24. Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Hữu Trân bị tạm thời cách chức hai tuần, yêu cầu viết kiểm điểm để thức tỉnh. Vương mập mạp rống mắng cô, cuối năm vốn định lấy một loạt danh hiệu, để được thưởng, toàn bộ đều đổ sông đổ bể.

Tại phòng tập trong cục công an, An Hữu Trân đấm đá bao cát túi bụi, hết quăng rồi lại đá, liên tục giằng co hơn hai giờ, chỉ còn thiếu dán ảnh chụp của Trương Nguyên Ánh trên bao cát nhắm mặt mà đánh. Cả mình đầy mồ hôi, sau khi tắm rửa, ủ rũ ra khỏi cục.

Mùa đông ngày trôi qua nhanh hơn, còn chưa tới giờ tan sở, ánh mặt trời đã biết mất sau những tòa nhà cao tầng trong thành phố. Gió lạnh, tóc còn có chút ướt nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo.

An Hữu Trân kéo cao mũ áo khoác trùm lên hết mức, đứng ở ven đường trong lòng rối rắm ngàn vạn lần, vẫn nhịn không được bước về hướng khu Cảnh Duyệt Vinh Viên.

Bất ngờ khi thấy xe của Trương Nguyên Ánh đậu ở ngoài tòa nhà. Sớm như vậy là rất khác thường, lại còn cho xe dừng ở bên ngoài. Trong đầu An Hữu Trân đầy dấu chấm hỏi mang theo lên lầu, ấn lên chuông cửa.

Nửa ngày, không có phản ứng. An Hữu Trân ngừng một hồi, lại ấn.

1 lúc lâu sau, mới mơ hồ nghe được tiếng vang mỏng manh bên trong, Hữu Trân đứng ở ngoài cửa chờ. Lại một lát sau, cửa cùm cụp vang lên tiếng mở cửa. Nhưng mà cánh cửa liền dừng ở chỗ này, cũng không có động tác tiếp theo.

An Hữu Trân thấy lạ, thử mở cảnh cửa, cả phòng khách tối om, có 1 một bóng người nằm dựa vào cạnh cửa. Hữu Trân lắp bắp kinh hãi, chạy nhanh vào cửa, ngồi xổm xuống xem. Trong bóng tối thấy không rõ, đứng lên bật đèn. Trong phòng khách nháy mắt sáng tỏ, chỉ thấy Trương Nguyên Ánh ngay cả quần áo cũng chưa thay, sắc mặt ửng hồng nằm cuộn tròn tại đó, đột nhiên bị ánh sáng lóe sáng vội vàng nhắm lại hai mắt.

Kéo cánh tay cô ôm vào trong lòng, cằm kề sát trán cô, phát hiện nhiệt độ không bình thường.

"Nguyên Ánh? Làm sao vậy?!"

Trương Nguyên Ánh theo bản năng trốn tránh, chống cánh tay không cho Hữu Trân ôm cô, cau mày rất không kiên nhẫn trả lời:

"Cảm mạo!"

An Hữu Trân không buông tay, dùng sức ôm cô, Trương Nguyên Ánh bệnh một chút sức lực cũng không có, đành từ bỏ việc chống đối, tùy ý để Hữu Trân ôm ấp.

"Cô phát sốt không đi bệnh viện ở nhà để làm gì? Tôi mang cô đi bệnh viện!!"

"um --!!"

Trương Nguyên Ánh nghe thấy, lập tức phản kháng kịch liệt, cơ thể cũng giãy dụa theo, sống chết muốn đẩy An Hữu Trân ra. Hữu Trân nắm hai vai cô ấn xuống không được, đành phải thỏa hiệp:

"Được rồi.. được rồi.. không đi! Đừng quấy, không đi bệnh viện!"

Trương Nguyên Ánh lúc này mới ngừng, đang yếu còn cực lực phản kháng, nằm trong lòng Hữu Trân thở dốc. Hữu Trân nhìn cô cứng đờ, đôi mắt mất hồn, đôi môi nhỏ khô nứt nổi lên trên làn da trắng nõn, bao nhiêu uất hận trong lúc đánh bao cát ở cục hoàn toàn biến thành lo lắng, đau đớn, co rút.

