Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The Prick

.

.

.

Sehun-ah, nhìn kìa!

Ồ biển...wow. Sehun đáp lại, cậu thậm chí chẳng buồn che giấu sự nhạt nhẽo trong giọng nói mình. Luhan dường như vẫn không để ý thấy điều này, anh tiếp tục hớn hở chiêm ngưỡng cảnh đẹp bên ngoài khi chiếc xe lướt qua vùng ngoại ô Seoul, đưa cả đoàn tới địa điểm định trước của cuộc hành trình.

Đó là một chiều thứ Sáu, và các thành viên câu lạc bộ âm nhạc đang di chuyển đến nơi cắm trại cho buổi Rèn Luyện Hội Viên. Khu nhà nghỉ họ thuê trọ trong dịp cuối tuần nằm ở vùng núi hẻo lánh, cách trường đại học hai giờ lái xe, và bởi vì nhóm rất đông người nên họ phải thuê tới năm chiếc xe, nhưng may mắn là số tiền kiếm được đủ dùng cho tất cả chi phí kể trên.

Chuyến đi khởi hành tốt đẹp, mọi người đều rất phấn khích- đặc biệt là Luhan. Anh ngồi ghế phía sau xe kế bên Sehun, chỗ ngay cạnh cửa sổ, liên tục chỉ tay tứ tung –

Ồ ồ! Chúng ta đang đi trên cầu này! Cao thật đó!

Nhìn kìa! Chợ cá!

Wow! Nhìn tòa nhà kia mà xem!

Thế giới Lotte!! Sehun-ah! Hôm nào chúng ta phải đến đó mới được!

Sehun-ah!

Sehun nhìn kìa!

Ban đầu, việc đó thực sự rất dễ thương khi thấy Luhan háo hức như một đứa trẻ, nhưng khoảng một tiếng đồng hồ sau, ai ngồi trên xe cũng cảm thấy mệt mỏi với cái người đang hớn quá đà này. Sehun đoán rằng lý do khiến mọi người không nhắc nhở Luhan là vì sợ anh sẽ buồn và hai là có thể họ nghĩ rằng Sehun sẽ nổi xung lên nếu có ai dám bảo bạn trai cậu ngậm miệng lại. Thường thì đúng là như vậy đấy, nhưng giờ cậu đang thầm cầu nguyện có người sẽ nói với Luhan dừng lại ngay việc chỉ trỏ bất kì thứ gì anh thấy đi đây này.

Nếu mà mình còn nghe "Sehun-ah, nhìn kìa!" thêm lần nữa, mình thề là sẽ –

Sehun-ah, nhìn kìa. Luhan chỉ về phía đàn cừu đang nằm lười biếng trên bãi cỏ khi chiếc xe đi ngang qua vùng quê đầy rẫy các trang trại. Chúng trông trắng muốt và lông mới mềm mượt làm sao! Anh cười tươi rói, mặt vẫn dán chặt lên cửa kính, còn mắt nhìn cái tạo vật mềm mịn kia không chớp.

Sehun rủa thầm bạn trai mình vì anh quá dễ thương – khiến cậu không thể làm gì ngoài việc đáp lại một câu Ừm cụt lủn.

Đến nơi rồi! Thành viên đang lái xe quay xuống thông báo với mọi người khi cậu rẽ vào khu vực có dãy nhà nghỉ lớn dọc hai bên đường. Mỗi nhà trọ đều cách nhau một khoảng trống rộng để đảm bảo sự riêng tư. Nhìn qua những chiếc xe van đỗ trước mấy nhà đầu tiên, có vẻ như các nhóm khác cũng chọn tuần này để tụ họp. Chắc hẳn sẽ thú vị lắm đây.

Lúc xe chạy ngang qua các dãy nhà, Sehun lướt thấy một đường mòn để đi việt dã. (gần như cùng lúc Luhan phấn khích thốt lên, Ôôôô! Ta có thể đi bộ nữa này!)

Họ dừng chân ở nhà trọ cuối cùng, và Luhan ngay lập tức nhảy ra khỏi xe rồi chạy về phía cửa trước, thậm chí còn chẳng để tâm đến việc dỡ đồ. Những lúc thế này, Sehun thường tự hỏi tại sao Luhan vẫn có thể cãi anh là người có trách nhiệm hơn trong hai người họ được chứ?

