36. Cãi nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Hữu Trân làm cảnh sát rất nhiều năm, ngoài trừ liều mạng bắt tội phạm cùng tính tình hướng ngoại ra, đối với chuyện dưỡng thương này, cũng tạo điều kiện tôi luyện 1 vài chuyện khác. Dù thân thể đang bị thương, nhưng cô vẫn giữ thói quen chăm chỉ luyện tập để nhanh chóng phục hồi khả năng như trước. Cho dù lần này nghiêm trọng đến mức đi vòng qua vòng lại vài vòng ở quỷ môn quan, chỉ sau vài tháng nghỉ ngơi ở nhà, sau khi bình phục cô vui vẻ xuất hiện ở cửa cục Công an.

Đương nhiên Hữu Trân cũng không có vô tư nhảy nhót, khi đi lên lầu chân vẫn còn đau âm ỉ. Cho nên, mấy công việc sắp tới của Hữu Trân ở tổ trọng án số 3 chủ yếu là ở trong phòng làm việc viết báo cáo tạo điều kiện cho cô có dư thời gian hoạt động tự do.

Chẳng qua, đối với cô và Trương Nguyên Ánh mà nói, thời gian vào ban đêm cũng không tính. Đối với người bình thường mà nói là đang trong giai đoạn hoàng kim của tình yêu, đối với Trương tổng mà nói, cùng lắm là có sự thay đổi về công việc, nơi làm việc và nội dung công việc, mối quan hệ cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Điểm này Hữu Trân rất hiểu, chính là sau khi trải qua biến cố bất ngờ, cô có chút ít thay đổi. Tính tình hiền dịu hơn, trước kia cô chưa từng nếm qua, dường như đã rất lâu, lâu đến mức gần như bị lãng quên.

Ba giờ rưỡi chiều, An Hữu Trân cảm thấy cực kỳ nhàm chán liền trốn việc đi đến Trương thị để "điểm danh". Do cô vô cớ đến nên cũng không có can đảm đi lên, chỉ có thể ngồi ở quán cà phê đối diện. Thế nhưng đối với An cảnh quan mà nói, đôi khi chờ đợi cũng là 1 điều hạnh phúc.

Nhưng mà cũng đôi khi, hạnh phúc sau khi chờ đợi không phải là cái kết quả mà bạn mong muốn.

Đang trong giờ làm việc thế mà lúc này Trương Nguyên Ánh đang đứng trước cửa tòa nhà. Bên này Hữu Trân thoáng thấy, cũng quên ngẫm lại nhanh chóng nuốt vội miếng điểm tâm, vội vàng tính tiền rồi chạy qua. Nhưng cô chưa kịp đi đến, mấy chiếc xe limousine chạy lại, sắp hàng trước cửa tòa nhà.

Mấy người da trắng từ trên xe bước xuống, Trương Nguyên Ánh cùng Khương Quỳ ở phía sau luyên thuyên nói chuyện nghênh đón. Lúc này Hữu Trân mới kịp phản ứng, Trương Nguyên Ánh sau khi chào đón các vị khách thì đối với cô giống như không có quan hệ gì.

Trước đó cô vô cùng hứng thú, nhưng lúc này lại cảm thấy rất xấu hổ. Nhất thời không kịp phản ứng, đứng yên tại chỗ, ánh mắt dán chặt trên người Trương Nguyên Ánh.

Khi Nguyên Ánh xoay người, nhìn thấy cô. Nhưng cũng chỉ nhìn, lập tức quét mắt qua, ánh mắt không có bất kỳ ám chỉ gì. Liền lập tức xoay người cùng với nhân viên và những người khác bước vào tòa nhà Trương thị.

Ở nơi nào đó, An Hữu Trân bị làm lơ, ngây người một chút, bĩu môi, tự mỉm cười tìm cho mình một lời giải thích. Bình thường trong thời gian làm việc, Trương Nguyên Ánh trong những tình huống như vừa rồi sẽ không nhìn nhận. Nhưng mà, cô ấy đã thấy mình, hẳn là hiểu ý, chính mình chỉ cần chờ thì tốt rồi.

Rất nhanh đã đến thời điểm tan sở, đơn giản chỉ cần ở chỗ này chờ đợi. Hữu Trân ôm túi xách, ngồi ở bồn hoa cách đó không xa, đung đưa đôi chân dài, nhàn nhã nhìn người đến người đi, rất kiên nhẫn chờ đợi.

Khi Trương Nguyên Ánh lại một lần nữa xuất hiện, sắc trời đã sắp tối. An Hữu Trân thấy xe của cô xuất hiện, liền nhảy xuống bồn hoa, chạy nhanh sang phía bên đường đứng chờ sẵn, chuẩn bị nghênh đón.

