23. Dễ dàng tha thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không đợi Kim Gia Ân kịp phản ứng, hai bóng người xông lên, nắm lấy tay cô bẻ ra sau lưng. Hoắc Bân cùng Võ Khoan một trái một phải áp chế cô rất chặt. Kim Gia n ngoại trừ kêu lên một tiếng, cũng không phản kháng.

An Hữu Trân đứng ở thảm cỏ kế bên, trên tay cầm khẩu súng, nhìn Kim Gia Ân bị ép tới khom lưng:

"Cô đúng là không sợ chết, năm lần bảy lượt khiêu khích, thực coi cảnh sát chúng tôi là ăn không ngồi rồi?"

Gia Ân khom người rồi ngẩng đầu lên 1 ít tóc rơi xuống, cười gượng nhìn An Hữu Trân, sau đó quay đầu lại nhìn Trương Hiền Thư.

Trương Hiền Thư bị những hành động vừa rồi làm sợ hãi, lui về vài bước, thấy Kim Gia Ân bị áp chế, trong tình thế cấp bách tiến sát lại. An Hữu Trân tay trái cầm giấy chứng nhận, giơ trước mắt cô:

"Là tổ trọng án cục công an, cô Trương, chúng ta đã gặp mặt."

Nói xong nghi ngờ nhìn áo khoác trên người Trương Hiền Thư, lại nhìn thấy Gia Ân mặc đồng phục bồi bàn của Vạn Giang:

"Kim Gia Ân ép buộc cô?"

"Không phải, không phải, không có!" Trương Hiền Thư vội vàng khoát tay, bối rối nhìn tình cảnh trước mắt. Lúc cô nhìn trực diện ánh mắt An Hữu Trân, cảnh tượng đêm trước ở trước cửa nhà chị hai, nháy mắt hiện ra trong đầu. Tóc xoăn, dấu hiệu quá đặc trưng a!

"A! Cô là -- "

Ngập ngừng, không thèm nhắc đến, ánh mắt lướt nhìn Kim Gia Ân, sau đó quay lại nhìn An Hữu Trân.

"Cảnh quan trước -- a, không phải, ngài cảnh quan, có sự hiểu lầm rồi, "

Nói xong chỉ chỉ Gia Ân: "Đây là bạn của tôi, chúng tôi chính là -- "

Kim Gia Ân thoải mái nhìn Trương Hiền Thư biểu diễn, nghe đến đó, nhếch môi tươi cười.

An Hữu Trân đầu tiên không rõ cô ngập ngừng điều gì, sau đó nghe được thì chân mày nhíu chặt lại:

"Bạn? Cô ấy không phải là người lần trước bắt cóc cô sao?"

"Không phải!" Trương Hiền Thư theo bản năng nói dối phủ quyết, lập tức cảm thấy được không ổn, lại tiếp tục giải thích:

"Ý tôi là chuyện lần trước có chút hiểu lầm..."

An Hữu Trân cất súng vào bao, vẻ mặt không thoải mái:

"Có phải hiểu lầm hay không về cục rồi biết, đến lúc đó cô Trương không thiếu bị hỏi đâu."

Nói xong ra lệnh cho Hoắc Bân và Võ Khoan

"Dẫn đi!"

Lập tức ba người áp giải Kim Gia Ân rời khỏi.

"Chờ một chút!"

Trương Hiền Thư bất giác cao giọng, An Hữu Trân quay đầu lại nhìn cô, phát hiện cô kê điện thoại bên sườn mặt:

"Alô? Chị hai! Chị đến cửa sau khách sạn một chút được không?... Có chút việc, tóm lại chị đến đây một chút... Đừng đừng, mình chị lại đây là được!... Đúng đúng đúng, chính là cái cửa sắt inox đó... Dạ, em chờ chị!"

Cúp điện thoại, Trương Hiền Thư vẻ mặt mềm mỏng nhìn An Hữu Trân:

"Chờ một chút được chứ?"

Sau đó lại liếc Kim Gia Ân một cái, làm bộ không có nhìn thấy cô cười đắc ý.