Nửa ôm nửa dìu Nguyên Ánh về giường, Hữu Trân ngồi xổm ở trước ngăn kéo trong phòng sách lấy ra cái hòm thuốc. Vừa lục lọi vừa than thở:

"Hiền Thư người ta còn biết khoác thêm áo ra ngoài, cô lại mặc bộ đồ hở lưng đi ra ngoài, muốn đẹp không muốn sống, nhiệt độ dưới 0 độ không cảm mạo mới là lạ a! Lớn như vậy còn sợ tiêm, còn muốn giả bộ mạnh mẽ, sốt đến ba mươi tám độ tám a?... Thuốc đều quá hạn? Như thế nào tất cả đều là đồ bỏ?"

Lục lọi nửa ngày, trong hòm thuốc của Trương Nguyên Ánh không có thuốc cô biết. Không dám cho uống lung tung, Hữu Trân cầm chìa khóa trên bàn, chạy một mạch ra ngoài.

Cũng may ngay cổng có hiệu thuốc, An Hữu Trân giải thích rõ tình huống để nhân viên cửa hàng bán thuốc, lại tỉ mỉ hỏi rõ ràng cách dùng liều dùng, rất nhanh chạy trở về.

Không thể tưởng tượng được Trương Nguyên Ánh không chỉ sợ tiêm, uống thuốc cũng tốn sức, An Hữu Trân ngồi ở mép giường bưng cái ly, nhìn cô nhiều lần nuốt không trôi một viên thuốc nho nhỏ, còn bị sặc liên tục ho khan, nước mắt đều chảy ra.

Nhìn Nguyên Ánh ho, tâm Hữu Trân cũng níu chặt lại. Rất muốn banh miệng cô ra, nhét đầy thuốc vào, sao phải cố gắng như vậy. Nhưng mà cũng chỉ dám suy nghĩ mà thôi, trên thực tế chỉ có thể dỗ dành:

"Cô uống chậm một chút, đừng nghĩ uống viên thuốc khó như vậy, giống như bình thường uống nước thôi, thuốc sẽ theo nước đi xuống. Ngoan ngoãn uống thuốc, bằng không tôi mang cô đi tiêm a?"

Không biết là cách dụ dỗ có tác dụng, hay do uy hiếp tiêm nổi lên tác dụng, Trương Nguyên Ánh khó khăn nuốt đống thuốc cảm cùng thuốc hạ sốt đưa vào trong dạ dày. Hữu Trân thở phào nhẹ nhõm, đỡ cô nằm xuống nghỉ, đắp kín chăn, tắt đèn đóng cửa đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát tiếng cửa ngoài lại vang lên, Trương Nguyên Ánh sốt đến vô tri vô giác nghe thấy An Hữu Trân rời đi, trong lòng, trong mắt đều cảm thấy chua xót. Muốn đi ra giường mà tay suy sụp vô lực, chỉ có thể nghiêng đầu, khóe mắt ướt át thấm lên gối. Thuốc phát huy tác dụng, lại mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

An Hữu Trân thừa dịp Trương Nguyên Ánh ngủ, chạy tới siêu thị mua đồ. Thầm nghĩ tìm được đồ ăn cho người bệnh ở nhà Trương Nguyên Ánh so với lên trời còn khó hơn. Trước kia khi bị cảm sốt, miệng vô vị, cái gì cũng không muốn ăn, chỉ uống được cháo hoa mẹ nấu, vừa thơm lại lỏng, dễ dàng tiêu hóa, nhưng lại cảm thấy ngon.

Mua gạo thơm, lại mua thức ăn, thượng vàng hạ cám cũng mua sắm đầy giỏ. Nghĩ thầm không biết Trương Nguyên Ánh đã hạ sốt chưa, không ở lại lâu, xếp hàng thanh toán xong liền vội vã trở về.