Nhưng ai ngờ, xe Trương Nguyên Ánh không dừng, một đường lướt qua người An Hữu Trân, trong xe Trương Nguyên Ánh đang nghiêng đầu cùng một ông người Tây nói chuyện với nhau, lần này, ngay cả liếc mắt 1 cái đến An Hữu Trân đang đứng lặng bên ngoài cũng không có.

Cho đến khi xe đã chạy xa, An cảnh quan còn đứng ì ở đó chưa phục hồi lại tinh thần. Tuy rằng nói hành động này của Trương Nguyên Ánh lúc trước không để tâm, nhưng hiện tại không giống a, như thế nào vẫn đối xử giống nhau??

Cảnh quan An Hữu Trân, trăm tư không được giải, không được giải liền buồn bực, buồn bực liền sinh tức giận. Chỉ có em biết kiêu ngạo sao? Tôi cũng có! Không để ý tới sẽ không để ý, em không để ý tới chẳng lẽ tôi sẽ không thể sống sao?

Nực cười!!

Thật bất ngờ, xã giao xong về nhà, Trương Nguyên Ánh không thấy bóng dáng thân quen chờ đợt ở bậc cầu thang. Cô vốn nghĩ, tất cả sẽ như trình tự trước kia.

Nhưng mà, bây giờ không giống như vậy. Ví dụ như hiện tại, không có nhìn thấy người, cô hai Trương đã thay đổi diễn xuất so với sự thờ ơ lạnh nhạt thường ngày, rất là quyết đoán móc di động ra.

"Alo?"

Giọng An Hữu Trân không kiên nhẫn. Nguyên Ánh không cùng cô so đo, mệnh lệnh rõ ràng:

"Lại đây."

"Tôi ngủ." Lý do thông minh cỡ nào..

"Bây giờ lại đây." Hoàn toàn không có nghe thấy.

"..."

Im lặng 5 giây, sau đó cúp điện thoại. Trương Nguyên Ánh không có một chút cảm xúc dao động nào liền mở cửa, thay quần áo, rót một ly cà phê, ngồi xuống làm việc.

Bên kia, quả thật An Hữu Trân đã muốn ngủ rồi nhưng ngay lập tức đá văng mền, vừa mặc quần áo vừa nguyền rủa:

"Sinh ra vào lúc sao băng đụng địa cầu sao? Đại não bị phân chia sao? Tại sao cần gặp thì gọi tôi? Thật sự là vinh hạnh thấy sợ luôn..."

Oán giận vẫn oán giận nhưng vẫn ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh. 30 phút sau, cửa nhà Trương Nguyên Ánh bị dộng vang liên hồi.

Cô đang bưng ly cà phê thứ 2 từ phòng bếp đi ra, thuận tay mở cửa, đem cà phê để trên bàn học,

"Trân không biết ấn chuông cửa sao? Cho dù phải gõ cửa cũng không thể gõ nhẹ tí sao?"

An Hữu Trân không nói lời nào, vào cửa cởi giày, ngồi bắt xếp bằng trên ghế sofa mở TV. Trương Nguyên Ánh nhìn ra cô khơi khác thường, dừng động tác hướng tới bàn làm việc, đứng trước bàn nhìn An Hữu Trân.

"Làm sao vậy, không vui?"

"Em bị làm lơ sẽ vui sao?"

Trương Nguyên Ánh có chút buồn cười, trạng thái bây giờ của An Hữu Trân so với phong cách bình thường thì không phù hợp.

"Cơn tức rất lớn a?"

Nhưng tâm tình Nguyên Ánh đang tốt lắm, không khí cũng trở nên thoải mái. An cảnh quan vừa nghiêm mặt không nói lời nào.

"Đó là ở bên ngoài a, Trân muốn em tỏ thái độ thế nào?" Trương tổng hiếm lắm mới giải thích một câu, buổi chiều cô dĩ nhiên nhìn thấy Hữu Trân, nhưng không được phân tâm, thứ hai, tình huống ngay lúc đó, cô cũng không cho phép tỏ thái độ gì với Hữu Trân.

Nếu trước kia, An cảnh quan gặp cách cư xử này, khó chịu thì khó chịu, cũng tự mình đi tìm một góc để tự tiêu hóa, tất nhiên sẽ không dám oán giận Trương tổng, bởi vì cô hai nhà họ Trương căn bản sẽ không phản ứng lại. Nhưng bây giờ khác biệt à, nên phải nói, nói thế nào cũng nên dành một chút đãi ngộ cho cảnh sát nhân dân. Mùi vị bị làm lơ, lúc nào cũng không thoải mái.

"Bên ngoài thì sao? Chúng ta có cái gì không thể nhìn nhau?"

Hữu Trân nhìn chằm chằm TV, cứng rắn nói ra một câu.

Trương Nguyên Ánh nghe thấy, sắc mặt chìm xuống. Nhưng mà không có phản ứng gì, cũng không nói gì nữa.

