37. Quà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vùng biển rộng lớn mênh mông mịt mờ hiện ra, không thấy rõ cảnh vật xung quanh, bãi biển thật ấm áp cảm giác này như đôi môi mềm mại của An Hữu Trân đang tinh tế nhẹ nhàng vuốt ve làm cho con người ta cảm giác được ở chỗ sâu hút của cơ thể cũng phải rung động. Sóng biển trào dâng từng đợt, hết đợt này tới đợt khác, thân thể như bị từng đợt sóng biển dìu dập, cảm giác như trầm luân vào đáy biển sâu hút. Một đợt rồi lại một đợt khoái cảm dần dần lan rộng, quét qua từng lỗ chân lông đến toàn bộ cơ thể, mang đến cảm giác như chìm ngập trong niềm vui thích tột cùng.

Đột nhiên một đợt kích thích mạnh liệt trào dâng, Trương Nguyên Ánh mơ hồ rên rỉ thứ âm thanh liêu trai nơi cổ họng, ý thức hỗn độn bắt đầu được khôi phục từ từ, rất nhanh liền thức tỉnh. Nhưng lại muốn tiếp tục nhắm mắt chờ đợi cơn khoái cảm trong lòng và cơ thể từ từ đi qua.

Chết tiệt! Như thế nào mới sáng sớm lại mộng tinh như vậy!

Nhưng mà, cái loại cảm giác khoan khoái rung động trên cơ thể không hề có bất kỳ dấu hiệu nào trùng xuống mà cứ như thủy triều mãnh liệt trào dâng. Ở trên ngực cùng với cơ thể mang đến những xúc cảm kỳ dị làm cho Trương Nguyên Ánh cảm thấy có gì đó bất thường.

Hơi hơi mở mắt liền thấy An Hữu Trân cười toe toét, mang theo biểu cảm giảo hoạt sau khi thực hiện trò đùa dai. Một tay phủ trên ngực cô, bàn tay còn lại không cần nhìn cũng biết sờ đi nơi nào. Trương Nguyên Ánh kịp phản ứng, ảo mộng vừa rồi là do kẻ trước mắt khởi xướng, máu tràn lên não, hận không thể lập tức đá cô một cước xuống giường.

"Đồ vô lại..." Nhưng mà trước tình cảnh này, dường như không còn sức lực để hành động như ước muốn, chỉ có thể cắn răng phun ra câu nguyền rủa mãi mãi không thay đổi kia.

An Hữu Trân cười càng thêm đắc ý, ngừng động tác trên tay, giả bộ hỏi,

"Muốn tiếp tục sao?"

Trương Nguyên Ánh nâng một tay đặt trên mặt cô làm bộ muốn đẩy ra, ngay sau đó đã bị một đạo lực đủ mạnh xuyên qua chỗ sâu kín, từng đợt co giật khoái cảm, đập tan những suy nghĩ của cô, cũng đem những lời sắp nói ra trôi đi vào nơi xa xăm không còn thấy bóng dáng tăm hơi. An Hữu Trân trườn lên người cô, kề sát tai cô nói nhỏ,

"Có người muốn tôi a, tôi phải đi thăm nó một chút..."

Vừa nói, động tác trên tay không ngừng, hơi thở bên tai truyền khắp toàn thân. Trương Nguyên Ánh vừa nghĩ muốn phản kích, rốt cục cái khí thế mạnh mẽ đó cũng không còn, lộ ra vẻ yếu đuối, dịu ngoan hiếm có, An cảnh quan thực hiện được gian kế tùy ý muốn làm gì thì làm.

An Hữu Trân ôm cô hôn thật lâu, khi vừa mới chấm dứt, Trương Nguyên Ánh liền đứng dậy mặc quần áo, xuống giường tắm rửa. An cảnh quan ôm ấp khoảng không rất là khó chịu, nắm chặt gối đầu đem mặt vùi vào nói lầm bầm, sau đó bị cô hai kéo chăn trùm từ chân đến đầu nhắm mắt làm ngơ!

