Chap 64. Phản bội!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[] Trở về quá khứ lần thứ 6 []

•Nguyên do tử vong: -Súng-

.

.

Việt Nam mở mắt thấy bản thân đang ngồi trên máy bay không ai lái vì phi công vốn đã bị Việt Minh đánh ngất để giành lái! May thay Đông Lào kịp thời hiện ra, ổn định lại máy bay suýt rơi.

Khi đã an tâm cái mạng còn sống thì Việt Nam ngồi lặng trên ghế. Tay nắm thành quyền.

Việt Minh đã ra thay Đông Lào lái máy bay, nó về ngồi cạnh cậu.

Đông Lào: May là không quay về ở chỗ UK, em mệt mỏi với việc phải nhai đi nhai lại rằng anh biết ổng rồi!

Nó nói đúng, thay vì thức dậy với cơn sốt nặng nề thì trên máy bay vẫn ổn hơn nhiều.

Việt Nam: Hắn... phản bội Boss!

Cậu trầm giọng, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt.

Dám ám sát USSR trong chính căn cứ y gây dựng nên-

Không những thế còn dám ra tay trước mắt cậu và Cuba...

Rõ ràng là tạo phản!

Nếu vậy... cậu đành phải tiêu diệt hắn!

Cứ ngỡ là sẽ không phải xuống tay với bất kì ai... nhưng lần này thì không thể tha! Không thể giữ con rắn độc này trong nhà được!

Đông Lào tựa vào vai cậu, cười cười.

Đông Lào: Anh ơi... lần này em có được giúp gì không?

Nó đưa ánh mắt mong chờ nhìn cậu, cậu khẽ cười, đưa tay xoa đầu nó.

Việt Nam: Dĩ nhiên là được chứ!

Việt Nam đặt chân về căn cứ, vẫn như hai lần trước. Cậu lên phòng sắp xếp lại đồ.

Lần này cũng chẳng cần kiếm Lào với Cuba làm chi, cậu vốn biết họ trong sạch rồi!

Việt Nam thay bộ áo dài mới rồi đến phòng làm việc của USSR phụ y như bao lần.

"Đông Lào, em đi theo dõi hắn!"

/Vâng!/

Khi dọn xong, Việt Nam đứng trước bàn của USSR, nhẹ nhàng hỏi.

Việt Nam: Boss...

Y nghe cậu gọi liền ngẩng mặt lên.

USSR: Sao thế Việt Nam?

Việt Nam: Tôi chỉ thắc mắc... nếu như ai đó mà ngài tin tưởng phản bội ngài... thì ngài sẽ... như thế nào?

Y ngạc nhiên, im lặng một lúc. Tại sao cậu lại hỏi điều này?

Liệu cậu... sẽ phản bội y sao?

USSR: Dĩ nhiên là sẽ rất tức giận... nhưng ta vẫn muốn biết rõ tại sao người đó lại muốn phản bội ta! Phải chăng là ta không đủ tốt!

Việt Nam: Ngài sẽ giết người đó chứ?

Việt Nam nghiêng đầu nhìn USSR.

USSR: Phải, không tha thứ!

Y vẫn tò mò nhìn cậu.

USSR: Việt Nam... liệu cậu có phản bội ta không, nếu như ta làm cậu thất vọng?

Cậu mỉm cười.

Việt Nam: Không, chắc chắn là không! Tôi sẽ không bao giờ phản bội ngài! Dù ngài có bỏ tôi lại đi chăng nữa, Việt Nam đây vẫn mãi trung thành với ngài!

USSR: Sao ta có thể bỏ cậu lại chứ?

Y khẽ cười, thấy ấm lòng với câu trả lời của cậu.

Việt Nam: Mà tôi dọn xong rồi! Xin phép ngài!

USSR: Nhớ nghỉ ngơi!

Người nên nghỉ ngơi là y mới phải!

Việt Nam bước ra khỏi cửa rồi đóng lại, lột bỏ vẻ mặt tươi cười. Cậu dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn dọc hành lang, Đông Lào xuất hiện bên cạnh.

"Hắn ở đâu?"

/Hiện tại hắn đang ở phòng riêng!/

"Được rồi, giờ em đi theo dõi Cuba đi! Nhớ..."

/Làm đổ ly thuốc độc!/

Nó gật đầu rồi biến mất. Cậu chầm chậm bước đi trên hành lang.

Đến thăm kẻ phản bội đó thôi!

China ở trong phòng, hắn nhìn đống giấy tờ trên bàn, coi như đây là lần cuối hắn giải quyết chúng.

Cốc! Cốc!

Hắn ngạc nhiên, giờ này ai lại đến tìm hắn! Là North sao? Không thể nào, cậu ta đang bận thế kia mà!

Hắn lại mở cửa ra, bất ngờ.

China: Việt Nam?

Việt Nam: Chào anh China!

China: Em về khi nào thế? *Sao lại về vào lúc này?*

Việt Nam: Vừa tối qua thôi! Anh không phiền khi tôi đến thăm anh đấy chứ?

China: Không đâu, em cứ vào đi!

China mời cậu vào phòng, cậu ngồi ngay cái ghế gần đấy, nhìn vào đống giấy tờ trên bàn hắn.

Việt Nam: Anh xong việc chưa?

China: Cũng xong rồi! Em muốn uống gì không?

Việt Nam: Không cần đâu!

Việt Nam nhìn quanh phòng, để ý con dao để ngay bàn.

Việt Nam: China, anh quý Boss không?

China: Dĩ nhiên là có, mà sao tự dưng em lại hỏi vậy?

Việt Nam: Chỉ tò mò thôi!

Cậu với lấy con dao nằm trên bàn, nghịch nó.

