2.Tôi Ngày Xưa Chết Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việt Nam cười với Thụy Điển, cậu ấy rất vui vẻ với mọi người xung quanh mình "Tôi cũng nhớ ơn của cậu, vì chính cậu mặc cho Thế giới có Chiến tranh lạnh cậu vẫn qua trợ giúp tôi..." dòng suy nghĩ chạy qua đầu cậu đang hồi ức, hình ảnh Thụy Điển như một vị cứu tinh có một ánh hào quang sáng soi đường chỉ lối cho tôi.

- "Nào mọi người im lặng nào, nhất là Mỹ, Nga, Nhật, Hàn đấy đừng cãi nhau nữa, tôi nghĩa ASEAN nên để Việt Nam làm chủ tịch 2020 đi nhỉ, tôi thấy cậu ta có mức kinh tế phát triển tốt và đứng thứ 12 Châu Á rồi đấy" - UN xoa cằm cười hiền nhìn ASEAN - "Ừm....tôi cũng nghĩ vậy" - ASEAN nói nhỏ, Trung Quốc bất ngờ 'một bước lên mây?' chưa gì cậu ta đã được lên ngôi vị chủ tịch rồi, có lẻ chuyện tranh chấp Biển Đông của hắn sẽ giảm phần trăm dành được.

- "Trung Quốc..." - Việt Nam đột nhiên lên tiếng sau một hồi lâu im lặng, mọi ánh mắt dồn về phía cậu, họ đang lắng nghe. - "Anh đừng hòng cướp lấy con tôi...Hoàng Sa...Trường...Sa và tốt nhất đừng có mà làm ngơ vụ đâm tàu của Philippines..." - Mọi người bất ngờ, Trung Quốc bắt đầu sợ hãi dường như cả khán đài bắt đầu nhìn hắn bằng cặp mắt không mấy thiện cảm.

- "Và cách anh đã đem số nợ cực lớn đến châu Phi...bộ họ nghèo như thế...chưa đủ với anh sao..." - Việt Nam nói giọng đều đều, UN phẫn nộ không ngờ hắn đã làm điều ác đức như thế mà vẫn giả ngơ như chẳng có gì xảy ra?

Bắt đầu Trung Quốc làm tất cả mọi người mất sự tin tưởng, hắn không sợ gì cả chỉ sợ tất cả mọi người cùng đoàn kết và tiêu diệt hắn một cách dễ dàng, UN chính thức cấm vận hắn, không lẽ kinh tế sự nghiệp, xuất khẩu của hắn sẽ có dấu chấm tại đây? Kết thúc, Trung Quốc buộc phải ở lại tường trình rõ và cam kết, diễn nhiên hắn ta sẽ không thoát khỏi cấm vận của UN.

- "Uầy......đói không mấy đứa?" - Mẽo lên tiếng hỏi cả đám và đều nhận được cái gật đầu của mấy bạn ấy - "Ăn không, dư tiền quá để tao bao ăn hé?".

- "Ăn nhà hàng 5 sao đi" "Thôi nhà hàng 10 sao" - Cả đám đưa ra ý kiến và Mẽo chọn Nhà hàng Quốc tế cho dễ.

- "Này, thằng kia chơi lớn kìa đi ăn với tụi này đi, Việt Nam" - Cuba mở lời, ai chứ Cuba mời thì đi, người bạn chí cốt của cậu, người sẵn sàng hiến máu và đi ngược với thế giới này để cùng cậu vượt khó. Vào quán là một không gian chanh xả những cái bàn cái ghế nhân viên đều lau sạch bóng.

- "Dô đi mấy đứa, gọi thoải mái tao bao" - Mẽo vỗ ngực làm vẻ oai phong lắm - "Mới bước ra khỏi Đại hội là bộc lộ cảm xúc thật mẹ nó rồi à?" - Nga nói vẻ khiêu khích với kẻ thù của mình - "Thế mày cút tao bao mấy đứa kia" - Anh nhà tức giận nâng kinh râm lên liếc người đã khiêu khích anh - "Xời? Tưởng mình mày có tiền à, bố mày đây đếch cần, tao ngồi với mấy đứa tự tính tiền riêng Okay?" - Nga chả chịu thua, cả đám liền bất lực hai người luôn tỏ vẻ khiêu khích đối phương để một trong hai chửi nhau, nhiều lúc con đánh nhau chỉ vì một số chuyện nhỏ nhặt - "Thôi tụi tao đói rồi đấy, vô tìm bàn ngồi đi mấy cha" - Canada mệt mỏi ông anh mình với cả ông Nga ngố này nữa, liền đẩy hai ông lớn đi vào.

- "Gọi này, này, này, này nữa" - "Thêm này và này nữa, uầy món này trông ngon đi gọi luôn đi" - "Thêm cả......" - Mệt chúng nó quá nên Mẽo quăng menu đi và chốt một câu -"Menu có gái mẹ gì làm hết đem ra đây" - Cả đám "ohh" lên - "Má, chơi sang dữ ta?" - Hàn lên tiếng, ai chả biết rõ anh ta là một Tư bản, của lắm tiền dư, muốn gì thì có tiền là đơn giản thôi, Mỹ cười trong vui vẻ vì được khen mà. Một lúc sau, các món anh từ từ được bưng lên, mùi thơm không cưỡng lại được.

