Chap 63. Nguyên do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Laos: V-Việt Nam... cậu sao vậy?

Lào bối rối nhìn Việt Nam, vẻ mặt nghiêm túc của cậu khiến Lào khá sợ.

Laos: Tớ... đã làm sai gì sao?

Campuchia nhìn qua chỗ hai người họ, thấy vậy cũng mặc kệ, giải quyết giấy tờ cái đã, ai rảnh mà chen vào.

Việt Nam: Lào, lí do mà cậu tham gia Cộng Sản là gì?

Lào nghe xong bỗng chốc ngại ngùng, bối rối.

Laos: Vì tớ muốn... giống cậu!

Việt Nam ngạc nhiên.

Laos: Tớ biết là mình không mạnh mẽ hay giỏi chiến đấu như cậu, nhưng ít nhất... tớ muốn giống cậu một phần nào đó, nên tớ quyết định tham gia Cộng Sản!

Việt Nam: ...Cậu có trung thành với USSR không?

Laos: Hể? Có chứ! Cậu trung thành với ai, tớ cũng sẽ trung thành với người đó! Tớ luôn luôn ở phía cậu Việt Nam!

Bỗng xung quanh Lào xuất hiệu ứng lấp lánh với hoa bay.

Việt Nam biết nói gì đây, Lào ở đây dễ thương quá! Khi hoàn thành xong nhiệm vụ thì cậu có thể đem Lào này về theo không?

Cậu ôm lấy Lào, uầy, một người đáng yêu như vầy sao có thể hạ độc ai đó chứ!

Việt Nam buông Lào ra khi thấy ánh mắt của Campuchia, à mà...

Việt Nam: Còn cậu thì sao Campuchia? Sao lại trở thành Đồng Minh thế?

Anh bỗng chốc ngập ngừng, khó nói.

Campuchia: T-Tôi... chỉ muốn ở cùng với Lào thôi! Đ-Đừng có nghĩ nhiều!

Lào khúc khích cười, nói nhỏ với cậu.

Laos: Thật ra Campuchia trở thành Đồng Minh là vì cậu đấy Việt Nam, trông vậy thôi chứ Campuchia trung thành với cậu lắm đấy!

Oh-cậu chàng Campuchia này cũng đáng yêu đấy chứ! Khác xa bên cậu!

Cậu rời khỏi phòng hai người họ, vậy Lào không phải là người hạ độc USSR!

Xem ra cũng bớt việc!

Thế còn Cuba thì sao?

North Korea: Cậu ta đang bận lắm! Đừng làm phiền cậu ta!

Việt Nam: Vậy thôi! Tớ tới chỗ Boss đây! Cậu đi cùng không North?

North Korea: Không, tớ phải đem đống tài liệu này đi gửi nữa!

Việt Nam: Vậy gặp cậu sau!

Xem ra mọi người khá bận, Cuba xem ra đang tự nhốt bản thân trong phòng riêng để hoàn thành việc. North thì chạy qua chạy lại không ngừng.

Mọi người đều làm việc xuyên đêm, còn cậu tính ra là người rảnh rỗi nhất cái căn cứ này!

Không nghĩ nhiều, Việt Nam liền đến phòng làm việc của USSR.

Cậu vẫn lịch sự gõ cửa như thường lệ.

USSR: Vào đi!

Việt Nam: Xin phép ạ!

Việt Nam bước vào. USSR ngạc nhiên.

Vẫn như lần trước, sắc mặt của USSR vẫn rất mệt mỏi. Cậu tự hỏi y đã không ngủ trong mấy ngày rồi?

USSR: Cậu về rồi sao? Chuyến thăm như thế nào?

Ah... cả câu hỏi cũng y hệt lần trước!

Việt Nam: Tuyệt lắm ạ! Boss... để tôi phụ ngài nhé?

Y sẽ khuyên cậu nghỉ ngơi.

USSR: Vừa về đến thì cậu nghỉ ngơi đi!

Việt Nam: Nhưng tôi đến đây vì muốn phụ ngài!

Y lắc đầu.

USSR: Không cần đâu, việc cũng không nhiều! Cậu cứ nghỉ ngơi đi!

