Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THE WINNERS

.

.

.

Được rồi, người chiến thắng trong cuộc thi và sẽ được miễn rửa bát chính là đội ............

Tất cả mọi người gần như nín thở.

Đội B! Xin chúc mừng - Chủ tịch câu lạc bộ bị ngắt lời đột ngột bởi tiếng reo hò phấn khích từ phía đội B.

CÓ THẾ CHỨ!!!!!!!!!!! TA THẮNG RỒI!!!!! YAYYYYY!

ĐÚNG LÀ ĐẾCH TIN ĐƯỢC MÀ!

THOÁT KHỎI ĐÁM BÁT ĐŨA BẨN RỒI!!

ZEEE BÂY BE!! ĐỘI B THẬT HẾT SẨY!

Đội B tiếp tục hoan hỉ trong chiến thắng, nhảy nhót và vung vẩy mấy nắm tay của mình lên không trung, còn đội A thì chỉ biết nhìn với vẻ thất vọng lộ rõ trên mặt.

Vui lên mọi người. Chúng ta đã làm tốt mà. Buổi diễn hôm đó thực sự rất tuyệt vời, chủ tịch câu lạc bộ nói và cố gắng an ủi đội mình. Họ gật đầu rồi lại hướng sự chú ý về phía đội B, những người vẫn đang trong khí thế ăn mừng chiến thắng.

Còn Sehun thì dán chặt mắt lên một người đang cực kì hạnh phúc, không ngừng nhảy cẫng lên, với đôi tai càng ngày càng đỏ ửng. Cậu mỉm cười, tự nhủ lẽ thua cuộc cũng không phải quá tệ-

Nhưng nụ cười đó tắt ngấm khi Hongki kéo Luhan vào một cái ôm thật chặt.

CHÚNG TA THÀNH CÔNG RỒI!!! LUHAN! LÀ NHỜ CÓ CẬU CẢ ĐẤY! Hongki sung sướng kêu lên, rồi lại ôm anh một lần nữa.

Sehun nhìn trừng trừng hai người kia, cố gắng không để lộ cái vẻ mặt sưng sỉa của mình ra. Cậu biết hai người họ chỉ là đồng đội của nhau, và đang rất vui vì thắng cuộc mà thôi, nhưng nếu Hongki không sớm buông bạn trai của cậu ra, cậu sẽ phóng thẳng đến chỗ đó và tự tách hai người ra cho mà xem.

Luhan giỡn và vừa giả vờ đánh vào cánh tay của Hongki, anh vừa nói, Không, đâu phải chỉ mình tôi chứ! Chúng ta làm việc cùng nhau mà!

Hongki bật cười rồi thả anh ra (vừa kịp lúc!). Cậu nói chuẩn đó. Sau đó Hong ki lại tiếp tục đi ôm người nào đứng gần mình nhất. Thực tế là cả đội đang ôm nhau loạn cả lên, vừa cười vừa tán dương nhau vì nhiệm vụ đã thành công mĩ mãn.

Chuyện này vẫn cứ tiếp tục diễn ra trong vài phút sau đó, và dường như là đội B đã quên hẳn sự hiện diện của đội A trong căn phòng.

Chỉ đến khi chủ tịch câu lạc bộ hắng giọng E hèm thì bọn họ mới chịu dừng lại và hướng sự chú ý tới cô.

Chúng tôi muốn chúc mừng các bạn. Làm tốt lắm! Cô mỉm cười và bắt đầu vỗ tay. Đội A làm theo và cũng vỗ tay chúc mừng những người chiến thắng.

Cảm ơn. Các bạn cũng làm rất tốt! Hongki đáp lại, bước tới chỗ chủ tịch câu lạc bộ rồi bắt tay cô. Một vài người đội A cũng đi ra và ôm lấy các thành viên đội B. Sehun đang băng ngang qua căn phòng thì Luhan tươi roi rói bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu, anh nắm lấy tay cậu rồi luồn những ngón tay họ lại với nhau.

Sehun-ah! Anh siết nhẹ tay cậu với gương mặt trông như anh sắp bùng nổ tới nơi rồi.

Sehun cười toe vì cậu biết rõ ánh mắt này mà. Cứ khi nào anh muốn hôn cậu nhưng không thể vì có quá nhiều người xung quanh, anh đều nhìn cậu thế này.

Sehun cũng siết chặt tay anh , Chúc mừng anh Bambi.

Bọn anh đã không thể thắng nếu như không có sự giúp đỡ của em, Sehun-ah. Cảm ơn em.