An Hữu Trân nghe được cô kêu tiếng "Chị hai" biết ngay cô vừa gọi cho ai, hơi bực mình, nhưng vẫn bình tĩnh, ra lệnh cho cấp dưới của mình:

"Đợi lát nữa."

Cánh cửa hơi mở rộng, hai anh cảnh sát áp giải Kim Gia Ân đứng bên ngoài, Trương Hiền Thư và An Hữu Trân thì ở bên trong, một trái một phải đứng dựa vào hai bên hành lang. Trương Hiền Thư vừa lo lắng chuyện trước mắt sẽ phát triển như thế nào, vừa lén lút quan sát Hữu Trân, âm thầm nghiền ngẫm cuối cùng mối quan hệ giữa cô và chị hai là như thế nào.

Khoảng chừng 10 phút, tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất "keng keng" ở đầu hành lang vang đến, trong ngọn đèn mờ nhạt, bóng dáng Trương Nguyên Ánh từ từ hiện rõ.

Trương Hiền Thư chạy nhanh qua đón, ghé vào bên tai chị mình nói nhỏ gì đó. Trương Nguyên Ánh vừa nghe vùa nhìn nhìn Hữu Trân, sau đó lại quan sát Kim Gia Ân ở bên ngoài, bởi vì ánh sáng không rõ lại có cánh cửa cách trở, nhìn cũng không rõ ràng lắm.

An Hữu Trân cũng không thèm để ý bọn họ, đứng dựa tường, mặt không chút thay đổi.

Một lát sau khi Trương Nguyên Ánh nghe em mình giải thích xong, đi vài bước đến trước An Hữu Trân, Trương Hiền Thư cẩn thận theo sát phía sau chị.

"Chuyện ngày hôm nay An cảnh quan quả thật hiểu lầm, người này chính là khách của Trương thị chúng tôi."

An Hữu Trân ánh mắt sắc bén xem xét tỉ mỉ Trương Nguyên Ánh, như không tin hỏi:

"Cô có biết cô ấy là ai sao?"

"Biết, là người ngày đó cô cho tôi xem."

Giọng nói Trương Nguyên Ánh lạnh nhạt, cũng không thèm để ý.

"Vậy vẫn là khách của cô?"

"Đây là chuyện của tôi, tôi nói là khách của tôi, thì tất nhiên phải."

An Hữu Trân âm thầm cắn chặt răng, làm trò nhiều như vậy, cô tự nhiên không muốn chất vấn Trương Nguyên Ánh đang phát điên cái gì, đem một người bắt cóc em gái mình biến thành khách. Kiềm nén tức giận, miễn cưỡng mở miệng:

"Cô đừng gây trở ngại tôi chấp hành nhiệm vụ!"

Gạt mái tóc, không nhìn tới ánh mắt Trương Nguyên Ánh, giọng nói đặc biệt cứng rắn.

"Sự việc liên quan đến danh dự Trương thị, cũng là nhiệm vụ của tôi."

Trương Nguyên Ánh không vội không buồn bực, nhưng là quyết không thỏa hiệp. An Hữu Trân rất là kinh ngạc, ánh mắt bắn trở về, vẻ mặt nghi vấn, liên quan gì đến danh dự Trương thị?

"Hiện tại ở bên ngoài đều là khách và phóng viên, cô áp giải khách của chúng tôi đi cảnh cục, hơn nữa người khách này còn mặc đồng phục Vạn Giang. Đối với người không hiểu, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"

Giọng Trương Nguyên Ánh không lớn nhưng chắc chắn không cho ai có cơ hội phản bác lại. An Hữu Trân hoàn toàn cứng miệng, nhìn chằm chằm cô nói không nên lời.

Trương Hiền Thư nhìn chị và nữ cảnh quan trước mắt giằng co, tò mò quan sát đến vẻ mặt và giọng nói của bọn họ, một chút chi tiết đều không bỏ qua. Nhưng mà, chị cô dường như không có gì khác thường hết, cảm giác cùng đối phương giống như không hề có quan hệ gì. Nhưng nhìn kỹ thì nữ cảnh sát hơi mất tự nhiên, vốn rất tức giận, đối với chị hai lại giống như không phát hỏa được.