Việt Nam: Đống giấy tờ với sắc mặt của ngài đang nói điều ngược lại đấy! Tôi còn khỏe, ngài cứ nhờ việc thoải mái!

Cũng như lần trước, y bỏ cuộc, nhờ cậu sắp xếp lại đống giấy tờ ngay góc.

Cậu cũng không đi sai lịch trình, cũng sắp xếp rồi dọn dẹp lại cả căn phòng, vừa dọn vừa nhìn USSR đang chăm chú vào đống giấy tờ.

Khuôn mặt lúc chết của USSR lại hiện lên khiến cậu giật mình.

Xem ra cậu đã hoàn thành xong việc, Lào cũng sắp đến rồi!

Chuẩn bị thôi!

USSR vẫn ngạc nhiên đối với căn phòng làm việc bỗng trở nên sạch sẽ gọn gàng như lần trước.

Cánh cửa bắt đầu mở ra, Lào bước vào với ly cà phê trên tay.

Việt Nam bước tới giả vờ trượt chân, tay kéo lấy Lào lôi cậu bạn ngã theo. Lào do bị kéo một cách đột ngột nên ly cà phê tuột khỏi tay, rơi xuống sàn vỡ nát.

Lào nằm trên người Việt Nam thì giật mình đứng dậy. USSR ngay bàn làm việc liền nhanh chóng bước ra đỡ cậu.

Việt Nam được USSR đỡ lấy thì thích thú trong lòng, biểu hiện ra thì có hơi mất hình tượng. Lào hoảng hốt.

Laos: Việt Nam, t-trán cậu chảy máu kìa! T-Tớ xin lỗi! Tớ bất cẩn quá!

Việt Nam đưa tay sờ lên trán, đúng là chảy máu thật!

Rõ ràng là cậu cố ý ngã, rồi trán vô tình đập vào đống mảnh vỡ của ly cà phê. Sao Lào lại xin lỗi nhỉ?

Việt Nam: Đây không phải lỗi của cậu nên đừng tỏ ra ủ rũ như vậy! Là tớ tự ngã!

Laos: Nhưng-

Việt Nam: Là do tớ!

USSR: Được rồi, chuyện đó không quan trọng! Ta nên băng vết thương của cậu trước Việt Nam!

Việt Nam: Vâng!

Việt Nam đứng dậy, ngẫm nghĩ. Về cái chết của USSR xem chừng đã tạm ổn, nhưng cậu vẫn thắc mắc rốt cuộc ai là kẻ bỏ độc?

Việt Nam: Lào, cậu pha ly cà phê này hả?

Máu ngay trán cậu vẫn chảy, USSR vẫn đang tìm xem y đã để hộp dụng cụ ở đâu.

Laos: Không phải tớ đâu! Tớ chỉ đem ly cà phê đến đây thôi!

Việt Nam: Cậu có biết ai pha nó không?

Laos: Tớ không rõ, thường thì tớ không đảm nhận việc này!

Không phải sao?

Việt Nam: Hửm, vậy là ai?

Laos: Đáng lẽ là North Korea, nhưng hôm nay cậu ấy hơi bận nên đã nhờ tớ đến nhà bếp đem ly cà phê ấy lên cho Boss!

Có hơi rắc rối rồi đây?

Cuba chạy đến trước cửa với bộ dạng hốt hoảng. Khi thấy Lào, anh lập tức kéo cậu ấy lại, giữ chặt vai.

Cuba: Lào... cái ly cà phê hồi nãy cậu cầm đi-Nó đâu rồi? Có ai uống nó chưa?

Cuba bóp chặt vai Lào khiến cậu sợ, không nói nổi một chữ.

Việt Nam đứng đó quan sát biểu cảm của Cuba, hoảng loạn, mất bình tĩnh! Cậu liền tới vỗ vai Cuba.

Việt Nam: Cuba, bình tĩnh! Cậu dọa Lào sợ rồi kìa! Buông cậu ấy ra cái đã!

USSR: Cuba, có chuyện gì sao?

USSR tay cầm hộp y tế đến gần chỗ ba người bọn họ. Cuba thấy USSR thì buông Lào ra, vẻ mặt dịu đi!

Cuba: Boss, may quá...!

Việt Nam: Hể? Sao vậy Cuba?