Này, đừng có nói to! Họ- Sehun chỉ về phía đồng đội của mình -không biết là em đã giúp bọn anh và em cũng không muốn họ biết đâu nha.

Luhan rúc rích cười rồi sán lại gần để chỉ có cậu mới có thể nghe được, Ồ được rồiii ~. Hiểu mà.Anh nháy mắt với Sehun và khiến cậu cũng tủm tỉm cười. Đúng là đồ nai gian xảo. Là cáo già thì có.

MỌI NGƯỜI ƠI, TỔ CHỨC TIỆC Ở NHÀ TÔI NHÉ!"Hongki la lên, khiến cả hội hò reo như sấm rền - tất cả mọi người trừ Sehun.

Thực lòng thì Sehun không phải là người ưa tiệc tùng nhưng vì vẻ tươi cười hớn hở trên gương mặt của bạn trai mình, cậu sẽ đi vậy.

Sehun-ah, em trông rất tuyệt. Đừng có nhặng xị thế chứ! Đi nào! Luhan vừa khó chịu lên tiếng, vừa kéo tay Sehun, người vẫn còn đang lưỡng lự chần chừ, về phía ngôi nhà với hàng tá xe đậu ngay cổng và tiếng nhạc xập xình phát ra từ dàn stereo.

Chả hiểu sao em lại để anh chọn đồ cho nữa. Em trông như một tên xã hội đen ý. Sehun vừa tỏ ra bực bội vừa đưa tay bới bới mái tóc mà Luhan đã tốn hàng giờ để tạo kiểu.

Ơ! Em trông hợp với đồ da lắm mà! Và dừng ngay cái tay đang vò tóc kia đi!

Sao chứ? Chỉ là một buổi tiệc thôi mà. Em không hiểu tại sao em phải ăn mặc đóng thùng vậy nữa.

Chính xác. Đấy là một buổi tiệc. Và em sẽ không muốn tới đó với bộ dạng trông như kiểu vừa tròng vội cái gì đó lên người đâu ha!

Phải rồi, nhưng thế vẫn hơn là trông giống như vừa bước ra từ MV của mấy cái nhóm nhạc ấy!

Suỵt! Kai cho mượn cái áo khoác da là may lắm rồi đó.

Sehun thầm cười khẩy vì 'may mắn' sẽ không phải là từ cậu sẽ dùng trong trường hợp này. Thế anh không lo là có người sẽ đến tán tỉnh em sao?

Nghe vậy, Luhan đột ngột dừng bước anh nhìn cậu từ đầu xuống chân như lần đầu thấy cậu vậy. Anh lắc đầu. Lo là không ai thì có.

Xin lỗi ha, em trông cũng không tồi đâu, là anh nói đó chứ.

Đúng là em trông hot cực kì - Sehun có thể thấy má mình nóng lên một tẹo khi nghe lời khen ấy - nhưng anh lo chẳng có ma nào dám ra bắt chuyện với em cả. Mặt em trông ừmmmm.......hơi khó gần và có chút cáu kỉnh.

Cũng đúng thôi vì em đang cảm thấy vậy mà.

Cuối cùng cả hai người cũng tới gần cửa trước ngôi nhà - nhà của Hongki - và Sehun có thể cảm nhận là mình chắc sẽ không được vui vẻ như Luhan đã nói đâu. Chưa bước vào trong mà Sehun đã bắt đầu khiếp sợ những gì đang chờ đợi mình ở phía trước rồi. Cậu có thể thấy hàng chục cái bóng đang nhảy nhót vui vẻ từ cửa sổ phòng khách. Ughhhhhhh đây sẽ là một buổi tối rất dài cho xem...

Sẵn sàng chưa? Luhan lên tiếng hỏi, với phần đuôi mắt đang nhăn lại do nụ cười tươi đang giãn ra trên khuôn mặt của anh. Chưa, Sehun nghĩ thầm nhưng cậu lại không muốn làm anh mất hứng một chút nào. Đây là buổi tiệc mừng chiến thắng của đội B, chẳng nhẽ cậu lại đi phá hỏng buổi tối dành cho bạn trai của mình sao?

Rồi.

Luhan đưa tay gõ cửa và ngay lập tức Hongki xuất hiện trước mặt với cốc đồ uống trên tay. HEYYY!! Luhan! Và Sehun sao? Oa, tôi không nghĩ là cậu sẽ đến cơ đấy. Trông cậu không có vẻ gì là khoái tiệc tùng mà.