Trở về thấy Trương Nguyên Ánh còn đang ngủ, Hữu Trân nắm tay đặt vào lòng cho ấm áp, vươn tay sờ trán thăm dò nhiệt độ, có vẻ đã bớt sốt, hơi hơi an tâm. Giúp cô dịch dịch góc chăn, nhẹ nhàng đi ra.

Ngoài trời đã tối thui, gió bắc thổi va vào cửa sổ vang lên "ô,ô". Trương Nguyên Ánh đang ngủ trong phòng, phòng khách cùng bếp dùng chung một ngọn đèn, An Hữu Trân cảnh quan đứng trước bếp, một tay giữ nồi, một tay cầm di động, nhẹ giọng gọi điện thoại.

"Mẹ -- làm sao nấu cháo a?"

...

"Không phải, một người bạn của con bị bệnh, con chuẩn bị chút đồ ăn cho cô ấy."

...

"A, một chén gạo, mười chén nước, nhiều như vậy?"

...

"A, đã biết. Vậy phải đun bao lâu?"

...

"Được rồi, con đã biết, khi nào không rõ con sẽ gọi hỏi."

Bình thường, An cảnh quan không ít lần đả kích Trương Nguyên Ánh mười ngón không xuống bếp, bản thân cô cũng y chang, nước chưa tới mũi chưa chịu nhảy, nhưng ưu điểm lớn nhất là muốn học phải hỏi; lần đầu tiên xuống bếp, dưới sự điều khiển từ xa của An mẹ, làm ra một nồi cháo hoa -- trông khá ngon.

Tuy rằng ngủ nhưng vẫn ngủ không sâu. Trương Nguyên Ánh hỗn độn cảm thấy được đèn phòng ngủ sáng, lại bắt đầu nhíu mày.

An Hữu Trân bưng nước ấm cùng khăn mặt vào, ngồi vào mép giường, xốc chăn lên bắt đầu cởi nút quần áo của cô. Trương Nguyên Ánh tuy rằng mơ hồ, bản năng phải phản kháng, chụp lấy tay Hữu Trân, còn nói lầm bả lầm bầm.

"ừ ừ, là tôi!"

Tay Hữu Trân vẫn không ngừng nhưng lên tiếng để biết thân phận. Quả nhiên, Trương Nguyên Ánh ngừng phản kháng, nhưng vẻ mặt cũng không vui vẻ gì. Hữu Trân không để ý tới cô, trước lột áo, tay lần tới eo cô cởi váy ra. An cảnh quan làm việc từ trước đến nay thoăn thoắt lưu loát, không phí nhiều sức lực liền cởi sạch không chừa một mảnh, chỉ còn qυầи ɭóŧ ở trên người. Lau sạch mồ hồi ướt sũng trên người, thay áo ngủ bằng vải bông cho cô. Kê cao gối để cô dựa vào, lại tỉ mỉ lau mặt và tay cho cô.

Trương Nguyên Ánh rõ ràng cảm thấy thoải mái hơn, không còn nhăn nhó mặt mày nữa, thành thật phối hợp với Hữu Trân. Sau 1 lúc lau khô, Hữu Trân đắp lại chăn cho cô:

"Chờ a, tôi lấy chút cháo cho cô ăn."

Nói xong, khoát khăn mặt lên vai, bưng nước đi ra ngoài. Một hồi sau lại đi vào, trên tay là khay đựng một chén cháo, mấy đĩa dưa cải, hương thơm phưng phất.

Trương Nguyên Ánh dựa vào đầu giường, nửa suy nghĩ nửa nhìn Hữu Trân. Thìa khuấy trong bát, múc lên 1 thìa cháo, thổi qua thổi lại, rồi đưa đến bên miệng cô. Nguyên Ánh vẫn kiên cường, muốn đưa tay tự cầm bát, An Hữu Trân rút tay về tránh:

"Được rồi được rồi a? Bệnh thành như vậy còn cố. Nghe lời, há miêng a."