Việt Nam tò mò lấn tới, mục đích là để moi thêm thông tin về ly cà phê kia. Cuba biết gì đó!

Anh nhìn thấy cậu thì ngạc nhiên, rồi bất ngờ khi thấy máu chảy trên mặt cậu.

Cuba: Việt Nam, cậu đang chảy máu kìa!

Việt Nam: Kệ nó đi, không sao đâu! Mà ly cà phê cậu nhắc tới, cậu biết gì sao?

Cuba: Cậu biết nó ở đâu?

USSR lấy khăn lau máu trên mặt cậu.

Việt Nam: Biết chứ, nó nằm dưới sàn nhà kìa!

Nói rồi cậu chỉ tay về phía ly cà phê đã bể nát. Cuba khi nhìn thấy thì thở phào, trút đi nỗi sợ.

Cuba: Thật may là nó đã vỡ, nhưng đã có ai uống nó chưa?

Anh nhìn về phía Lào, cậu lắc đầu.

Laos: Tớ... làm gì sai sao?

Cuba: Không, là bất cẩn của tôi! May là chưa hại chết ai!

Laos: Ý cậu là sao? Hại chết ai cơ?

Lào bối rối. Cuba đưa tay xoa hai bên đầu.

USSR dán miếng băng cá nhân vào vết thương của Việt Nam, rồi cả hai nhìn về phía Cuba.

Cuba: Không, không có gì đâu! Để tôi dọn nó cho!

Lào bỗng chốc nhớ ra là cậu còn có buổi luyện tập liền xin phép, nhanh chóng rời đi.

USSR: Đỡ đau không Việt Nam?

Việt Nam: Chỉ là vết thương nhỏ thôi boss!

USSR nghe vậy thì khẽ cười, xoa đầu Việt Nam rồi tới xếp lại đống giấy tờ ngay bàn. Cậu thấy Cuba cặm cụi ngồi dọn đống vỡ thì cũng ngồi xuống phụ anh. Nói nhỏ.

Việt Nam: Ly cà phê này có gì không ổn sao Cuba?

Anh nhìn cậu rồi đáp lại.

Cuba: Chỉ là ly cà phê thì có gì không ổn chứ?

Cậu nhìn anh, nở nụ cười ẩn ý.

Việt Nam: Cậu nên cẩn thận hơn Cuba! Ly cà phê này... sẽ khiến ai đó đau đớn đấy!

Cuba giật mình, ánh mắt lộ rõ sự lo sợ, nói nhỏ với cậu.

Cuba: Làm sao cậu biết nó có độc?

Ah-cắn câu rồi! Cậu thầm cười! Cuba này quả là dễ dụ!

Việt Nam: Hể? Nó có độc sao?

Đồng tử Cuba co lại, anh vừa nhận ra rằng bản thân vừa mắc sai lầm!

Việt Nam: Không phải ly cà phê này sẽ làm đau ai sao? Nó làm đau tớ nè!

Cậu cười nói vừa chỉ vào vết thương đã được băng lại.

Việt Nam: Hết chối rồi nhé!

Việt Nam trở về bộ mặt lạnh nhạt, đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Cuba, giọng đều đều.

Việt Nam: Nói đi Cuba, tại sao ly này lại có độc?

Vì USSR đang ở góc phòng nên không nghe thấy họ đang nói gì! Cuba run lên, ngập ngừng nói với cậu.

Cuba: Đây là thuốc độc tôi đang nghiên cứu! Do lúc sáng cần bột cà phê để tạo mùi nên tôi mới cầm thứ này theo, để nó ngay bàn rồi vào bếp! Nhưng lúc đi ra thì nó lại biến mất! Nghe đầu bếp nói thì tôi mới biết Lào đã đem nó đi nên tôi mới chạy đi tìm! Gặp North giữa đường thì mới biết cậu ta nhờ Lào mang cà phê lên cho Boss! Rồi sau đó tôi chạy đến đây...

Qua những gì cậu nghe được từ Lào và Cuba. Vậy ra vụ này chỉ là một tai nạn vô tình.

Cuba lỡ để ly thuốc độc ngay bàn, Lào được nhờ đem cà phê lên cho Boss. Nhưng vì không nắm rõ, Lào tưởng ly thuốc này là cà phê nên đã vô tình đưa cho Boss uống!