Thì đúng thế đó.

Luhan liếc cậu một cái sắc lẹm rồi bước vào nhà và đi theo Hongki, khi anh ta dẫn hai người băng qua đám đông ngoài phòng khách. Ngay khi Luhan xuất hiện, tất cả đều hướng sự chú ý đến anh rồi bắt đầu vây lại xung quanh, khiến Sehun bất ngờ bị xô sang một bên. Nhưng Luhan không có vẻ gì là khó chịu với việc bị chú ý thái quá như thế này. Mà sao anh lại khó chịu cơ chứ? Sehun biết rõ bạn trai mình thực sự là người rất hòa đồng và cởi mở, ai mà chẳng muốn làm bạn với anh ấy, nhưng mà đứng nhìn đám người lạ mặt xúm lại chỗ anh vẫn khiến cậu khó chịu cực kì.

Mình đoán là mình thành người thừa rồi. Sehun bỏ ra ngoài phòng khách, không hề để ý thấy ánh mắt lo lắng trên gương mặt của Luhan, khi anh dáo dác tìm cậu trong cả biển người thế này.

Sehun bước vào bếp và lấy một cốc soda trên quầy. Cậu ngồi lên chiếc ghế cao thường gặp ở các quán bar và đưa mắt nhìn quanh, nhận thấy chẳng có ai chú ý đến việc tại sao cậu lại ngồi ở đó một mình cả. Chắc tại mình khó gần...

Sehun! Chủ tịch câu lạc bộ mỉm cười khi Sehun xoay đầu qua để đối diện với cô. Vui chứ?

Cũng không hẳn. Sehun nhún vai rồi cúi xuống nhìn cốc nước trên tay mình.

Cô khúc khích cười và ngồi lên chiếc ghế trống kế bên. Mình biết cậu vốn không khoái tiệc tùng mà.

Thế cậu thì sao? Sehun lên tiếng hỏi. Nghĩ rằng cô bạn thực sự rất tốt khi đến bắt chuyện với mình, vậy nên cậu cũng tiếp lời cô

Ờm. Mình vẫn thấy không hài lòng chút nào khi Hongki quyết định tổ chức tiệc vào buổi tối giữa tuần học thế này. Đôi khi anh ấy rất thiếu trách nhiệm.

Sehun bật cười. Có lẽ cậu nên tìm phó chủ tịch mới đi.

Cô bạn mỉm cười. Ừm. Mình cũng cố tìm rồi chứ...nhưng có vẻ người đó không có hứng thú thì phải.

Ai?

Cậu đó.

Mình??

Cô gật đầu. Phải. Mình gợi ý bao lần rồi, nhưng cậu chả chịu hiểu ý gì.

Sehun xoa xoa gáy, vì không biết phải trả lời ra sao nữa. X-Xin lỗi?

Thấy vậy cô liền bật cười. Không sao. Nhưng giờ mình nói thẳng ra rồi đó, ý cậu thế nào? Muốn làm phó chủ tịch không?

Ờ... Không phải mấy vị trí như thế này đều phải bầu chọn sao?

Phó chủ tịch thì không cần. Chủ tịch sẽ là người chọn.

Ồ.

Cậu thấy sao?

Ừm.... Mình nghĩ là mình không nhận lời được rồi. Mình không có thời gian. Xin lỗi.

Mình hiểu mà. Không sao. Cô bạn trả lời, khuôn mặt hơi nhăn lại. Còn Sehun thì thấy hơi tệ khi từ chối lời đề nghị này. Đúng là cậu đã không nói dối khi bảo mình không có thời gian, nhưng còn một lý do khác nữa - là vì người có đôi mắt nai to tròn kia. Nếu mà cậu trở thành phó chủ tịch câu lạc bộ, liệu Luhan có vui vẻ để cậu dành phần lớn thời gian với cô bạn này không?

Mà này, cậu muốn lên trên nhà xem buổi truyền hình trực tiếp Lễ hội Âm nhạc Mùa thu ở đảo Jeju không?

Chỉ hai chúng ta á?

Cô bạn cười khúc khích. Không, một vài thành viên đội mình cũng ở đó nữa.

Ồ. Được thôi. Tự nhủ rằng mình nên làm gì đó còn hơn là ngồi vất vưởng ở đây đợi Luhan, Sehun đứng dậy và đi theo chủ tịch câu lạc bộ lên lầu.

Đoán xem mình mang ai tới nè? Cô cất tiếng hỏi khi bước vào căn phòng giải trí rộng rãi gần cầu thang.