Vai đeo túi xách Luhan, Sehun nhoài người ra lấy túi của mình đúng lúc một người đồng đội đi đến đằng sau, cậu ta lên tiếng hỏi, Sehun, sẵn sàng vui đùa chưa?

Sehun chua chát trả lời. Tất nhiên là rồi.

Ôi thôi nào, ở đây sẽ cực đã đó! Cậu bạn nhe răng cười rồi với tay bật mở thùng ướp lạnh màu đỏ để lộ những chai nước bên trong. Sehun mở tròn mắt.

Nhiều đồ uống có cồn thế!

Tất nhiên! Không có cồn thì còn gọi gì là đi Rèn Luyện Hội Viên chứ?

Gọi là chuyến đi không-say-xỉn chứ sao.

Người kia phá lên cười, liên tục lắc đầu trước khi kéo thùng đá ra. Thế còn gì là vui nữa.

Thật lòng, Sehun không hề quan tâm đến việc những thành viên khác uống bia rượu đâu, cái cậu lo là Luhan cũng rất có thể sẽ bị say ấy. Cậu thầm nhắc nhở bản thân phải giữ Luhan tránh xa tất cả các cuộc thi liên quan đến cái thùng đá kia, bởi lẽ cậu không hề muốn Bambi của mình gần gũi đụng chạm người khác chút nào.

Oaaaaaa! Rộng quá! Hongki thốt lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ thích thú khi anh đi loanh quanh xem xét bên trong ngôi nhà.

Sehun bước vào và woa, ngôi nhà quả thực rất ấn tượng. Phòng chính ở đây rất rộng rãi, khu bếp cũng thế và còn được trang bị đồ dùng nấu ăn đầy đủ nữa. Có một chiếc TV màn hình phẳng to ngoài phòng khách, với dàn karaoke được chuẩn bị sẵn. Nói chung, đây là nơi ở lý tưởng cho chuyến đi của họ.

Được rồi mọi người, tập trung lại nào. Chủ tịch câu lạc bộ lên tiếng gọi họ. Sau khi tất cả đã có mặt đông đủ tại phòng chính (và kì lạ là Luhan lại xuất hiện bên cạnh Sehun từ lúc nào), cô hắng giọng.

Vì ở đây có bốn phòng, hai cái tầng trên và hai cái tầng dưới, chúng ta sẽ chia phòng theo nam riêng nữ riêng. Con gái ở trên và con trai ở dưới. Từ đây mọi người có thể tự chọn phòng mình muốn ở nhé. Dỡ đồ ra trước đã rồi sau đó cả nhóm ta sẽ cùng chuẩn bị bữa tối. Và đừng quên, đây là chuyến đi gắn kết thành viên trong câu lạc bộ – để mọi người hiểu nhau hơn, thắt chặt tình đoàn kết.

Và có khoảng thời gian vui vẻ trong đời! Hongki ngắt lời, khiến cả đám reo hò còn chủ tịch câu lạc bộ thì chỉ biết đảo mắt nhìn.

Phải... nhưng nhớ cẩn thận. Chúng ta không muốn mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát hoặc những chuyến đi như thế sẽ không diễn ra trong tương lai nữa đâu. Được chứ?

OK! Các thành viên đồng thanh đáp lại.

Sau khi đám con trai đã lấy tất cả đồ ăn, dụng cụ họ mang theo ra khỏi xe và con gái đã sắp xếp cẩn thận đồ đạc, mọi người bắt đầu chọn phòng. Phòng nào cũng vẫn còn để trống trừ kho chứa đồ chất đầy chăn gối bên trong. Tất cả mọi người sẽ ngủ dưới sàn nhà, nhưng chẳng có ai tỏ ra khó chịu về chuyện này cả.

Sehun và Luhan bước vào căn phòng bên trái, nơi tất cả thành viên đội A đang dỡ đồ trong đó. Họ đều quay ra nhìn Luhan, như thể đang băn khoăn không hiểu sao anh lại ở phòng này cùng với mình – rõ ràng họ đã quên mất việc Sehun Luhan đang hẹn hò – nói một cách đơn giản hai người phải chung phòng với nhau. Thế đó.

Chào mọi người! Luhan vẫy tay, mỉm cười giống như một đứa trẻ đang làm quen với bạn mới trong ngày đầu tiên ở trường mẫu giáo.