Nửa câu đầu như oán giận, nửa câu sau giống dụ dỗ trẻ con. Nguyên Ánh không hề không được tự nhiên, ngoan ngoãn mở miệng ra.

Hữu Trân rất có kiên nhẫn, từng muỗng từng muỗng thổi nguội rồi đút, nhìn thấy Nguyên Ánh ăn, trong lòng vô cùng dễ chịu, cảm xúc cũng thoải mái hẳn, mím mím khóe môi, đôi mắt tràn ngập dịu dàng.

Trương Nguyên Ánh không phải không nhìn thấy, chỉ là giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu, không rên một tiếng nuốt cháo. Bát không lớn, rất nhanh thấy đáy, dựa theo lượng cơm Nguyên Ánh ăn ngày thường, tính ra ăn không ít. Hữu Trân đưa thìa cháo cuối cùng vào miệng cô:

"Còn muốn ăn không?"

Rốt cuộc, Trương Nguyên Ánh giương mắt nhìn cô, không nói lời nào, cũng không biểu hiện hiểu gì. An Hữu Trân ngẩn người, thử hỏi:

"Còn ăn?"

Vẫn là không phản ứng, Hữu Trân đã quen với chiêu thức này của Trương Nguyên Ánh, nhịn không được nở nụ cười, cũng không nói gì, đi ra ngoài lại múc thêm một chén nữa.

Chén thứ hai ăn hơn phân nửa, Nguyên Ánh nghiêng đầu, không muốn ăn. Hữu Trân thu dọn bát đũa, mang ra ngoài. Lại cầm ly nước đi vào cho cô súc miệng. Dọn dẹp tất cả sạch sẽ, Trương Nguyên Ánh dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

An Hữu Trân ngồi ở mép giường, cười như không cười nhìn cô,

"Cho tôi ôm một cái nha?"

Lông mi Trương Nguyên Ánh run lên một chút.

Hữu Trân đợi chờ, không thấy cô phản đối gì. Cởi giầy leo lên giường, tiến vào chăn, ôm cô vào trong lòng ngực. Cơ thể Nguyên Ánh cứng ngắc, ý vẫn là không muốn cho ôm. Nhưng cũng không có giãy ra.

Sau sự kiện kia, Hữu Trân và cô rất ít khi ôm hay hôn nhau, có chăng cũng chỉ là những lúc quan hệ xác thịt. Cô vẫn tránh hành động thân mật giữa hai người, tình nguyện đem quan hệ của hai người gắn bó trên giường. Nhiệt độ và hương thơm của người trong lòng đều khiến người ta say mê, tham luyến. Nhưng bị cự tuyệt nhiều lần, An Hữu Trân cũng dần dần lạnh nhạt, cô cũng đành bất đắc dĩ không thể không cam chịu.

An Hữu Trân ôm lấy đầu, một tay ôm cô; ngón cái tay kia tinh tế vuốt ve mặt Nguyên Ánh, từ mi mắt đến khóe mắt, rồi đến vành tai non mềm tinh tế. Lúc này Trương Nguyên Ánh, không phải là tổng giám đốc khí thế mạnh mẽ của một tập đoàn, cũng không phải là người con gánh trên vai trọng trách của Trương thị, chỉ là một bệnh nhân bình thường yếu ớt, cần chăm sóc. May mắn thật may mắn, hôm nay cô không có dỗi, nếu không thật không dám nghĩ sẽ như thế nào.

Trương Nguyên Ánh từ từ thả lỏng thân thể, an tâm nằm trong lòng Hữu Trân. Hạ sốt, đầu cũng không còn mơ mơ màng màng, trong lòng tràn đầy ấm áp, chưa từng có cảm giác thoải mái như vậy vờn quanh cô. Là rất thích nhưng cũng không dám dấn thân vào nhu tình, ý thức từ từ mơ hồ, với hai người rất khó có được sự dịu dàng này, rồi cũng dần dần ngủ thϊếp đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net