Sehun nối gót bước vào và giơ tay vẫy chào nhóm người nhỏ đang ở trong đó. Chào.

Ồ chào Sehun. Bọn họ đồng thanh rồi lại hướng sự chú ý trở lại màn hình TV trước mắt.

Nhìn quanh căn phòng, Sehun đoán đây chính là phòng nhạc của Hongki. Các loại nhạc cụ bày la liệt, thiết bị thu âm treo kín tường, và nhìn qua thì cũng có thể biết nó được cách âm. Căn phòng thật tuyệt đó.

Đến đây. Ngồi xuống đi. Chủ tịch câu lạc bộ vẫy vẫy tay về phía Sehun, ra hiệu cậu đến chỗ trống ngay cạnh cô trên nền nhà, trong khi hầu như những người khác đều dùng ghế.

Sau khi đã yên vị, Sehun tập trung thưởng thức buổi diễn đang chiếu trên TV. Hai mươi phút theo dõi chương trình khiến Sehun gần như quên mất việc đây đang là một buổi tiệc. Cậu cảm thấy rất thoải mái, khi được ngồi đây với những người cậu thực sự quen biết và xem những thứ cậu thực sự quan tâm. Có lẽ tối nay cũng không bị phí hoài đâu nhỉ.

Vì quá tập trung vào âm nhạc nên Sehun đã không để ý thấy chủ tịch câu lạc bộ liên tục nhìn trộm cậu, dần thu hẹp khoảng giữa hai người. Đến khi cậu nhận ra họ gần như ngồi sát cạnh nhau, thì bỗng người có mái tóc nâu mật ong mở toang cánh cửa.

Sehun-ah, em ở đây suốt buổi đó hả? Anh tìm em khắp - Luhan chợt ngưng lại khi nhìn thấy người đang ngồi canh cậu. Ớ ồ.

Sehun ngay lập tức đứng phắt dậy và đi về phía cửa phòng, nơi Luhan đang đứng chôn chân tại đó, nét mặt anh tối sầm lại. Chết cha rồi.

Em đang -? Luhan bị cắt ngang bởi giọng chủ tịch câu lạc bộ.

Chúng tôi đang xem nhạc hội mùa thu ở đảo Jeju. Anh cũng nên nhập hội luôn. Cô mỉm cười với Luhan, người đang nhìn cô trân trân với ánh mắt như thể cô bị mất trí vậy.

Không. Không cần. Anh lầm bầm nói qua hàm răng nghiến chặt. Nó nghe giống như anh đang cố không phun ra thêm điều gì nữa.

Luhan chộp lấy tay Sehun và đang định xoay người lại để rời khỏi đây, thì chủ tịch câu lạc bộ vội nói với theo, Tạm biệt, Sehun!

Sehun chẳng dám nhìn thẳng vào mặt Luhan, cậu linh cảm đó là điều khôn ngoan mà mình nên làm lúc này, nhưng qua khóe mắt, cậu vẫn có thể cảm nhận được cái lườm rất ám muội từ đôi mắt ấy. Như thể Luhan đã sẵn sàng để ám sát ai đó vậy. Không ổn chút nào.

Sehun liếc về phía chủ tịch câu lạc bộ để xem cô có cảm nhận được ánh mắt chết chóc của Luhan đang chĩa thẳng vào mình không, nhưng bất ngờ là cô b vẫn dửng dưng, thực tế là còn đang mỉm cười nữa chứ - và Sehun dám cá là Luhan không lấy gì làm vui vẻ với điều đó đâu.

Sao anh lại đi tìm em?" Sehun lên tiếng hỏi khi Luhan dẫn cậu xuống lầu.

Anh lo là em sẽ thấy chán. Luhan đáp cụt lủn, phớt lờ việc mọi người đang í ới gọi tên anh từ trong phòng khách.

Ừmmm...Họ gọi anh kìa...

Anh biết.

Vậy sao-

Luhan đột nhiên quay lại để đối mặt với Sehun, khiến cậu hơi bất ngờ vì không chú ý trong giây lát. Vì anh muốn về nhà.

Ừm được thôi.

Rồi từ đó đến hết quãng đường đi bộ về nhà, Luhan tự nhiên im lặng một cách bất bình thường. Sehun đã hy vọng anh sẽ kể không ngớt về những chuyện vui ở bữa tiệc, nhưng vì họ không ở đó quá lâu nên Sehun nghĩ rằng thực sự cũng không có nhiều thứ để nói.