Ờm..chào. một cậu bạn đáp lại. Sehun đang định mở miệng ra nói thì Hongki bỗng từ đâu xuất hiện.

Luhan, cậu làm gì ở đây thế? Cậu ở bên phòng chúng tôi – phòng đội B cơ mà. Anh mỉm cười với Luhan không hề để ý việc mắt phải của Sehun khẽ giật giật.

À-à, chúng ta chia phòng theo nhóm sao? Luhan hỏi.

Hongki nhún vai. Ừ thì cũng không hẳn là thế đâu, nhưng mọi người lại sắp xếp vậy đấy.

Chẳng có vấn đề gì khi anh ấy ở đây cả. Sehun nói thẳng tưng, phớt lờ việc các thành viên đội mình đang thầm trao đổi ánh mắt với nhau. Cậu thả phịch túi xách của Luhan xuống nền đất, ý nói rõ ràng hai người sẽ ở đây – Luhan sẽ ở đây cùng cậu.

Cậu chắc chứ? Phòng này coi bộ chật rồi. Câu trả lời của Hongki khiến Luhan bắt đầu để ý nhìn quanh. Anh khẽ nhíu mày khi nhận ra điều Hongki vừa nói là hoàn toàn đúng sự thật.

Một cái nhíu mày tương tự cũng xuất hiện trên gương mặt Sehun khi Luhan khoác túi lên vai và từ từ bước vài bước quay ra ngoài.

Chúng tôi sẽ điều chỉnh. Thêm một người nữa cũng chẳng hại gì đâu. Sehun lên tiếng, sải bước về phía Luhan, chuẩn bị nắm tay anh kéo trở lại phòng.

Nhưng rồi sẽ chật ních mà. một thành viên khẽ lầm bầm, khiến cho Sehun thầm nguyền rủa cậu ta trong đầu – mặc dù điều cậu ta nói hoàn toàn đúng.

Đúng đó Sehun-ah. Anh nghĩ anh nên sang phòng khác và... Luhan nói nhỏ, khẽ trề môi ra.

Phải rồi! Nhanh lên Luhan. Hongki vỗ vỗ tay trước khi biến mất để đi sang phòng bên kia.

Anh sẽ ổn chứ? Sehun khẽ hỏi, tông giọng cũng cao hơn nói thầm chút xíu khi cậu cùng anh chuyển phòng, cách chỗ cậu ba mươi bước chân. Ờ cậu đã đếm đó...thì sao?

Luhan mỉm cười nhẹ nhàng rồi gật đầu. Anh ổn mà.

Nhưng như thế Sehun vẫn chưa thấy an tâm hoàn toàn.

Luhan hyungg!! Những người khác quay ra chào Luhan khi anh bước vào phòng. Sehun nhìn quanh và chắc chắn rồi, ở đây toàn thành viên nam của đội B. Sehun thầm chế giễu. Thế này thì củng cố tình đoàn kết lắm đây.

Nhanh lên và dỡ đồ ra đi Luhan. Hongki nhắc nhở, cố ý tránh ánh nhìn từ Sehun.

Ừ đây. Nói rồi anh quay ra nhìn Sehun. Sehun-ah, em cũng nên về phòng và dỡ đồ ra đi.

Em không có nhiều đồ mà dỡ đâu.

Sehun-ah.

Thôi được rồi. Sehun quay lưng đi, bỏ lại Luhan ngay đằng sau đang nhìn cậu bước ra ngoài. Đi đến nửa hành lang, đột nhiên một ý nghĩ bất ngờ xuất hiện trong đầu cậu.

Nhớ ngủ chỗ ngoài cùng, sát tường ấy nhé.

Luhan nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu. Sao thế?

Bởi vì ý nghĩ anh nằm ngủ giữa hai tên con trai làm người ta máu nóng dồn lên não chứ sao.

Vì đó là chỗ tốt nhất – thoải mái nhất.

Vậy hả? Được rồi anh sẽ làm theo. Luhan cười toe. Giờ thì đi đi.

Tốt thôi. Sehun bước về phòng với đôi vai rũ xuống bởi đây đâu phải cách sắp xếp chỗ ngủ cậu muốn. Chết tiệt thật.

Cả nhóm tập hợp lại chuẩn bị bữa tối ở tầng dưới. Một vài người ở nhà bếp làm đồ ăn, trong khi những người khác ra ngoài sân sau (họ đã quyết định ăn tối ngoài trời), dựng bàn ghế lên. Sehun đảm nhiệm phần thái rau củ, còn Luhan thì ...ừm, cậu cũng không biết chính xác nhiệm vụ của Luhan là gì nữa bởi vì anh cứ đi loanh quanh chỗ này chỗ nọ – giúp đỡ chỗ này chỗ kia. Cậu bắt gặp Luhan hỏi một bạn nữ xem món tràng miệng tối nay là gì. Phải cố lắm Sehun mới không bật cười thành tiếng khi nghe thấy điều này. Trong suốt bữa tối, Luhan ngồi cạnh Sehun, thỉnh thoảng lén bỏ cho Sehun thêm chút thịt và tất cả phần rau của mình. Sehun đang định hỏi anh tại sao lại ăn ít vậy thì một cốc kem lớn được bày ra, Luhan ngay lập tức nhảy bổ vào luôn. Cậu bật cười khi thấy Luhan còn suýt làm đổ cả một ly nước trong lúc cố vươn người ra nữa. Chậc chậc Bambi.

Bữa tối kết thúc cũng là lúc những trò vui bắt đầu.

Một vài thành viên quyết định hát karaoke, số khác lên lầu xem phim, còn lại tổ chức một trò chơi mà trong đó những người thua cuộc sẽ phải uống rượu phạt. Không may là Luhan lại nằm trong số những người chơi trò kia. Sehun quyết định không tham gia, nhưng lại ngồi phía sau quan sát bọn họ.

Chơi trò gì giờ? Luhan hỏi với khuôn mặt rạng rỡ háo hức. Anh cần phải đi ra ngoài nhiều hơn đấy, Sehun nghĩ thầm.

Chúng ta chơi Khung Khung Dda. Hongki đáp, Cậu nghe bao giờ chưa?

Mắt Luhan bỗng sáng lên. Tất nhiên là rồi!

Tuyệt lắm. Và đây là luật chơi này – nếu cậu không nghĩ ra từ, cậu phải uống rượu. Hongki nói rồi chỉ tay về phía bộ ly cỡ trung trước mặt, bên cạnh chai soju. Nếu quá 3 giây mà không nghĩ ra, cậu uống rượu và nếu dùng lặp từ đã nói trước đó, cậu cũng uống rượu nốt. Hiểu chưa?

RỒI! Bọn họ đồng thanh.

Ban đầu trò chơi thật sự rất thú vị vì Luhan luôn vừa cười vừa vỗ đùi mỗi khi có người nào thua, vẻ mặt anh lúc đó khôi hài đến nỗi mà Sehun còn không giữ được vẻ điềm tĩnh nữa cơ. Cậu vừa có ý nghĩ Luhan chơi giỏi trò này thì bỗng nhận ra anh nãy giờ chưa chơi lượt nào, vì những người khác đều thua trước khi đến anh ấy.

Cuối cùng cũng tới lượt Luhan, Sehun gần như ngừng thở vì hồi hộp.

Khung Khung Dda. Khung Khung Dda. Ờ...Ờ... Luhan lo lắng nhìn quanh, rõ ràng là chưa nghĩ ra được từ nào bắt đầu với âm tiết cuối cùng.

Hahahaha! Anh thua rồi Luhan. Mọi người cười ồ lên thích thú khi cuối cùng chàng trai tóc nâu mật ong cũng phải uống rượu.

Ôi thôi nào!! Từ đó khó mà! Luhan chống chế, nhưng mọi người chỉ lắc đầu.

Luật là luật.

Tốt thôi! Luhan đang định cầm lấy ly rượu thì Sehun bỗng ngăn anh lại.

Tôi uống thay cho Luhan hyung. Sehun tuyên bố rồi nhanh tay uống luôn ly rượu trước khi Luhan kịp phản ứng.

Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô!!! Những người khác ồ lên, trong khi anh mở tròn mắt nhìn cậu chằm chằm.

Nhưng Sehun, Luhan mở miệng.

Không sao đâu.

Nhưng –

Anh bị cấm uống rượu, không nhớ à? Sehun nhếch môi.

Một vệt hồng nhẹ bỗng xuất hiện trên gò má Luhan. Anh biết, nhưng mà -

Em xoay sở được. Chỉ cần anh đừng thua nữa. Sehun mỉm cười trấn an anh.

