Chương 22: Long Uyên Kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Xuyên thành sản xuất Ngọc thạch nên kiến trúc toàn bộ cung điện đều dùng loại ngọc tốt nhất làm chất liệu xây thành, ngay cả đá lót nền và cầu thang cũng dùng loại thanh ngọc tốt nhất có ánh sáng màu thanh u, trong ngọc ẩn ẩn như có lưu quang di động.

Dạ Sanh đi dọc theo cầu thang lát thanh ngọc hướng chính điện mà đi.

Chính điện của toàn bộ cung điện ở chỗ cao nhất, từ lúc vào cửa cho đến cổng lớn của cung điện có tổng cộng chín trăm chín mươi chín bậc thang.

Dạ Sanh bước chân trầm ổn, từ từ bước lên, đến bậc thang cuối cùng liền gặp thân ảnh của một trung niên nam tử mặc cẩm bào màu xanh từ trong chính điện bước ra và dừng lại trước mặt Dạ Sanh.

Người nọ ánh mắt sắt bén như chim ưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dạ Sanh nhưng khi mở miệng thanh âm lại sắc nhọn giống như nữ nhân: "Thế tử gia sao lại kéo dài thời gian đến lúc này mới hồi cung?"

Dạ Sanh nhíu mày nhìn người mới đến bộ dáng không bận tâm: "Bản thế tử đúng hẹn về thành, thỉnh Bắc Quách tiên sinh thay ta thông báo thành chủ một tiếng."

Bắc Quách thành ưng lướt nhìn người trước mặt, thong thả bình tĩnh cười đáp: "Thế tử gia đã mang đến vật mà thành chủ muốn?"

Dạ Sanh hơi mỉm cười: "Xin Bắc Quách tiên sinh thay bản thế tử nói với thành chủ, nếu lần này ta không thấy được trưởng tỷ thì thành chủ cả cuộc đời này cũng đừng hòng lấy được thứ hắn muốn."

"Lời thế tử gia có chút tự cao quá đó, thứ thành chủ muốn sao có thể không lấy được?". Bắc Quắc thành cười to, thanh âm khó nghe thật sự giống như nữ nhân u oán, vừa khóc lóc vừa kể lễ trong lãnh cung.

Bắc Quắc Thành cố ý làm khó dễ sao Dạ Sanh có thể không nhận ra?

Dạ Sanh nâng mi cười: "Vậy xin cáo từ."

Dứt lời chàng liền tiêu sái xoay người, nhanh chóng bước đi.

Bắc Quách Thành thấy thế vội đuổi theo, ngăn Dạ Sanh lại: "Thế tử gia xin hãy dừng bước."

"Dừng bước cái gì?"

"Xin thế tử gia để vật đó lại."

Bắc Quách Thành trong tay có Văn vương bút được chế tạo từ hàn thiết ngàn năm. Bút này dài chừng hai thước, cán bút tựa tay trẻ con, trên thân bút chạm khắc Long Văn lộ cực kì tinh xảo uốn lượn dọc theo thân bút đến phần đầu bút thì nhô đầu ra, nhe răng mở mắt, hung thần ác sát nhìn rất sống động giống hệt một Li Long sống.

Thấy thế, Dạ Sanh mỉm cười, ánh mắt xẹt qua binh khí trong tay Bắc Quách Thành, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn động thủ?"

Bắc Quách Thành đáp: "Tại hạ tự biết mình không phải đối thủ của thế tử gia, nhưng nếu ngài không để vật đó lại thì phải hỏi Văn vương bút trong tay ta có cho phép hay không?"

"Thật là buồn cười! Bản thế tử ra vào cung điện còn phải hỏi qua ngươi sao?"

Dạ Sanh cười lạnh, vung tay, khi hạ xuống thì mũi kiếm đã ở mi tâm của Bắc Quách Thành.

Bắc Quách Thành run lên, văn vương bút trong tay hắn cũng khẽ run. Hắn biết mình không phải đối thủ của Dạ Sanh nhưng lần này ngay cả khi Dạ Sanh rút kiếm như thế nào hắn cũng không thấy rõ mà đã bị Long uyên kiếm trong tay hắn khống chế tính mạng mình.

Chỉ thấy kiếm kia hàn quang tỏa ra bốn phía, quanh thân dường như ngưng tụ hơi thở biển sâu nơi cực bắc, bên trong hàn ngọc nghìn năm ẩn hiện một phần lãnh liệt sát khí.

Chân khí Dạ Sanh truyền vào thân kiếm, trong nháy mắt nó liền khởi tụ một tầng sương mù, nhìn không rõ thật giả nhưng lộ ra sát khí nồng đậm khiến cho lòng Bắc Quắc Thành trở nên căng thẳng.

Cùng Dạ Sanh giao thủ nhiều năm, hắn biết rõ vị thế tử gia trước mặt này thủ đoạn lãnh khốc, muốn ngăn Dạ Sanh căn bản không có phần thắng nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net