Tuy nhiên, cái cách Luhan nắm chặt tay cậu như thế này lại chứng tỏ rằng còn một lý do khác nữa khiến anh im lặng như vậy, thật không giống tính anh chút nào.

Nằm trên giường, Sehun đoán chắc đang có điều gì đó không ổn vì sau khi tắt đèn, thay vì nhanh chóng cuộn tròn người lại cạnh Sehun rồi rúc đầu vào ngực cậu (việc mà Luhan vẫn thường làm), thì anh lại nằm yên ở chỗ của mình và kéo chăn trùm kín mít.

Chống một tay lên gối đầu, Sehun nhìn trừng trừng vào đống chăn thù lù trước mặt, băn khoăn không biết mình sẽ phải giải quyết vụ này thế nào.

Anh ấy giận mình không ở cùng anh ấy tại buổi tiệc à?

Đống chăn kia khẽ cựa quậy trước khi lại trở về trạng thái yên lặng ban đầu. Sehun chau mày.

Anh ấy không phải là đang ghen đấy chứ... phải không??!?!?

Tự nhủ bản thân thực sự rất ghét khoảng cách đang hiện hữu giữa hai người họ, Sehun dịch sát tới chỗ anh rồi quàng tay ôm lấy đống chăn kia, kéo anh lại gần mình.

Anh vẫn ổn chứ?

Khi thấy Luhan không hề trả lời, Sehun thở dài khó chịu và cố gắng kéo chăn, nhưng Luhan cứ cố giữ chặt lại, không chịu chui ra. Anh thở làm sao được trong cái đống đó chứ?

Anh không sao cả! Luhan lầm bầm dưới lớp vải dày.

Sehun nói giọng châm chọc. Phải rồi. Ra nói chuyện với em xem nào.

Luhan vẫn không hề cựa quậy. Sehun đảo mắt. Được thôi nếu anh muốn chơi kiểu này. Em không còn sự lựa chọn nào khác.

Cậu bắt đầu lấy tay chọc chọc đống chăn, khiến mấy tiếng kêu nhỏ và tiếng cười khúc khích như bị nén lại phát ra từ phía dưới.

Cuối cùng khi không chịu được nữa, Luhan lật chăn ra, mái tóc rối bù che gần kín khuôn mặt. Yah! Đừng có chọc anh nữa!

Sehun ngừng lại và nhẹ nhàng gạt tóc ra khỏi khuôn mặt Luhan. Cứ làm như em bảo thì em đã không phải làm cách đó rồi.

Hừm. Luhan bực bội quay lại chỗ của mình, và xoay lưng vô mặt Sehun.

Sehun thở dài. Liệu vụ này có liên quan gì đến buổi tiệc không thế?

Đúng là dốt. Vậy mà còn phải hỏi à?

Anh có muốn nói về việc gì không? Sehun tiếp lời.

Im lặng.

Sehun thở hắt ra trước khi choàng tay ôm lấy eo Luhan và lại kéo anh lại gần, phớt lờ việc Luhan tê cứng cả người đi, khi anh cảm nhận được khuôn ngực Sehun đang áp sát vào lưng mình. Em không hiểu sao anh lại ghen như vậy?

Anh không có ghen. Luhan vừa đáp lại với giọng bực bội, vừa yếu ớt gỡ vòng tay của Sehun ra.

Tốt, bởi vì anh không nên như vậy chút nào.

Luhan ngừng ngọ nguậy rồi quay ngoắt ra nhìn Sehun. Ý em là gì khi bảo anh không nên như thế ?! Em ở cạnh cô ta suốt buổi tiệc! Anh đã tìm em loạn lên đó! Và rồi lại tìm thấy em với cô ta trong căn phòng đó, ngồi sát sàn sạt nhau, đến mức cô ta có thể thở lên cổ em, vậy là quá đủ để phá hỏng cả một buổi tối mà đáng nhẽ ra rất vui vẻ rồi!

Vậy là anh ghen chứ gì.Sehun đáp thẳng tưng. Cứ thử chối nữa xem Bambi.

Luhan há hốc mồm định bật lại, nhưng nhận ra Sehun có thể nhìn thấu mọi lời nói dối anh dựng lên, cho nên anh đành chọn cách im lặng, mắt vẫn nhìn Sehun không chớp.

Có cần em nhắc cho nhớ anh là người muốn em đến đó không hả?

À, ra là lỗi của anh hả?!

