Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không? Câu trả lời trêu chọc của Luhan vọng ra.

Sehun khịt mũi. Cứ làm như thể em ghen ấy. Chẳng ai muốn trông như trẻ em chưa lớn mãi đâu.

Ồ nhưng em chẳng bận tâm gì chuyện yêu một người như thế cả.

Cái đó khác.

Khác thế nào.

Em không phải là người bị gọi là dễ thương suốt ngày.

Không đúng. Đừng phóng đại lên đi. Anh đâu có bị gọi là dễ thương mỗi ngày.

Được rồi, là hàng ngày.

Nàyyyy nhé.

Sehun bật cười và Luhan nói với giọng có chút bực bội. Đừng cười, Sehun-ah.

Ờ, không nhịn được mà, là câu cuối cùng Jinho nghe được từ Sehun trước khi mọi thứ trở nên yên lặng. Jinho tự hỏi không biết liệu bọn họ đã ra khỏi bếp chưa, nhưng cậu có linh cảm là chưa đâu.

Và mặc dù biết mình không nên vào, nhưng bàn chân vẫn dẫn đường cho cậu đến đó. Cậu thực sự nên rời đi. Nên ra khỏi chỗ này trước khi cậu cảm thấy tồi tệ hơn về bản thân mình và tình trạng hiện tại.

Cậu nên làm vậy. Nhưng cậu đã không làm.

Ngay khi vừa bước vào bếp, cậu lập tức hối hận.

Cậu thấy Luhan đang đứng dựa vào tủ lạnh, cánh tay vòng qua cổ Sehun, còn Sehun đặt tay lên hông anh – môi hai người đang quấn lấy nhau.

Ờ, là thứ âm thanh ngu ngốc mà Jinho đã vô thức phát ra lúc đó.

Luhan ngay lập tức đẩy người Sehun ra, khuôn mặt anh đỏ bừng, nhưng Jinho không đoán được đó là vì anh bị bắt gặp đang ở giữa giây phút thân mật với Sehun, hay là vì chính nụ hôn kia.

Jinho. Anh tưởng em về rồi, Luhan ngượng ngập lên tiếng.

Ít nhất anh còn thấy xấu hổ vì chuyện này.

Còn Sehun, cậu ấy không giấu nổi vẻ bực bội khi bị xen giữa.

Em-ừm-muốn chào tạm biệt anh trước khi đi, Jinho trả lời, nói dối được ngay lập tức. Thật xấu hổ làm sao, cậu đang ngày càng giỏi cái trò này.

Ồ được rồi. Em có muốn bọn anh tiễn ra ngoài không?

Không, không sao. Em chỉ muốn nói rằng em đã rất vui. Cảm ơn vì đã mời em.

Luhan mỉm cười. Đương nhiên rồi! Thật tốt khi em thấy vui như thế.

Ừ đúng đó, Sehun thêm vào, thoải mái quàng tay qua vai Luhan. Không có gì.

Jinho hắng giọng. Giờ, mình đi đây....Tạm biệt.

Tạm biệt, hai người chào, vẫy tay với Jinho khi cậu quay gót đi.

Không tài nào rũ bỏ hình ảnh mình vừa thấy ra khỏi đầu, Jinho chửi thầm chính bản thân mình.

Cậu thực sự nên bỏ đi mới phải.

Đáng nhẽ cậu không nên bước vào.

Không nên bước vào cuộc đời họ.

Chuyện có lẽ đã tốt đẹp hơn nhiều với những người có liên quan, Jinho nghĩ thầm khi đóng cánh cửa trước lại sau lưng và bắt đầu đi về nhà. Tuy rằng tay cậu lạnh cóng, trái tim cậu lại nóng rực như có lửa thiêu đốt.

Dù cậu có ước mình chưa nhìn thấy gì bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu vẫn biết điều đó là không thể.

Không có cách nào cả.

Cậu cũng không thể lùi lại được nữa.

Và đặc biệt quan trọng là, cũng không còn cách nào để Jinho thu hồi những cảm xúc của mình nữa rồi.....

.End chap 40.

[ T/N: Án lệnh cấm chỉ – restraining order (mà mình dịch là lệnh cấm vận) là là lệnh của tòa án cấm người bạo hành đến gần, liên lạc, hành hung, hiếp đáp nạn nhân bị bạo hành. Ví dụ điển hình là scandal đánh Rihanna của Chris Brown ấy. Ở đây đơn giản là Sehun không muốn Baekyeol đến gần quấy rối Luhan :) ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC