Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi vào truyện thì hãy đọc mô tả.












Buổi chiều tà dần buông xuống khu vui chơi trẻ em.Một cô bé với mái tóc cắt ngắn,có một cái bím tóc lệch bên trái.Khuôn mặt nửa trắng nửa đỏ,điểm thêm đôi nét trẻ con trông rất dễ thương.Em đang ngồi một mình trên chiếc băng ghế,đôi mắt đỏ tươi nhìn ánh chiều tà.
-Này cậu gì ơi...-Bỗng một giọng nói trẻ thơ vang lên làm em chú ý.Đó là giọng nói của một cậu bé có vẻ trạc tuổi em,khuôn mặt có ba thanh màu đen,đỏ và vàng.
-À vâng,cậu có chuyện gì không?
-Liệu tớ và em gái...có thể ngồi đây không?-Cậu bé đứng gần em,tay cầm tay của một cô bé có khuôn mặt rất giống cậu,chỉ khác là cô bé có thêm hoạ tiết trên mặt.
-Ừm,cậu cứ tự nhiên.-Em gật đầu rồi nhích sang một chút.
-Cảm ơn cậu.East,em ngồi đi.
-Dạ vâng.
  Cậu bé kia ngồi lên ghế,em gái cậu ngồi bên cạnh.Cả ba im lặng một hồi.
-Này cậu.-Cậu bé lên tiếng phá tan bầu không khí này.
-Gì vậy?
-Có thể cho mình...biết tên của cậu không?
-Mình là Poland.-Em mỉm cười nhẹ.
-Mình là Germany,còn đây là em gái mình.-Cậu bé tên Germany kia giới thiệu.
-Dạ,em là East Germany ạ.
-Ừm.Mà trông hai anh em giống nhau lắm đấy.
-Chúng mình là hai anh em sinh đôi mà.Cậu bao nhiêu tuổi vậy?