- "Thôi, tao xin ăn trước nhá" - Phil cầm đũa gấp ngay miếng thịt phủ phô mai để vào chén - "Từ từ chớ, thôi chúng mày ăn đi, không nguội mất" - Italy với lấy miếng pizza hải sản phô mai - "Vãi *Beep có nạn đói đâu dành dữ vậy?" - Mỹ bất lực với đám ham ăn này, nhìn chúng nó dành nhau quá trời.

- "Cuba, ăn đi trông đồng chí từ tốn thế :)?" - Nam đột nhiên đùa với Cuba, mọi người cũng xúm nhau chọc ghẹo Việt Nam cả đám cười giỡn với nhau.

- "Nam biết đùa rồi à, trông vui đấy trời ạ nên thoát khỏi sự trầm lặng đi, haha..." - Australia vừa gấp đồ ăn nói chuyện vui vẻ với đám bạn lầy lội của mình - "Haha...Việt Nam ta suy nghĩ gì nhiều à, dạo này á, tôi thấy cậu hợp hội toàn nhắm mắt, hoặc ngồi suy nghĩ thôi" - New Zealand hỏi cậu, thật ra anh bạn đấy đang thắc mắc - "Ừm...quả thật suy nghĩ nhiều, tôi cảm thấy Lào và cả Campuchia dần dần theo Trung Quốc rồi nhỉ?" - cậu vừa nói vừa gấp đũa phở ăn - "Oh... Đúng vậy tôi cũng thấy thế..." - Myanmar gật gù đồng ý - "Haha...tôi nghèo quá mà, nhận tôi là bạn thì chả được cái gì?..." - Việt Nam nói với một giọng trầm miệng thì cười ai cũng biết rõ cậu đang thất vọng - "Thôi...nó cũng vì nước nó thôi...giữ cũng không được gì..." - Cậu thở dài nói tiếp, lần này có vẻ trầm hẳn - "Thôi đừng buồn nữa" - Nga vuốt vai Việt Nam, cậu cũng áp lực với tình trạng hiện tại bây giờ lắm rồi.

- "Thôi hôm nay tôi bao cậu mà, ăn đi, đừng buồn'' - Mỹ lên tiếng an ủi, vốn dĩ Mỹ hiểu Trung Quốc nó dùng tiền hu hút các nước xung quanh hắn chỉ có Việt Nam có nhận tiền và hàng hóa nhưng luôn giữa khoảng cách nhất định, cậu cũng như Ma Cao, Đài Loan và Hongkong thôi, họ luôn muốn giữa khoảng cách và đất nước của mình để tránh Trung Quốc lấy sự bành trướng của mình ức hiếp.

- "Mà này, tôi cảm thấy cậu ít tiếp xúc hay đúng hơn là tránh mặt Singapore nhỉ? không nói chuyện, luôn giữa khoảng cách với cậu ta?" - Indonesia thắc mắc vì nhiều lần hợp hội với nhau luôn thấy cậu tránh mặt với Singapore đôi khi ghế sắp kế Sing nhưng cậu cũng nhờ người thay chỗ ngồi đẩy Malaysia qua - "...Tôi không thích tính tình của anh ta vậy thôi" - Việt Nam nói với giọng cộc lốc, có lẽ cậu ấy không thích nhắc đến Singapore? Indonesia khó hiểu - "Này sao thế...???" - "Cái tính cậu ta luôn nghĩ mọi hướng xấu về tôi, giống Campuchia đúng là hai người đó hợp nhau thật, cái *Beep* gì mà hỏng cũng nghĩ tôi, xem mai sau biết được thằng Campuchia theo Trung Quốc coi bản mặt *Beep* của nó thế nào?" - Bầu không khí im lặng, Indonesia và Philippines đều trợn mắt, không ngờ Việt Nam lại tức giận đến thế - "Haha...thời Khơme Đỏ đấy, cả thế giới ai cũng nghĩ tao đây qua xâm lược, thế mắc cái đách *** gì tao phải qua xâm lược, qua diệt giúp nó Khơme Đỏ cũng bị nói là xâm lược, mất công lẫn thiệt hại về người thế cái Đ** còn bị cấm vận làm nước tao rơi vào cảnh nghèo đói, hên còn mỗi Liên Xô và Cuba đấy chứ?..." - Cậu buôn câu chửi, nhìn tất cả với một ánh mắt sắc bén, mọi người đều nhìn hướng khác, không một ai quên cái cảnh đó và không một ai dám nhắc lại.

- "Xin lỗi nhá? tôi làm quá, cứ ăn đi làm mọi người mất hứng rồi, giờ tôi xây dựng quan hệ ngoại giao với tất cả, mong đừng lập lại cái cảnh đó, nước tôi chịu đủ rồi" - Cậu uống một cốc trà nói với giọng đã dịu đi đôi phần, mọi người cũng mở lời nói chuyện cho qua - "Tôi hứa sẽ đầu tư cùng cậu với lĩnh vực thương mại nha?" - Canada gãi đầu mở lời với cậu và đưa tay ra tỏ ý, Việt Nam bắt tay với cậu và cười - "Mong hợp tác tốt?" - "Chắc chắn rồi".

- "Mà này, Mỹ anh còn giữ cái thằng anh chó chết của tôi không nhỉ, hỏi ổng muốn gặp lại anh Việt Cộng không, anh ấy hóng nó lết về gặp ổng nói đôi lời." - Mỹ thấy hơi rợn, dắt thằng SViet về mà gặp mặt ông kia chắc chết.

==========================

Trên kia viết theo ý tưởng nha -.-
Không theo lịch sử hết đâu -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net