36. Cái tát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Hữu Trân đối với loại chất vấn này, đương nhiên không thể tiếp nhận, cho nên phản bác cực nhanh,

"Em muốn biết lời nói thật của tôi sao? Sự tồn tại của tôi trong lòng em đến giờ vẫn là không có giá trị? Hơn nữa, không phải mỗi lần đều là em bận quá chúng ta mới không thể gặp hoặc là tôi phải đi?"

Trương Nguyên Ánh ôm cánh tay dựa vào bàn, yên tĩnh chờ An cảnh quan còn bao nhiêu bất mãn muốn trút ra.

"Tôi căn bản là không hiểu được em, em vĩnh viễn đều cao cao tại thượng. Đối với em mà nói, tôi là cái gì? Hay là trong lòng em, tôi vốn không là gì, không đáng quý trọng? Chỉ là tôi ở đây!"

An Hữu Trân từ trên ghế sofa chân trần đứng trên sàn nhà.

"Nói cho em biết, tình yêu không phải pha chế. Tựa như ly cà phê của em, " Hữu Trân đi qua, chỉ chỉ cái ly bên cạnh Trương Nguyên Ánh,

"Em uống cafe phải cực phẩm, mắc nhất nổi tiếng nhất. Cafe ven đường mùi vị như vậy em cũng không uống. Đối với em không có vật gì là em không thể không có. Cảm tình cũng như vậy, em không trông mong gì, chẳng qua tôi ngẫu nhiên xông vào mà thôi. Nếu đổi là một người khác, không có ý đồ tới gần em, em cũng sẽ tiếp nhận y chang thôi, bởi vì đối với em mà nói, căn bản là không có gì khác nhau!"

Một tiếng "Bốp!", Nguyên Ánh nhịn thật lâu không muốn tát vào mặt Hữu Trân nhưng cuối cùng cũng mạnh mẽ giáng cho Hữu Trân một bạt tay.

Trong phòng bỗng im lặng, không khí cũng trở nên cứng ngắc. Hữu Trân cúi thấp đầu, đứng thẳng lưng.

Lời nói thực sự quá đáng, cho đến khi bị tát, cô mới ý thức được. Chính là lời đã nói thì không thể thu lại được.

Trương Nguyên Ánh đứng đối diện cô, ngực dồn dập, phập phồng rất rõ ràng lửa giận đùng đùng. Nếu là trước đây cô sẽ đuổi người trước mặt ra ngoài chứ không phải như bây giờ không đành lòng mà cố gắng khắc chế cảm xúc của mình.

"An Hữu Trân, Trân cho là tôi -- "

Dừng lại 1 chút, nghiến răng nghiến lợi muốn nói, sau đó dù thế nào cũng không nói nên lời. Nên dừng 1 chút rồi mới mở miệng,

"Trân nghĩ như thế?"

An Hữu Trân chưa kịp nói hối hận, chính là bàn tay đang dừng ở trên mặt, lại làm cho cô chùn bước, cũng không biết nên nói gì và không nên nói gì.

"Là ai không muốn vui vẻ cùng nhau 1 chỗ, là ai nói đây chỉ là vui đùa? Em xem tình cảm như trò đùa, tôi sẽ cùng em vui đùa sao? Em cho tôi là cái gì?"

"Tôi không xem trọng Trân, có điểm nào của Trân mà tôi không biết, tôi không nhớ rõ? Sở thích là gì, thích chơi cái gì, ăn gì, mặc gì, đi ở, chuyện nhỏ nhặt nào không biết, Trân chỉ vội vã đến, có lúc nào tôi sơ sót? An cảnh quan thích trà mùi hoa nhài, thích xem phim hoạt hình, quần áo cùng loại phải mua 2 cái, tôi có nói sai không?"

Trương Nguyên Ánh nói ra điều đó, Hữu Trân rất là giật mình,

"Em... Làm sao em biết?"

"Hừ!" Trương Nguyên Ánh cười cười một tiếng, "Thật bất ngờ sao? Dưới cổ tay áo khoác carô màu xanh thẫm có 1 cái lỗ nhỏ, cái áo cùng loại này thì vạt áo bị nhiễm bẩn, Trân có chú ý đến không?"

Hữu Trân bán kinh bán nghi, nháy mắt mấy cái, nhất thời có chút phản ứng không kịp.

"Mỗi một chiếc quần cái áo ở đây của Trân đều là tự tay tôi giặt. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả 1 chiếc vớ tôi cũng chưa từng giặt qua, công việc đến đêm khuya, còn phải giặt quần áo cho Trân, tôi phải quý trọng Trân như thế nào nữa?!"