Đồng hồ tiên sinh rất có trách nhiệm đúng thời gian liền hát vang ca khúc thâm tình rời giường, An cảnh quan giơ tay tắt cái bụp biến nó thành người câm. Cảm thấy bị quấy rầy, An Hữu Trân đưa tay sờ sờ ở phần giường bên cạnh, chỉ đụng đến một khoảng không trống trơn, không cam lòng hất chăn thức dậy, lại đành phải cam chịu số phận là Trương Nguyên Ánh thực sự không có ở phòng ngủ.

Xỏ dép lê đi ra khỏi phòng, nghe thấy trong bếp có tiếng động, An Hữu Trân cầm bàn chải đánh răng đi vào, thấy Trương Nguyên Ánh đang ngồi ở bàn bên cạnh ăn điểm tâm.

Vẫn như cũ là miếng bánh mì đã được cắt gọn, 1 ly sữa, tất cả đều không có khác gì so với trước kia. Hữu Trân rót một ly nước súc miệng, trở lại bên cạnh bàn ăn ngồi xuống. Đưa tay qua lấy bánh mì, A? Dĩ nhiên là đã nướng qua. Ngẩng đầu nhìn Trương Nguyên Ánh, cô hai cũng đang nâng mắt nhìn cô, nhìn thấy cô nhìn, rồi lại tránh ánh mắt. Hữu Trân đưa tay sờ vào ly sữa, cũng là nóng.

"Hôm nay là làm sao vậy?"

Trương Nguyên Ánh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, mới mở miệng, "An cảnh quan không phải ghét bữa sáng không có độ ấm sao?"

Hữu Trân giật mình, "Cho nên nướng bánh mì, sữa cũng nóng?"

Trương Nguyên Ánh không đáp lời.

"Nhưng mà ——" Hữu Trân mặt nhăn nghiêm túc nhìn thứ đồ ăn đơn giản nhất ở trước mặt, "Em chiên cái trứng cũng được a..."

cô hai Trương nhìn cô một cái, "Chiên."

"Nào có?"

An cảnh quan liếc nhìn trên bàn bếp thấy 1 đống hỗn độn vỏ trứng.

"Thùng rác."

Một sự im lặng. An Hữu Trân rất muốn nhịn cười, đến mức bộ mặt biểu hiện vô cùng dữ tợn.

"Trân cười cái gì? Tại sao Trân không thức dậy làm?" Trương Nguyên Ánh không nhịn được, hơi buồn bực.

"Ngay cả cười cũng không được sao, " Biểu hiện của Hữu Trân vẫn rất tươi rói, "Còn nói tôi là tổ trưởng cảnh sát Thái Bình Dương."

Nói xong đẩy ghế đứng lên, cầm lấy 1 bát thủy tinh đổ sữa vào, bỏ thêm 2 cục đường trắng, chấm bánh mì và ăn.

Trương Nguyên Ánh bưng ly, nhẹ giọng giải thích,

"Một mình em ăn điểm tâm đương nhiên đơn giản, " nhìn Hữu Trân, có chút chần chừ mới tiếp tục nói, "Sau này, Trân thường ở lại đây ăn....Em gọi bọn họ mang lại..."

"Không cần." Không cần suy nghĩ An cảnh quan liền cự tuyệt, Trương Nguyên Ánh nghe xong, trong mắt lộ vẻ buồn bã, cúi đầu ăn, không nói gì nữa.

Hữu Trân liền cầm bát uống 1 hớp sữa, ngẩng đầu, trên vành môi còn dính 1 lớp sữa mỏng,

"Sau này, khi tới đây tôi sẽ làm bữa sáng."

"Trân hả? Trân sẽ làm?" Nguyên Ánh có chút bất ngờ.

"Tôi có thể học a, chỉ cần có lòng, cái gì cũng sẽ học ah? Bây giờ đang rảnh, tôi có thể về nhà theo mẹ học hỏi tay nghề. Dù sao, tôi cũng thích bữa ăn sáng kiểu Trung Quốc, cháo a, trứng chần nước sôi a, bánh canh a gì gì đó, ăn xong rồi cả buổi sáng đều cảm thấy thực thoải mái. Còn em? Em thích ăn cái gì?"

Trương Nguyên Ánh suy nghĩ một chút, "Em không sao cả, cái gì cũng được."