"An cảnh quan vẫn là nể mặt tôi, làm cứng đối với cô, tôi cũng không muốn."

Đưa ra tối hậu thư.

Một cơn gió lạnh thổi đến, chỉ mặc váy dạ hội, Trương Nguyên Ánh không tự giác co rúm lại. Hữu Trân nhìn cô, hít sâu hai cái, không thể nề hà:

"Thả người!"

Hoắc Bân cùng Võ Khoan liếc nhau, đối với mệnh lệnh này rất là khó hiểu, như vậy liền khuất phục? Uy nghiêm cảnh sát nhân dân ở đâu, ở chỗ nào?

"Đội trưởng, cục trưởng Vương biết nhiệm vụ của chúng ta hôm nay, thả người trở về giải thích như thế nào a?"

An Hữu Trân cúi thấp đầu, không kiên nhẫn đáp lại,

"Tôi nói thả là thả, trở về tôi sẽ giải thích với hắn!"

Còng tay Kim Gia Ân bị mở ra, cuối cùng cô có thể đứng thẳng lưng, hai tay luân phiên xoa bóp cổ tay bị hằn đỏ, ánh mắt vui vẻ thỏa mãn. Không nói thêm gì, An Hữu Trân cúi đầu đi ra ngoài, Kim Gia Ân ngẩng đầu đi vào, hai tâm tình khác hẳn lướt qua người nhau.

Cánh cửa từ từ khép lại, Trương Nguyên Ánh nhìn An Hữu Trân biến mất trong tầm mắt, hơi thất thần. Trương Hiền Thư và Kim Gia Ân trao đổi ánh mắt hơi khác biệt "cô tới tôi đi". Ở bên ngoài cửa, Hoắc Bân nóng nảy giơ nắm đấm quơ quơ trước cảnh cửa. Sắc mặt An Hữu Trân lạnh lùng, không nói một lời, xoay người bước đi.

Ban đêm, Trương Nguyên Ánh bị Hiền Thư quấn quít bức cung.

"Chị hai! Chị đừng nghĩ gạt em, người hôm đó có phải là cô nữ cảnh sát này không?"

Trương Nguyên Ánh ở sau bàn làm việc gõ bàn phím, giương mắt nhìn nhìn em gái, không nói lời nào.

Hiền Thư một tay bưng ly trà bưởi, một tay cầm một quả táo, ở trước bàn chị mình đi tới đi lui, ngửa đầu phân tích:

"Ngày đó tuy em chỉ thoáng thấy, nhưng mái tóc xoăn màu rám nắng rất gây chú ý, không muốn nhớ kỹ cũng không được. Hơn nữa, em nhớ rõ cơ thể người kia rất trắng a, hôm nay tuy rằng thấy không rõ đến mức ấy, nhưng gương mặt nữ cảnh sát cũng tuyệt đối là trắng noãn! Cho nên -- "

Trương Hiền Thư dừng lại, xoay người, nhìn thẳng Trương Nguyên Ánh,

"Chị hai, em có thể khẳng định, chính là cô ấy a ~~ "

Trương Nguyên Ánh đưa tay bỏ kính mắt xuống, dựa vào lưng ghế ngắt ngắt mi tâm:

"Trước hết, em hãy giải thích một chút, em và kẻ bắt cóc kia là đã xảy ra chuyện gì."

Bọn An Hữu Trân đi rồi, sau đó Kim Gia Ân cũng đi theo 2 chị em trở về bữa tiệc, đợi đến khi bữa tiệc chấm dứt, sau đó cùng Trương Hiền Thư hai người ở lại đại sảnh khách sạn dây dưa nửa ngày, ngay cả Trương lão phu nhân đều hỏi Trương Nguyên Ánh người kia là ai.

"Ách -- "

Trương Hiền Thư dừng lời, bĩu môi suy nghĩ một chút,

"Bây giờ em cũng không biết bọn em xảy ra chuyện gì, um -- khi nào em biết em sẽ cho chị biết."

Sau đó lại nằm sấp trên bàn, bắt đầu làm nũng:

"Chị hai -- chị nói mau đi, nữ cảnh sát kia là ai a?"

