Chương 3-6: Hiểu Thần mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay sung máu, bổ sung thêm năm chương, full luôn chương III

Cuối cùng sau khi bình tỉnh lại, bạn kể cho Kha Lam nghe chuyện đã xảy ra trong nửa tháng nay.

Câu chuyện kỳ lạ đến mức ngay cả một nhà văn trinh thám như cô cũng khó mà tiếp thu được.

Kha Lam: Cho dù thế nào, ngoài chị ra, không được có người thứ hai biết chuyện em trong sinh, em thề đi!

Tôi: Có được kể cho Hiểu Thần không? đúng rồi, Hiểu Thần đâu?

Hiểu Thần là cô bé mà bạn "nhặt được" trong một lần ghi hình ngoại cảnh năm xưa, lúc đó cô ấy 15 tuổi.

Bé gái hoảng loạn run cầm cập núp dưới gầm cầu trong một ngày mưa tầm tả. Đứa bé chẳng để cập đến mình đã trải qua điều gì, bạn cũng không hỏi đến mà chỉ cảm thấy đau lòng và tin tưởng mà thôi.

Bạn đưa cô ấy về nhà, từ đó đứa bé trở thành "em gái" của bạn, là trợ lý hàng ngày của bạn.

Kha Lam: Sau khi em xảy ra chuyện, con bé để lại bức thư rồi rời đi, nói ở lại nơi này sẽ nhớ đến em.

Tôi: Cái gì? Nhưng cô ấy đâu có chỗ nào để đi! Tại sao chị không đi tìm cô ấy?

Kha Lam: Làm ơn, lúc con bé còn là vị thành niên chị đã khuyên em nên buông tay. Huống hồ giờ nó đã 18 tuổi.

Tôi: Nhưng... em chỉ mong cô ấy sống tốt mà thôi.

Kha Lam: Em quan tâm chính mình đi đã! em mới là nhân vật chính trong vụ án mạng!

Tôi: Manh mối bấy giờ đang kẹt ở chỗ, tên phục vụ ấy là ai, anh ta đã nói gì với em? Em phát hiện ký ức của mình về đêm ấy cứ đứt quãng không rõ ràng, không biết lúc nào em sẽ đột nhiên nhớ ra điều gì nữa.

Kha Lam: Dù sao em nghe cho kỹ đây, em tiếp tục làm một ngôi sao nữ. Cố gắng gây dựng sự nghiệp, đừng đánh rắn động cỏ. Vụ án giao cho chị, để chị làm Conan cho!

Tôi: khó khăn lắm mới trở nến nối tiếng được, ai ngờ sống lại lại trở thành một cô gái vô danh tiểu tốt, lại phải trở về làm một người mới.

Kha Lam: Dù sao cũng đỡ hơn trọng sinh làm một bác gái nhỉ? em nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này mà xem, tràn ngập collagen.

Vừa nói cô ấy vừa vươn tay véo mặt bạn, vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Kha Lam: Chi bằng chúng ta gọi chân giò quay để chúc mừng đi!

Tôi: Em đã đói từ trên đường rồi, mau gọi món.

Kha Lam: Không đúng, em quên mất tính kỷ luật của diễn viên rồi sao? Muộn thế này còn ăn đêm, em không lo sáng mai đến công ty mới với gương mặt sưng phù sao?

Tôi: Bây giờ em đang có được sự trao đối chất ở độ tuổi thiếu nữ, trong từ điển của thiếu nữ vốn không có hai chữ "sung mặt"!

Kha Lam: Được!

-Hết 1 chương-




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net