-Mình năm nay 5 tuổi.-Nói đến đây,đôi mắt của Poland chùng xuống,hiện lên vẻ buồn bã.
-C-Cậu có sao không?-Germany hơi bối rối.Chẳng lẽ cậu ấy buồn vì mình hỏi bất lịch sự sao?
-À,mình xin lỗi nhé.-Poland lắc đầu,cố xua đi những kí ức chẳng mấy vui vẻ.
-Mình bằng tuổi cậu.Sao vừa nãy trông cậu buồn vậy?-Germany
-Thật ra...mà thôi,không có gì đâu.-Poland dường như định kể gì đó nhưng em nhanh chóng lắc đầu.
   Cứ thế,ba người ngồi trên cái băng ghế,ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống rồi bầu trời tối dần.Những ánh đèn phố soi rọi trên nền trời đen đính vài ánh sao trắng.
-À,đến lúc mình phải về rồi.-Poland đứng dậy.
-Chị phải về sao?-East Germany hỏi,giọng có chút buồn.
-Ừm.Nếu chị không về thì chị sẽ gặp chuyện.Hẹn gặp ngày mai nhé.-Poland nói rồi quay người rời đi.
-Anh ơi,chị ấy tốt quá,không giống như mấy người khác.-East Germany nói.
-Ừm,cậu ấy thật tốt với chúng ta.-Germany gật đầu đồng tình.
*Cộp cộp*
-Cậu chủ!Cô chủ!-Một người thanh niên chạy tới chỗ hai anh em.
-À,anh Lugwig.-East Germany
-Thưa cô cậu chủ,bà chủ bảo tôi đi đón hai người về.
-Được.East,chúng ta đi thôi.
-Vâng ạ.
*Skip thời gian về nhà*
-Ger,East.Hai con về rồi à.-Một người phụ nữ trung niên đi tới.
-Mẹ.-East chạy tới nhào vào vòng tay bà.-Mẹ ơi,hôm nay hai anh em con gặp được một chị tốt bụng lắm.
-East,chúng ta hãy vào nhà rồi hẵng kể.-Germany
-Lugwig,hãy đóng cửa.
-Vâng thưa bà chủ.
*Cạch...Két két*
  Anh chàng tên Lugwig nhấn một cái nút.Ngay lập tức,cánh cổng sắt đóng lại.
-Mẹ ơi,cha đâu ạ?-Germany nhìn quanh.
-Cha con hôm nay có việc rồi.Nào,chúng ta hãy ăn tối nhé.
-Vâng ạ.
*Chuyển cảnh*
  Poland kéo cửa rồi bước vào trong căn nhà lạnh lẽo.Em mở cửa phòng và khóa cẩn thận,sau đó ngồi bệt xuống,lưng dựa vào cửa.Em ngồi co chân lại,bó gối,đôi mắt nhìn lên  một bức ảnh.Hai hàng nước mắt em chảy xuống đôi má.
-Mẹ...mẹ ơi...sao mẹ...lại bỏ con chứ?
  Poland úp mặt xuống,khóc thút thít nhưng phải thật nhỏ.Ánh trăng chiếu rọi qua cửa sổ,hắt lên bức ảnh kia.Một khuôn mặt mặt cô gái hiện lên.Cô ấy tầm 30 tuổi,khuôn mặt khá giống Poland.Cô như đang mỉm cười dịu dàng,nhưng chính nụ cười ấy đã dày vò trái tim em suốt 2 năm trời.
-Cô chủ!Cô chủ ơi!-Giọng nói của một thiếu nữ vang lên làm em ngừng khóc.
-Anna,tôi hôm nay không ăn.
-Nhưng thưa cô chủ,ngày mai là ngày cô chủ bắt đầu đi học,hôm nay phải ăn đủ dinh dưỡng ạ.
-Kh-Không ăn.Không ăn đâu.Hãy để tôi yên!
  Cô hầu gái Anna bên ngoài cảm thấy buồn phiền vì cô chủ.Nhưng vấn đề ăn uống không thể xem thường được.Em đã bỏ quá nhiều bữa ăn rồi.
   Anna đành đi xuống phòng ăn trong sự bất lực.
-Sao vậy?Cô chủ lại không xuống ăn?-Một cô hầu gái khác hỏi.
-Ừm.Mình lo lắm.Cô chủ đã bỏ quá nhiều rồi.Sức khoẻ không ổn.-Anna
   Bầu không khí im ắng bao trùm lên hai người.Phải đến lúc một người khác gọi thì mới đi làm việc.
-Anna,hãy làm một suất ăn riêng cho cô chủ Poland.-Một nam hầu nói.
-Nhưng cậu có chắc là cô chủ sẽ mở cửa để tôi đưa đồ ăn vào?-Anna
-Đừng lo.Tôi sẽ đi cùng cô.Bây giờ thì đi làm đi.
*Chuyển cảnh*
-East,đồ ăn dính trên mặt kìa.
-A,vậy hả?
-Được rồi East,kể cho mẹ nghe xem chiều nay con đã gặp người tốt bụng nào.-Phu nhân
-Dạ.Chiều nay có chị tên là Poland đã nhường chỗ cho hai anh em ngồi.Lúc đấy không ai cho bọn con ngồi cả,chủ có mình chị ấy thôi.-East Germany
-Poland?-Phu nhân nhíu mày.
-Dạ vâng,tên cậu ấy là Poland,bằng tuổi con.-Germany cảm thấy có chút kì lạ.Nếu là bình thường thì mẹ cậu sẽ cảm thấy vui mừng vì thằng con đã quen được bạn chứ nhỉ?Cậu thật ra không có quá nhiều bạn nên hiểu mà.
-Ger,cô bé này rất đặc biệt.
   Đột nhiên,phu nhân đứng dậy.
-Tôi đi lên phòng.Nhớ chuẩn bị trà.
-Vâng ạ.
   Phu nhân quay người rời đi,để lại hai anh em còn đang không hiểu chuyện gì.
*Cạch*
    Phu nhân kia tay chống cằm,đôi mắt xa xăm nhìn ánh trăng đang chiếu rọi qua cửa sổ.Một luồng kí ức bay về trong đầu cô gái 31 tuổi này....
*Cốc cốc*
-Vào đi.
*Cạch*
-Ger,con ăn xong rồi?
-Vâng ạ.
-Còn East?
-Dạ,em ấy đang xem chương trình chiếu trên TV.
-Sao con lại tới đây?
-Dạ...con chỉ muốn hỏi là...tại sao mẹ lại bảo Poland đặc biệt ạ?
  Phu nhân im lặng nhìn Germany.
-Ngồi đi.Mẹ sẽ kể cho con nghe...
   Ánh trăng chiếu rọi xuống,hắt lên gương mặt của phu nhân.
-Poland là...

















Hết.
Ok,tôi giữ lời hứa rồi đó nhe.Một cuốn truyện để đền bù nè.Từ giờ tôi sẽ tập trung vào việc viết truyện hơn chút.
Cảm ơn vì đã đọc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net