...

Một sự tình cờ giết người!?

Cái thứ thuốc độc có màu y hệt cà phê này, chế nó ra để làm chi? Không những thế Cuba còn tính tạo mùi cho nó!?

Nó đã khiến Boss đau đớn đấy! Không vui đâu!

Việt Nam: Cậu nên cẩn thận hơn Cuba, đừng cầm mấy thứ như thế đi lung tung! Nếu Lào không làm vỡ ly cà phê, cậu biết hậu quả là gì đấy!?

Cậu lạnh lùng nhìn Cuba, anh ấy náy, thì thầm với cậu.

Cuba: Tôi xin lỗi... tôi... sẽ cẩn thận hơn!

Nhận được lời xin lỗi từ anh, cậu lại nở nụ cười rồi đứng dậy.

Việt Nam: Boss ơi, để tôi phụ ngài nha!

Việt Nam bước tới gần chỗ USSR, phụ y kiểm tra lại đống giấy tờ.

Cuba cầm đống mảnh vỡ trong tay, nhìn bóng lưng Việt Nam. Cảm giác dè chừng trong lòng anh là gì?

Dù Việt Nam không nói ra, nhưng rõ ràng cậu đang cảnh cáo anh vì hành động bất cẩn!

Cuba đem những mảnh vỡ bỏ vào thùng rác ngay góc, dùng khăn lau đi thứ chất lỏng trên sàn. Khi xong thì tới chỗ USSR và Việt Nam đang đứng.

Cuba: Ngài có cần phụ gì không Boss?

USSR: Vậy thì cầm giúp ta chồng giấy ngay đó!

Cả ba người đang trên dọc hành lang. Cả quãng đường, Việt Nam mải nhìn USSR, mà hay là không đụng tường.

Việt Nam: Boss, ta đem đống này đi đâu vậy?

Việt Nam vốn biết là đem đi đâu đấy! Nhưng cậu cứ thích hỏi để bắt chuyện với USSR!

Nhìn vẻ mặt tươi cười thay vì đau đớn của y khiến cậu ấm lòng hơn hẳn. Không nhịn được mà cười khúc khích.

USSR với Cuba ngạc nhiên nhìn cậu cười không rõ lí do.

USSR: Cậu đang có chuyện vui sao?

Việt Nam: Vâng! Rất vui là đằng khác!

Vì cậu đã thành công cứu y một lần nữa!

PẰNG!? PẰNG!?

Tiếng súng vang lên, vang dội trên hành lang dài. Việt Nam đưa mắt nhìn xem tiếng súng phát ra từ đâu, thì cơ thể của USSR ngã gục xuống trước mặt cậu. Trên lưng của y, hai vết đạn nhắm thẳng ngay chỗ hiểm, máu bắt đầu lan ra, thấm vào những tờ giấy rơi gần đấy!

Cuba ngồi xuống, run rẩy chạm vào người y, đưa tay lên cổ để bắt mạch. Như nhận ra điều gì... anh nắm tay thành quyền, căm phẫn nhìn về kẻ đứng ngay hành lang.

Cuba: Tên khốn...

Việt Nam sững sờ nhìn cơ thể USSR bất động trên mặt đất.

Có gì đó không đúng? Sao y lại nằm im như vậy? Rõ ràng cậu đã-

Cậu ngồi bệt xuống, đưa tay lay cơ thể của y. Máu lan ra, thấm vào tà áo dài của cậu.

Việt Nam: Mình đã cứu ngài ấy rồi mà! Rõ ràng mình đã cứu ngài ấy!?

Tại sao? Tại sao chứ?

Việt Nam: Boss... tỉnh dậy đi!

Nước mắt cứ thế tuôn ra... Cậu lại khóc nữa rồi!

Tại sao chứ? Cậu chỉ vừa mới cứu ngài ấy!

Kẻ cầm súng mỉm cười...

Việt Nam nhìn hắn...

Không bao giờ tha thứ!


[] Trở về quá khứ lần thứ 6 []

•Nguyên do tử vong: -Súng-


===============

[3 năm 11 tháng 3 tuần 1 ngày]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net