Câu cuối cùng, Trương Nguyên Ánh nói rất cao giọng, lại nói rất rõ ràng. Mà chuyện cô nói ra thật sự làm cho An Hữu Trân chấn động, phần lớn thời gian cô đi công tác về đều không kịp tắm rửa, quần áo bẩn đến người khác nhìn không ra. Cô vẫn nghĩ, quăn quần áo tại đây cùng với quần áo của Trương Nguyên Ánh mang ra tiệm giặc, liền yên tâm thoải mái mặc đi suốt, cả ngày tản ra hương thơm thoảng thoảng sạch sẽ.

"Tôi không quan tâm Trân khẩu thị tâm phi, nhưng trái lại, An Hữu Trân, Trân hiểu về tôi được bao nhiêu? Tôi cao cao tại thượng? Căn bản Trân không có lòng đi tìm hiểu về tôi nên đương nhiên không biết!!"

Mặt Hữu Trân thoạt đỏ thoạt trắng, lời Trương Nguyên Ánh nói với cô kích thích quá lớn.

"Loại tình yêu mà Trân muốn có lẽ tôi làm không được, cũng sẽ không làm được. Nhưng tôi có cách của tôi, và luôn cố gắng vì nó!"

Nói đến lời này, tuy sắc mặt Trương Nguyên Ánh vẫn tái nhợt như trước nhưng cảm xúc cũng đã được điều chỉnh, xoay người vào phòng ngủ.

Cánh cửa, đóng lại thật mạnh.

Hữu Trân đứng ở trong phòng khách, vẫn duy trì tư thế vừa rồi, vẫn không nhúc nhích. Xung quanh thực im lặng, chỉ có thể nghe thấy nhịp đập của con tim. Cảm giác đau trên mặt đã biến mất, Trương Nguyên Ánh xuống tay cũng không nặng, trong lòng cô cảm giác lúc này cũng khó để bình tĩnh như cũ.

Trương Nguyên Ánh là một người kiệm lời, nếu không cần thiết, rất ít biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình. Cho nên, Hữu Trân luôn phải ở trạng thái suy đoán, nghiền ngẫm. Tuy An cảnh quan luôn sắc sảo nhưng đối với việc này lại không mấy thông suốt, nhiều khi không nắm bắt được trọng điểm. Lần bị thương này, cô dường như thấy được một ít hy vọng, nên đêm nay mới dám thất thường. Nhưng những lời Trương Nguyên Ánh nói làm cho Hữu Trân khϊếp sợ, tuy lạnh lùng nhưng thấy được sự quan tâm, lo lắng, trong lòng tràn đầy vui sướng.

Nhưng mà trơ mắt xem ra, dường như lại rơi vào ngõ cụt.

Kim đồng hồ gõ từng giây từng giây trôi qua, gần tới 1 giờ. Hữu Trân sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, quyết định ngẩng đầu lên. Chua xót lắc lắc cái cổ cứng ngắc, nhắm cánh cửa phòng ngủ, hít 1 hơi xoay người đi vào.

Bóng tối hắc ám bao trùm bên trong, ánh trăng sáng soi rọi xuyên quan bức màn lụa mỏng. Trương Nguyên Ánh nằm ở cạnh giường, mái tóc thả dài trên gối, bóng dáng gầy yếu mà đơn bạc.

Hữu Trân nhìn thấy có chút đau lòng, đi qua đi lại, sau đó nhẹ nhàng bật sáng đèn ngủ.

Ánh sáng bất ngờ, Nguyên Ánh mặt nhăn mày nhíu nhắm chặt mắt. Hữu Trân ngồi xổm trước giường nhìn cô, miệng vết thương trên đùi đau âm ỉ, nên đặt mông ngồi thẳng xuống mặt đất.

Ánh sáng ngọn đèn chiếu xuống cánh tay trắng nõn nà lộ ra ngoài chăn của Nguyên Ánh, móng tay mượt mà sáng bóng. Hữu Trân vươn tay qua, nhẹ nhàng nắm bàn tay.

Chủ nhân bàn tay như muốn giãy thoát, lần này Hữu Trân cũng rất kiên trì, kiên quyết không chịu buông tay. Nguyên Ánh giãy 2 cái không được thì thôi, không kiên trì nữa, mắt vẫn nhắm như trước không chịu mở.

"Nguyên Ánh, " giọng nói dịu dàng, trầm thấp, và bình tĩnh,

"Xin lỗi."

Trương Nguyên Ánh nằm nghiêng, chân mày khẽ nhướng lên 1 chút, ngoài ra không có thêm phản ứng gì khác.

