. Thay vào đó, anh ta chỉ bỏ đi với khuôn mặt không chút cảm xúc. Điều đó thậm chí còn khiến Jinho cảm thấy tồi tệ hơn việc anh ta cứ cười đểu với mình.

Đến nửa đêm thì mọi người bắt đầu ra về, và các thành viên trong nhà chuẩn bị dọn dẹp. Jinho, tự nhủ mình nên giúp một chút, nên đã cúi người nhặt mấy chiếc cốc dưới đất lên. Cậu đang vứt chúng đi thì Sehun bước tới bảo không cần làm vậy, cậu không phải dọn dẹp đâu. Mặc dù Jinho nhất quyết làm, Sehun vẫn lịch sự bảo cậu bỏ lại đó và về nghỉ ngơi trong khoảng thời gian còn lại của buổi tối.

Quay trở lại ngôi nhà, Jinho bước vào phòng tắm rửa tay. Xong xuôi cậu tắt đèn rồi đi ra ngoài. Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phía nhà bếp. Jinho chợt khựng lại.

Anh có vui không? Sehun hỏi.

Có. Đây đúng là bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời nhất, Luhan trả lời, có vẻ còn cười theo nữa.

Sao anh có thể già thêm một tuổi mà trong mặt mũi vẫn chẳng hề giống tuổi thật chút nào thế? Sehun thắc mắc.

Bởi vì anh may mắn chứ sao. Ghen tị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net