Hữu Trân lấy giấy ăn lau miệng, dựa lưng vào ghế, cười mà như không cười nhìn nàng,

"Có cái gì làm em cảm thấy thú vị?"

Nguyên Ánh ngừng tay 1 lát, ánh mắt nghênh đón, không nói một lời. Đột nhiên, Hữu Trân tươi cười thật to,

"Có phải hay không đáp án chỉ có một? Là tôi phải không?"

Gương mặt lộ ra vẻ đắc ý tựa như ánh sáng chói chang của mặt trời, đổi lấy một cái xem thường, rốt cục thành thành thật thật đi rửa mặt đánh răng.

Cách ngày, buổi chiều đi làm, Trương Nguyên Ánh mới vừa duyệt xong 1 dự án kinh doanh, Hắc Miêu Cảnh Trưởng lại nhảy múa trên màn hình, vừa nhận cuộc gọi chợt nghe thấy 1 loạt âm thanh kỳ quái,

"Đống yêu đống yêu, tôi là đống hai, có cái gì phân phó mời chỉ thị! Xong!"

Khóe môi Trương Nguyên Ánh cong lên tươi cười không ngớt, giọng nói cũng nhẹ nhàng hiếm thấy, "Ở đâu?"

"cách em vuông góc 90m, khoảng cách 200m, theo công thức tính toán cạnh dài của hình tam giác, bây giờ chúng ta cách nhau 219. 32m. Báo cáo xong!"

"Lại trốn việc?"

"A ——" An Hữu Trân giọng nói vô lại, "Đúng là nhà tư bản bóc lột, đánh chết cái nết không chừa a, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là vấn đề này, may mắn là tôi ăn lương nhà nước."

"tiền lương nhà nước trả cho Trân là do chúng em nộp thuế a, chẳng lẽ bọn em không có quyền giám sát công tác của Trân sao?"

"Vậy bây giờ tôi muốn gặp người nộp thuế, muốn cảm ơn cô ấy đã duy trì công việc cho chúng tôi, duyệt không?"

Trương Nguyên Ánh bật cười, "Lên đây đi."

"Yes, madam!"

Sau khi Hữu Trân vào, Nguyên Ánh đang bận rộn dọn dẹp, vừa ngẩng đầu nhìn thấy cô, sững sờ một chút. Chiếc áo màu đỏ làm cho nước da trắng như tuyết của cô óng ánh tươi đẹp như hoa đào, chiếc quần jeans màu đen ôm lấy đôi chân thon dài, cô đứng thẳng đối diện ánh sáng trông rất hấp dẫn. Trương tổng nhất thời thất thần nhìn không chớp mắt.

Cho đến khi Tiểu Quan mang cà phê vào, mới vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu che giấu.

An cảnh quan hồn nhiên phát giác không ngờ mình có thể dùng sắc đẹp hạn chế của mình đi mê hoặc, nhiệt tình chào hỏi Tiểu Quan. Chờ đóng cửa, liền đặt mông ngồi xuống ghế sofa,

"Rốt cục cũng có người chiêm ngưỡng vẻ đẹp này! Không thể tưởng tượng được tôi cũng có ngày hôm nay!"

Trương Nguyên Ánh nhíu mày, "Trân nói nhăn nói cuội, than thở gì đó?"

"Không có, cảm thán một chút mà thôi." Hữu Trân tâm tình tốt lắm.

Nguyên Ánh nghiêng đầu mở ngăn kéo ra lấy trong đó một chiếc túi màu xanh nhạt, từ trong đó lấy ra một hộp quà tinh tế, đứng lên đi đến chỗ Hữu Trân, đặt ở trên bàn trà.

"Ngày mốt là sinh nhật đúng không? Ngày đó em phải đi công tác, tặng quà trước cho Trân."

"A?!" An Hữu Trân kêu to, giọng nói tràn đầy thất vọng, "tại sao lại là ngày đó a, không có em, cho tôi núi tiền cũng không có ý nghĩa a!"

cô hai Trương vẫn thản nhiên, "Đúng vậy đã định từ sớm, hơn nữa ngày hôm sau sẽ trở lại. Ai kêu Trân cố sinh ra vào ngày đó chi?"