"Đúng vậy là tôi không tốt, chỉ nghĩ cho bản thân, sơ sót rất nhiều chuyện. Sau này, tôi sẽ không như vậy, sau này chúng ta không như vậy được không?"

Hữu Trân ngừng dừng lại, nhìn xem Nguyên Ánh, có vài phần ngập ngừng,

"Tôi không nói đùa đâu, lúc nãy.. lúc nãy là tôi nói lung tung, không phải thật a... Tôi rất để ý đến em a, làm sao có thể giỡn chơi được, lúc tôi bất tỉnh, đầu ..."

Giọng An Hữu Trân càng nói càng thấp, đầu chậm rãi gục nữa, vùi vào trong cánh tay. Nhất thời rối rắm chán nản như 2 năm trước. Nhưng nếu như vậy thẳng thắn thừa nhận, vẫn là cảm thấy được khó có thể mở miệng.

Cũng tốt, đơn giản nói ra đi, đã phí thời gian hai năm, nếu cứ như vậy, không biết tiếc nuối ra sao nữa. Sai rồi, cũng phạt, nhận thức sai, có lẽ sau này sẽ được đi.

Trương Nguyên Ánh từ từ mở mắt, nhìn người cầm lấy tay của mình, đầu tóc nằm ở trước mắt mình. Một mùi hương tuyết tùng quen thuộc bay vào mũi, làm phân tán sự tức giận của cô. Nhưng mà, vẫn như cũ không đáp lại.

1 lúc sau, Hữu Trân đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hoen đỏ, giọng mũi rất nặng kêu,

"Nguyên Ánh."

Có chút nghẹn ngào, còn mang chút cảm xúc làm nũng. Mặt Trương Nguyên Ánh vẫn không chút thay đổi, nhưng mà trong ánh mắt, đã từ từ chuyển sang dịu dàng. Hữu Trân nhìn chằm chằm cô, từ từ lại gần.

Nhẹ nhàng hôn lên khóe môi. Lúc đó, tay còn nắm thật chặt đặt giữa 2 trái tim, cảm giác không đồng dạng. Trương Nguyên Ánh không có tránh đi, khi tiếp xúc với đôi cánh hoa môi mềm mại, thì nhắm con mắt lại.

Chỉ là khẽ hôn, Hữu Trân liền rút lui, nháy mắt mấy cái, đôi môi mỏng cong lên mỉm cười.

Trương Nguyên Ánh không nói được lời nào, chỉ hé một chút khóe môi, như là mệt mỏi, xốc chăn trên người, phủ lên toàn thân. Nhưng tay vẫn để trong lòng bàn tay của Hữu Trân không có ý giãy ra như nãy.

Cánh tay Hữu Trân bỗng nhiên trở thành chiếc gối, đôi mắt lóe sáng liền xốc chăn mỏng leo lên giường nằm, xoay người ôm Nguyên Ánh vào lòng. Bàn tay đặt sau cổ bóng loáng, chóp mũi cọ qua cọ lại trên mặt,

"Ừ, thơm thật."

Trương Nguyên Ánh di chuyển một chút bả vai, tránh đi con ma quấy rối này,

"Đi tắm đi."

"Cùng nhau a."

"Đừng mong."

"Vậy nếu không tắm sạch..."

"..."

Phía sau tấm màn rất dày, ánh trăng muốn soi rọi xuyên thấu cũng không có cơ hội.

Sau một lúc được đặt xá, An cảnh quan bắt đầu càng quấy.

"Nguyên Ánh."

Không ai để ý cô.

"Sau này em cũng không thể cho tôi 1 cái xưng hô thân mật sao?" Tự nhìn tự nói.

"Hả?" Trương Nguyên Ánh không rõ ý này.

"Thí dụ như, honey a, mật ong a, trái tim bé bỏng a, đại loại vậy, như vậy tôi có thể cảm giác được tình yêu của em."

"Có bị bệnh không?"

"Chính là mỗi lần em đều lôi cả tên cúng cơm của tôi ra kêu. Tôi vừa nghe em kêu An Hữu Trân, tôi đã nghĩ đến nghiêm mình cúi chào..."

"..."

"Nguyên Ánh, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không."

"Cái gì?"

"Chẳng hạn, giống người khác vậy, rất bình thường, um, ở cùng một chỗ."

"Được, vậy Trân đi đi."

"Vì sao?"

"Không ai ngay từ đầu sẽ chung chăn gối."

"A, chờ ngày mai, chúng ta lại bắt đầu lại một lần nữa là được rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net