Anh cũng mỉm cười đáp lại, mắt như muốn nói lời cảm ơn. Được rồi! Anh sẽ không thua đâu!

Nói thì vẫn dễ hơn là làm.

Sehun bị bắt uống hết ly này đến ly khác vì rõ ràng Luhan chơi Khung Khung Dda là cả một thảm họa. Bạn trai cậu khó khăn lắm mới nghĩ ra được một từ, mà có nghĩ ra rồi thì anh cũng chẳng thể phát âm chuẩn được.

Và mỗi lần Sehun thay anh uống rượu, Luhan lại liên tiếp xin lỗi.

Xin lỗi Sehun-ah! Xin lỗi!

Không sao!

Đến khi nốc tới ly thứ 5, Sehun bắt đầu cảm thấy da mặt mình nóng như sắp bốc lửa rồi. Luhan cau mày, cảm thấy thực sự lo lắng cho cậu, anh đặt bàn tay lên vai cậu hỏi xem cậu có ổn không. Sehun trả lời anh rằng cậu vẫn ổn.

Và đến khi Luhan thua lần thứ 7 liên tiếp, Sehun vuốt mặt một cách bất lực. Chết tiệt thật.

Yah! Đừng có thua nữa!

A-Anh không ngừng lại được!

Anh có biết chơi không vậy?!

Không. Không hẳn.

Thế sao vẫn còn chơi làm gì!? Ra ngoài đi!

Luhan chớp chớp mắt nhìn. Ồ. Được thế à?

Sehun ôm mặt. Lu!

Sau khi rời khỏi phòng trong sự lo lắng của những người chơi khác, Luhan nắm lấy tay Sehun dẫn cậu ra bên ngoài, rồi để cậu ngồi lên trên một băng ghế ở đó.

Xin lỗi Sehun-ah. Anh bị rối quá nên quên mất mình có thể bỏ chơi. Anh đúng là một tên ngốc phải không?

Là tên ngốc dễ thương. Sehun trêu đùa, nựng cằm Luhan.

Aish! Luhan nắm tay cậu và đan những ngón tay họ lại với nhau, anh khẽ nở một nụ cười tươi. Sehun cũng toét miệng cười ngốc nghếch với Luhan bởi vì anh thực sự rất đẹp. Tên ngốc xinh đẹp của cậu.

Luhan buông tay cậu ra rồi ôm lấy má Sehun. Sehun-ah, mặt em đỏ ửng hết lên rồi này! Em uống như vậy rồi sẽ khó chịu lắm! Anh sẽ đi kiếm thứ gì đó về! Đợi ở đấy!

Sehun định chộp lấy tay anh ngăn cho anh không đi, nhưng dường như có một tiếng chuông vang lên cạnh tai nói rằng cậu tốt nhất nên ở đây đợi Luhan quay về.

Này, cậu có ổn không? Một giọng nói bỗng cất lên vài phút sau đó.

Sehun quay về phía phát ra giọng nói ấy, và nhận thấy có người chắc chắn không phải Luhan đang nhìn mình chằm chằm từ đằng sau.

Ừm. Mình có uống một chút...

Người kia bước đến gần rồi ngồi xuống cạnh cậu. Mình mang cho cậu cái này. Cô bạn đưa Sehun chiếc tách nhỏ, bên trong là thứ chất lỏng màu vàng ấm nóng.

Gì vậy?

Trà gừng – tốt cho dạ dày của cậu.

Ồ cảm ơn. Cậu liền nhấp một ngụm trà nhỏ. Lưỡi cậu hơi bỏng vì độ nóng của nó, nhưng hiệu quả để lại thực sự rất thoải mái.

Không có gì. Mình biết trước hẳn nào mọi người cũng uống nhiều rượu bia nên đã mang cả một hộp trà gừng theo.

Cậu chu đáo thật. Sehun vừa hớp ngụm trà nữa vừa nói khẽ.

Cô bạn bật cười. Mình là người chịu trách nhiệm mà, tự khắc phải lo thôi.

Hẳn là một gánh nặng.

Không phải lúc nào cũng thế. Sehun quay ra nhìn, bắt gặp một nụ cười nhỏ đang xuất hiện trên gương mặt cô bạn.