Việt Nam: Anh biết không China! Tôi nghĩ có ai đó đang phản bội Boss!

China quay sang nhìn cậu, trong lòng có chút lo lắng.

China: Sao em lại nghĩ vậy?

Việt Nam: Là trực giác! Nên mới phải nhờ anh tìm hiểu giúp! Anh có để ý dạo này ai có hành động bất thường không?

China: Để anh xem lại...

Trong lúc China quay lưng lại, Việt Nam đứng dậy, cầm con dao đâm vào lưng hắn. Hắn né người sang một bên, tránh đường dao của cậu.

China: Việt Nam, em tính làm gì vậy?

Khoan, hắn để ý cậu đang cầm một quả lựu đạn trong tay, từ khi nào vậy?

Việt Nam: Không cần giả vờ tốt bụng với tôi đâu, nói đi, sao anh phản bội Boss?

China sững sờ nhìn bộ mặt lạnh lùng của Việt Nam. Làm sao mà cậu biết được?

China: Làm sao-?

Việt Nam: Mà thôi, phản bội là phản bội!

Cậu vừa nói vừa rút chốt an toàn của quả lựu đạn rồi quăng về góc phòng. China bàng hoàng nhìn cậu.

China: Em tính làm gì vậy!???

Lựu đạn đã ném rồi thì đâu thể ngăn lại, Việt Nam mỉm cười một cách đáng sợ, dùng con dao hồi nãy đâm vào bên tay trái. Lạnh nhạt nói với China.

Việt Nam: Đồ phản bội!

BÙNG!?

Quả lựu đạn phát nổ, tạo tiếng động lớn trong cả căn cứ.

Như thế thì sẽ thu hút được sự chú ý của mọi người.

Việt Nam không hề chạy đi để né vụ nổ, phải để bản thân xây xát hết mức có thể.

Cả căn phòng của China trở thành đống hỗn độn, Việt Nam bị văng ra ngoài tường, mệt mỏi ngồi xuống, tay giữ lấy vết đâm tự gây ra ngay tay trái.

China vẫn an toàn sau vụ nổ, ngỡ ngàng. Rốt cuộc cậu đang muốn làm gì? Làm sao cậu biết hắn tính phản bội?

Tuần qua Việt Nam thậm chí còn không ở căn cứ, làm sao có thể?

Cậu dùng khẩu hình miệng nói với hắn.

Là . Do . Ngươi . Tự . Chuốc . Lấy!

Tiếng bước chân bắt đầu dồn dập, giờ thì China hiểu rồi! Việt Nam muốn khiến mọi người biết hắn là kẻ phản bội. Không có chứng cứ thì tự tạo vậy!

Hắn nhếch mép. Nhìn cậu lần cuối rồi rời đi.

Ở lại chỉ thêm phiền phức!

China: *Em được lắm, Việt Nam!*

Việt Nam nhìn hắn rời đi, cười thầm.

Mọi người chạy đến bên cậu. Lào với Campuchia ngồi xuống bên cạnh, lo lắng.

Campuchia: Tay cậu...

Laos: Việt Nam, c-chuyện gì vậy? Sao phòng của China lại phát nổ?

Việt Nam: C-China, anh ta... tính giết tớ!

Cuba nghe xong liền vội vào trong đống đổ nát để xem thử China ở đâu.

North Korea: Tại sao?

Việt Nam: Tớ... không biết! Tớ thấy anh ta đang tính làm gì đó... thì mới hỏi thử! Rồi tự dưng anh ta đâm tớ...! Sau đó China rời đi, còn ném quả lựu đạn lại...!

Cuba từ trong phòng bước ra, lắc đầu.

Cuba: Anh ta hoàn toàn rời đi rồi!

Việt Nam: V-Vậy sao?

Campuchia: Tại sao tên đó lại muốn lại muốn giết cậu chứ?

Mọi người không ai nói gì, nhưng chắc họ cũng đã hiểu ra!

China đả thương thành viên trong khối! Chẳng khác nào một hành vi tạo phản!

Việt Nam quan sát vẻ mặt của mọi người, cậu đang khá hài lòng đấy! Cậu nhìn qua USSR, ánh mắt của y tràn đầy sự phẫn nộ, đúng ý cậu!

Việt Nam: *Khiến mọi người mất lòng tin với ngươi là quá nhẹ nhàng, China!*

Mà cậu đang nghĩ gì vậy? Hắn đã muốn phản bội thì cần gì niềm tin nữa!

Kế hoạch ban đầu của Việt Nam là sẽ giết hắn ngay và luôn! Nhưng như vậy thì khác gì tự biến bản thân thành kẻ phản bội như hắn! Nên cậu đành phải tự bày ra vở diễn này để mọi người tin hắn là kẻ phản bội!

Chứ giết... thì để lần sau cũng chẳng muộn!

Cuba bế cậu lên làm cậu giật mình.

Việt Nam: Cuba? Cậu...

Cuba: Cậu tính để cái tay chảy máu miết sao?

Đúng rồi nhỉ?

Cuba đưa cậu đến phòng y tế, cậu ngoái lại nhìn bóng lưng của USSR.

Y ghét kẻ phản bội! Cực kì ghét!

Như cách Nazi phản bội y vậy!

Giờ thì China bị y ghét rồi! Đúng là đỡ vướng víu!

Nhưng mọi thứ ngày càng đi xa những gì cậu biết rồi?

Tương lai sẽ khó khăn lắm đây!

Bên Đức...

-China bị phát hiện rồi sao?

-Vâng!

-Chậc, ta nhớ hắn cẩn thận lắm mà!

-Hắn nói là Việt Nam phát hiện!

-...

Không thể nào!

===============

[3 năm 11 tháng 3 tuần 1 ngày]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net