Ơ. E-em. Ừm...Không? Hỏng rồi! Hỏng rồi! Thay đổi chiến thuật ngay! Ý em là anh không cần phải để tâm đến những chuyện sẽ không bao giờ xảy ra.

Sao không? Hai người hợp nhau mà. Mặc dù ghét phải thừa nhận thế này lắm nhưng mà cô ta thực sự rất cuốn hút. Cô ta thông minh và có tài âm nhạc thiên bẩm. Lại có nhiều điểm chung với em. Anh không thể không nghĩ là hai người sẽ cực đẹp đôi đó. Luhan bắt đầu lý luận và cụp mắt xuống.

Đồ ngốc. Sehun ôm trọn khuôn mặt Luhan và kéo nó lại gần khiến anh khẽ chau mày. Anh nói thiếu mất một thứ.

Là gì? Luhan thắc mắc, vẫn chưa hiểu ra điều Sehun muốn hướng đến.

Quyết định là cần phải giải thích cho Luhan nghe hết những gì mình muốn nói bằng hành động, Sehun dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người - và môi cậu chạm vào đôi môi Luhan. Khoảnh khắc họ áp môi vào nhau tuy ngắn ngủi thôi, nhưng vẫn rất nồng nàn.

Cô ấy không phải là anh. Sehun thầm thì.

Sehun lại tiếp tục hôn anh thêm lần nữa, lần nữa, cho đến khi nào anh hiểu mới thôi.

Có vẻ thỏa mãn với lời thú nhận nho nhỏ từ Sehun, Luhan vòng tay ôm lấy cậu, rồi thoải mái đặt đầu mình lên hõm cổ của cậu, với nụ cười tươi có thể nói là đến tận mang tai.

Khi thấy Luhan đã yên ổn nằm bên cạnh mình, Sehun cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Em biết không.... Anh thực sự không ghen đâu. Luhan khẳng định, và nhận lại một cái đảo mắt từ Sehun (may là Luhan không nhìn thấy)

Phải rồi.

Ừm. Là anh chỉ lo thôi. Lo á? Xììì.

Vậy thì cứ cho là thật đi, em cần anh ngừng 'lo' ngay lập tức. Càng lo nghĩ nhiều thì càng thêm nếp nhăn. Và thực tình thì anh cũng già lắm rồi.

Ê !! Anh có già đâu! Luhan chống chế.

Sehun khẽ khịt mũi. Nhưng mà giấy khai sinh của anh lại nói điều ngược lại - YAHH!! Anh vừa cắn em đấy hả?!!?

Cậu đưa tay xoa xoa cằm, nơi vừa bị hàm răng của Luhan cắm mạnh vào, khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ bất ngờ và kinh khiếp.

Ai bảo nói anh già làm chi. Luhan hậm hực trả lời. Ồ lý do hay ghê gớm để cắn người khác nhỉ?

Mai em đến trường thế nào được với vết răng trên cằm chứ? Hả ? Sehun vừa hỏi vừa chọc tay vào mạng sườn anh.

Luhan khẽ nhún vai. Có thể như thế mọi người mới biết là em thuộc về ai. Mặc dù ở đây quá tối để nhìn rõ nhưng Sehun có thể chắc chắn rằng Luhan đang rất hài lòng với một nụ cười tự mãn đang hiện hữu trên gương mặt đẹp hoàn hảo kia.

Sao không in mấy chữ' Vật Sở Hữu của Luhan' lên trán em luôn Thế đỡ đau hơn nhiều. Sehun chua chát nói, một tay vẫn chà đi chà lại cái cằm.

Nếu em muốn thế...Không ai cản đâu ha.

Được thôi. Nhưng như thế có nghĩa là anh cũng phải có dòng "Cho Riêng Mình Sehun" ịnh ngay giữa trán nữa.

Không bao vờ.

Sao không?!

Vì nhiều chữ quá. Trán anh không đủ rộng vậy đâu nha!

Sehun bật cười khi nghe thấy cái cớ vô cùng lố bịch của Luhan trong khi anh thì nhìn cậu chằm chằm và tự hỏi tại sao cậu cứ cười như nắc nẻ thế kia.

Khi Sehun cuối cùng cũng ngưng cười, cậu hắng giọng. Thế còn "Của Sehun" thì sao?

Của Sehun?

Ừ.

Của Sehun. Anh lặp lại, khẽ mỉm cười vì anh thực sự thích âm điệu của từ này. Hoàn hảo.

Sehun kéo Luhan sát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net