Rồi cậu lại cúi đầu xuống tách trà trên tay, băn khoăn không hiểu tại sao giờ này Luhan vẫn chưa thấy về.

******

Mình nên lấy trà gừng cho cậu ấy.

Luhan chạy về phía nhà bếp và bắt đầu lục tung các ngăn kéo cửa tủ lên để tìm. Anh đã đọc ở đâu đó là trà gừng giúp làm giảm cảm giác buồn nôn khi uống rượu quá chén mà. Và ngay cả khi Sehun khăng khăng rằng mình vẫn ổn, Luhan biết rằng không sớm thì muộn cậu cũng sẽ cảm thấy buồn nôn thôi. Đề phòng vẫn trên hết.

Ôi không! Ở đây không có!

Luhan nhìn quanh một lượt nữa trước khi rũ vai xuống, thở dài bỏ cuộc.

Là lỗi tại mình khi để cậu ấy uống hết chỗ đó, và giờ thì mình còn chẳng lấy nổi cho cậu ấy một tách trà!

Luhan thổi phồng má, nghĩ về việc mình sẽ làm thế nào —

Đúng rồi! Chỉ cần đi mua là được!

Vội vã chạy vào phòng chộp lấy chiếc ví anh để trong túi xách, Luhan nói với những thành viên đang chơi Khung Khung Dda rằng anh đi ra cửa hàng tiện lợi trong vùng rồi sẽ quay về sau.

May mắn là cửa hàng đó ở gần nên anh chỉ tốn có 10 phút chạy bộ. Khi bước vào trong, anh ra ngay quầy đồ uống và lấy một hộp trà gừng. Nhìn thấy những loại trà khác, anh phân vân không biết có nên mua luôn hay không. Nhỡ đâu Sehun không thích trà gừng thì sao?? Luhan gãi đầu trước khi tự đưa ra quyết định – mình sẽ lấy hết chỗ này.

Anh chọn mỗi loại một hộp rồi mang ra quầy thanh toán. Hừmm mình cũng nên lấy cả vị mật ong nữa. (Mật ong cũng có tác dụng với người say rượu thì phải)

Khi người phụ nữ tính tổng số tiền, Luhan há hốc mồm. Anh không có đủ rồi.

Noona, em chỉ có ngần này thôi. Anh cho người phụ nữa kia xem tất cả số tiền mặt anh mang theo. Nhưng em thực sự cần hết chỗ này. Anh nhăn trán rồi bĩu môi một cách dễ thương.

Ahhh em đáng yêu quá đi!!! Người phụ nữ kêu lên. Không sao. Chị sẽ cho em nếu em uống nhiều như vậy.

Mặt anh bỗng rạng lên. Cảm ơn noona!

Lao nhanh ra khỏi cửa hàng với hai túi xách trong tay, anh thấy cực vui vì đã mua được hết chỗ trà với giá chỉ bằng một nửa. Aegyo lúc nào cũng được việc mà.

Quay trở về nhà trọ, Luhan vội đun nước và làm cho Sehun một tách trà gừng. Cẩn thận bước từng bước đến cách cửa, anh thổi phù phù để làm trà nguội bớt đi. Anh nhẹ nhàng đưa một tay lên mở cửa.

Sehun anh lấy cho em –

Anh dừng lại.

Anh dừng lại vì anh không nghĩ là sẽ thấy cảnh này...

Anh dừng lại vì lồng ngực anh bỗng thắt chặt và tai anh ù đi, tay khẽ run run.

Luhan dừng lại vì Sehun đang ngồi đây với chủ tịch câu lạc bộ, uống một cốc nước mà Luhan đoán rằng đó chính là trà gừng.

Luhan cắn nhẹ môi và chớp chớp mắt vì hình như có gì chọc vào mắt anh thì phải.

Anh cúi xuống nhìn cốc trà trên tay mình, rồi chau mày lại.

Mình đoán là cậu ấy không cần cái này nữa rồi...

Anh ngẩng lên nhìn về phía Sehun một lần nữa, cậu vẫn chưa thấy là anh đang đứng đây.

Giữa chặt tách trà trên tay, Luhan quay lưng lại và từ từ đóng cánh cửa.

Giờ thì anh không còn thấy cảm giác đau nhói ở mắt nữa rồi – nhưng cảm giác nhói đau như cứa vào tim anh thì vẫn còn...

.END CHAP 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net