Chương 23: Tử Loan Đài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Quách Thành muốn lấy Văn vương bút ngăn chặn Long Uyên kiếm nhưng hoàn toàn không suy suyễn gì, hàn kiếm chỉa thẳng vào mi tâm khiến hắn không khỏi âm thầm cảm thán: tu vi của Dạ Sanh không ngờ đã tinh tiến đến tư cảnh.

Hảo hán không sợ thiệt trước mắt.

Bắc Quách Thành xuống giọng, tươi cười nịnh nọt: "Thế tử gia, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ! Tại hạ không phải cố ý ngăn trở thế tử gia, chẳng qua thành chủ lúc này đang ở trong tẩm điện của Dạ phu nhân, ai cũng không dám quấy rầy. Xin thế tử gia chờ một lát, tại hạ sẽ thay ngài truyền lời!" (Mặc Băng: thay đổi cái rụp lẹ vậy!)

"Đi nhanh về nhanh, tốt nhất đừng giở trò nếu không đừng trách Long Uyên kiếm của ta!"

Cổ tay Dạ Sanh khẽ động, một đạo kiếm khí xẹt qua tay phải của Bắc Quách Thành, chỗ ống tay áo bị rách lộ ra một mảng da thịt.

Thời tiết lạnh giá thế nên Bắc Quách thành mặc xiêm y nhiều lớp vậy mà lực đạo kiếm khí của Dạ Sanh lại vô cùng tinh tế khiến cho hắn vô cùng bất ngờ.

Cũng may là Dạ Sanh chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, nếu không lực đạo mà mạnh hơn một chút thì tay hắn chắc đã sớm lìa.

Bắc Quách Thành lau mồ hôi lạnh trên trán, cúi đầu khom lưng: "Thế tử gia chờ chút, nô tài sẽ nhanh chóng trở lại báo tin cho ngài."

Dạ Sanh khẽ nâng môi: "Cút!"

Thu lại Long Uyên kiếm, Dạ Sanh lười nhác nhìn bộ dạng tiểu nhân của hắn, ánh mắt mông lung hướng về phía cung điện kia thật lâu.

Cuối cùng dừng lại nơi đài cao nhất. Đó chính là Tử Loan đài nổi danh nhất thành Tử Xuyên.

Người trong thiên hạ đều nghĩ thành chủ Tử Xuyên thành có được thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Dạ Loan hậu, không tiếc lấy số tiền khổng lồ xây dựng nên tòa lầu cao ngất, xa hoa đệ nhất để giấu nàng, cũng lấy tên Dạ Loan làm tên lầu, đủ hiểu được nàng ở trong lòng thành chủ Tử Xuyên thành có bao nhiêu sủng ái.

Nhưng liệu ai có biết, ngày tháng mà Dạ Loan trải qua như thế nào?

Dạ Sanh môi mỏng khẽ nhếch, toàn thân tỏa ra hàn khí rét lạnh.

Quá khứ nghĩ lại mà kinh sợ, tựa như từ địa ngục đi ra, đầu óc Dạ Sanh choáng váng không tự chủ được mà nắm chặt lấy đóa băng lam mạn đà la. Đột nhiên, lòng bàn tay lại truyền đến một trận đau đớn. Dạ Sanh mở tay ra thì thấy đóa hoa phát ra ánh sáng lạnh lẽo màu xanh còn trong lòng bàn tay mình thì không biết từ khi nào đã có một giọt huyết châu tựa như có vật gì đó đâm vào tay. Chàng lấy tay lau đi lau lại nhưng vẫn không sạch.

Giọt huyết châu kia sinh sôi như khảm vào lòng bàn tay chàng.

Lúc này Bắc Quách Thành đã đi vào.

"Thế tử gia, thành chủ triệu ngài vào trực tiếp Tử Loan đài."

"Biết rồi."

Dạ Sanh nắm chặt bàn tay, cùng Bắc Quách Thành hướng Tử Loan đài mà đi, không còn thời gian mà nghĩ ngợi về huyết chí trong tay.

Tử Loan đài cao chín tầng, mỗi tầng đều được tỉ mỉ bố trí, dùng vật liệu tất nhiên là sang trọng nhất.

Bắc Quách Thành dẫn Dạ Sanh đến cửa liền dừng lại: "Thế tử gia, mời!"

"Ừm."

Dạ Sanh một mình bước vào cổng lớn Tử Loan đài.

Bỗng nghe tiếng kêu thảm thiết từ tầng cao nhất của một nữ nhân, tiếng kêu thê lương bi thống giống như khắc vào xương cốt người khác.

Thanh âm ấy thật sự quen thuộc với Dạ Sanh. Bước chân chàng trầm xuống, dừng một chút rồi bước nhanh lên bậc thang gỗ chỉ trong chốc lát đã đến tầng cao nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net