"vậy cũng nói được a?"

An cảnh quan hiểu được chuyện này không thể thay đổi, cũng sẽ không nhiều rối rắm, nhưng muốn kiếm cớ oán giận.. Một bên mở gói quà to, lấy ra 1 cái hộp vừa vặn đặt trong bàn tay, lắc lắc bên lỗ tai,

"Là cái gì? Nhẫn kim cương sao?"

Trương Nguyên Ánh liếc mắt một cái, trở lại phía sau bàn làm việc của mình, mặc kệ.

Mở hộp ra, là một khúc vải màu đen. Hữu Trân run rẩy mở ra, nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu hỏi Nguyên Ánh,

"Đây không phải là đồng phục của công nhân quét đường sao? sao lại là màu đen a? Người ta không phải da màu trần bì a?" Lần này, Trương Nguyên Ánh ngay cả liếc cũng lười, cúi đầu ký tên trên các giấy tờ ở trên bàn.

Hữu Trân quan sát một hồi, 1 ý tưởng loé lên,

"Không phải là áo chống đạn tàng hình trong truyền thuyết chứ? Từ đâu em có cái này a?? Đây không phải là chỉ có quân đội Israel mới có sao, nghe đồn cả CIA muốn 1 cái cũng khó a!"

Trương Nguyên Ánh cũng không ngẩng đầu lên, "sau này mỗi ngày mặc cho em, nó mỏng như vậy mặc bên trong áo sơmi cũng không có phiền phức gì, ngoài trừ lúc tắm, những lúc còn lại cấm cởi ra!"

Nói xong, không có nghe ai đáp lại, ngẩng đầu liền thấy An Hữu Trân cởi quần áo, đang cúi đầu mang món quà mới mặc trên người. Thấy mệnh lệnh được chấp hành nhanh như vậy, Trương tổng cũng không cần phải nhiều lời nữa, liếm liếm vành môi, cúi đầu tiếp tục công việc dở dang.

Sau khi mặc xong món quà sinh nhật hàng hiếm, Hữu Trân giật giật, quả thật cảm thấy so với quần áo bình thường mặc trên người y chang nhau, một chút cảm giác không thoải mái cũng không có. Rất vui vẻ cười tít mắt, một bên vừa thắt lại nút quần áo, 1 bên đi vòng qua bàn làm việc, đến bên cạnh Nguyên Ánh.

Trương Nguyên Ánh nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay chỉnh lại chỗ nhăn trên quần áo, gật gật đầu,

"Không sai, rất vừa."

Hữu Trân dựa vào cạnh bàn, nhíu 1 bên lông mi,

"Cái này tính là —— xong rồi?"

Trương Nguyên Ánh ngừng bút, mắt mở ra rồi nhắm lại, dựa lưng vào ghế, hai tay đặt ở tay vịn, mười ngón đan vào nhau ngẩng đầu nhìn cô,

"Không hài lòng?"

"Em à, xem như em chưa tặng quà cho tôi, lần đầu tiên không ở bên cạnh, có phải nên bù đắp 1 chút gì không?"

Âm thành cùng biểu cảm thật sự dịu dàng, Nguyên Ánh có chút không quen, sau đó dời mắt tránh cái nhìn chăm chú,

"Phải bù đắp như thế nào?"

"Cũng không thể yêu cầu thêm 1 món quà sao?"

"Món quà gì?"

Hữu Trân ôm lấy cánh tay, từ sau lưng phóng tầm mắt qua cửa số sát đất nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là san sát các toà nhà cao tầng nối tiếp nhau,mỗi toà nhà đều trưng bày 1 loại áp phích quảng cáo cỡ lớn để thu hút người xem đẩy mạnh tiêu thụ hàng hoá. Suy nghĩ trong chốc lát, Hữu Trân mới đưa ánh mắt từ bên ngoài chuyển đến nhìn về phía Trương Nguyên Ánh,

"Cho tôi 1 chút thời gian của em đi?"

"Hả?" Nguyên Ánh khó hiểu.

"Sau này mỗi chiều thứ 7, đừng đi làm, ở cùng một chỗ với tôi. Giống như tôi nói hôm đó, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net