Trương Nguyên Ánh nhìn cô:

"Em nói xem cô ấy là ai?"

Hiền Thư nháy mắt mấy cái:

"Tình nhân."

Trương Nguyên Ánh ánh mắt hỗn loạn, nhìn màn hình máy tính.

"Chẳng lẽ, em đã đoán đúng?"

Vẫn như trước không nói lời nào, dựa theo kinh nghiệm của Trương Hiền Thư, thái độ này cơ bản là cam chịu. Nếu không dựa theo tính cách chị mình trong ngày thường, chuyện không khẳng định sẽ không chịu nhận cách nói này.

"Hai người ở cùng một chỗ từ khi nào a? Chị thích cô ấy?"

Hiền Thư thật cẩn thận dò xét, sau đó trong lòng lại thấy kỳ kỳ. Vậy tại sao hôm nay cảm giác lại đối địch như vậy?

"Trong nhà biết không?"

"Khẳng định không biết, bằng không sớm loạn rồi, chị hai không thể tưởng được. Chị tiến bộ như vậy a ~~ "

"Hai người làm sao quen biết? Chị ấy theo đuổi chị sao?"

"Lúc ấy chị nghĩ như thế nào? Ý em là, cảm giác khi biết có 1 cô gái theo đuổi mình a?"

"Hay là, chị theo đuổi cô ấy?"

...

Hiền Thư không ngừng liên tiếp đặt ra các câu hỏi, câu trả lời của Trương Nguyên Ánh cũng chỉ có một -- im lặng. Suy nghĩ trong lòng cô không liên quan đến mấy vấn đề này.

An Hữu Trân không là một người yếu thế, từ trước đến nay sẽ không biểu hiện vẻ yếu đuối. Mặc kệ trước hay là sau lưng người khác, thậm chí ở trước mặt Trương Nguyên Ánh phong thái, dáng dấp, ngôn ngữ và hành động cũng chưa bao giờ có dấu hiệu để bị xúc phạm. Đa phần khi không vừa ý cô luôn che giấu thái độ buồn bực.

Chuyện ngày hôm nay, đối với bản thân mình mà nói, Trương Nguyên Ánh là vô lý. Nhưng mà, một mặt là nhân nhượng Hiền Thư, cùng lúc cô có một loại cảm giác không hiểu muốn đi kích thích tâm tính An Hữu Trân. Chuyện Hiền Thư bị bắt cóc, quấy rầy hình thức ở chung của họ trong hai năm nay đã thành thói quen, biểu hiện Hữu Trân mấy ngày nay, làm cho Trương Nguyên Ánh bất mãn nhưng không nói nên lời.

Thật ra thì tính cách hai người cũng không thích hợp ở chung, hơn nữa trước đoạn tắc nghẽn kia, mỗi khi có một chút việc nhỏ cũng có thể khiến Trương Nguyên Ánh nói chuyện lạnh lùng. Cũng chỉ đối với An Hữu Trân, Trương Nguyên Ánh mới có thể tùy ý trút ra cảm xúc, cô không cần băn khoăn, không cần do dự, cô muốn nói gì là nói, mất hứng liền ồn ào. An Hữu Trân ban đầu sẽ nhịn cô,, không thể nhịn được nữa sẽ tranh cãi với cô, cho dù xúc động kịch liệt đến cỡ nào, nhưng vẫn không nói những lời tổn thương lẫn nhau. Lúc qua đi, An Hữu Trân sẽ vẫn như cũ ngồi ở trên bậc thang chờ cô. Cũng vì vậy, trong mối quan hệ này Trương Nguyên Ánh vẫn ở vào vị trí quyết định.

Hôm nay, cô lại một lần ỷ vào loại vị trí này, bắt buộc An Hữu Trân đi vào khuôn khổ, nhưng mà, loại cố ý khıêu khích cũng không khiến cô vui vẻ gì, ngược lại tăng thêm cảm giác không xác định. Cô không lo lắng bị Hiền Thư biết được bí mật, nhưng căn cứ vào sự hiểu biết về tính cách của An Hữu Trân, khiến lòng cô tràn đầy buồn bực!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net