"Em sợ bị ai biết? Đây không phải là công ty của em sao? Tổng giám đốc gặp bạn bè, ai dám có ý kiến?"

Trương Nguyên Ánh thở dài, sức ép làm tâm tình bị phá hỏng. Xa cách một thời gian mối quan hệ của hai người bây giờ có xu hướng dịu xuống, cô không muốn lúc này làm cho không khí trở nên gay gắt. An Hữu Trân ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, tuy rằng sắc mặt ủ dột, chính là dưới ánh đèn màu da trắng nõn, mái tóc quăn mềm mại, cảm giác mất rồi lại có thì thật sự rất quý trọng, làm cho cô rất có du͙c vọng gần gũi.

Hữu Trân hôm nay so với ngày xưa như 2 người khác nhau. Lúc trước, tuy rằng Trương Nguyên Ánh luôn thận trọng, ngược lại từ lâu Hữu Trân luôn chú ý mối quan hệ bí mật của hai người. Hôm nay tức giận khó hiểu như vậy, không hiểu cơn tức từ đâu mà đến, làm cho Trương Nguyên Ánh không biết đâu mà lần.

"Được được, nổi điên làm gì?"

"Đối với em mà nói đương nhiên được rồi, tôi đâu? Tôi thực không nghĩ ra, trong lòng em, tôi có vị trí gì? Hay hoặc là, căn bản là không có vị trí gì?"

An Hữu Trân chẳng những khác thường, còn có chút không buông tha. Trương Nguyên Ánh nghiêng đầu không nuốn để ý đến. Hai người khóe miệng không hề mở, hễ bắt đầu là nhất định sẽ ầm ĩ. An Hữu Trân cũng không phải là người bình tĩnh, Trương Nguyên Ánh lại càng không phải.

"Trong ý thức của em, người nhà là đứng đầu, sự nghiệp là trọng điểm, bạn bè không thể chậm trễ, khách hàng lại coi trọng. Thứ tự sắp xếp trước sau đều có, trong lòng em còn có chỗ nào cho tôi sao? Còn bận tâm có thể hay không bị nhìn thấy? Tôi cũng không phải con chuột, vì cái gì chỉ có thể hoạt động ở ban đêm?"

An Hữu Trân rốt cục dừng ánh mắt ở trên mặt Trương Nguyên Ánh, phóng lao phải theo lao, cũng không khách sáo chất vấn.

Trương Nguyên Ánh bình tĩnh đối diện với cô, một chút cảm xúc cũng không có.

"Chúng ta làm sao vậy? Em lập gia đình sao? Tôi kết hôn sao? Chúng ta cũng không phải yêu đương vụng trộm, lại không có làm chuyện gì vi phạm đạo đức, vì cái gì không thể ở cùng một chỗ? Những lần tiệc tùng kinh doanh, hơn 1 nữa số người kéo đến không phải người yêu của họ, bọn họ có thể quang minh chính đại, chúng ta phải lén lút? Vẫn là tôi không xứng với thân phận tổng giám đốc của em, làm em không có mặt mũi nào đối mặt?"

Một tiếng "beng!", Trương Nguyên Ánh đem ly cà phê ở trong tay thả thật mạnh lên đĩa, chất lỏng bên trong đều bị bắn tung tóe ra một ít.

Hít thở dồn dập, Trương Nguyên Ánh vẫn như cũ đang cố gắng khống chế tâm tình của mình. Hữu Trân cũng rất kích động, hai má đỏ ửng.

"Hôm nay Trân uống nhầm thuốc gì? Không muốn dừng lại có phải không?"

Nguyên Ánh mở miệng giọng nói cũng rất nghiêm túc, hiển nhiên cũng rất giận dữ.

"Trân ở trong lòng tôi có vị trí gì? Tôi cũng muốn hỏi, tôi ở trong lòng Trân có vị trí gì!"

Hữu Trân liếc mắt hình viên đạn, giống như con gà trống bị khích tướng, lập tức chuẩn bị chiến đấu.

"An Hữu Trân, Trân cảm thấy Trân bị nhiều thiệt thòi có phải không? Trân cảm thấy tình cảm lai láng như biển, mà tôi không biết phân biệt phải không?"

An cảnh quan ngạnh cổ nghiêng đầu, ngụ ý, chính là như em nói vậy.

"Như vậy tôi hỏi Trân một chút, Trân xem tôi là cái gì? Xem chỗ này của tôi là cái gì?"

Trương Nguyên Ánh giọng lạnh lùng, An Hữu Trân nhất thời cứng họng, không biết Trương Nguyên Ánh lời ấy có ý gì.

"An cảnh quan muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cũng không cần bất kỳ lời giải thích nào, ở khách sạn có được tự do như vậy không? Mà tôi đâu? Phải vô điều kiện tiếp đón? "

Những lời khó nghe cũng đã nói ra, nhưng mà hàm ý cũng đã rõ ràng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net