Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Chìa khóa cánh cửa

Lạp Minh Lương và Diệp Hạ Lam xác định sẽ xuất phát vào chiều thứ hai, theo như kế hoạch, đến nơi rồi sẽ đi nhận phòng khách sạn trước, sau đó thưởng thức cao lương mĩ vị nổi tiếng ở địa phương, rồi tham quan khắp chốn, vậy là kết thúc lịch trình ngày hôm đó.

Mà sáng sớm thứ hai, sau khi Lệ Sa đi làm, chờ tới buổi trưa Thái Anh sẽ đến lấy hành lí của Lệ Sa, mang đến căn hộ ở trung tâm thành phố của bản thân, buổi chiều sẽ tới đón Lệ Sa tan làm, cùng nhau về nhà.

Trong mắt vợ chồng Lạp Minh Lương, dù sao lần này cũng coi như một lần chuyển nhà, nên đã thức dậy từ sớm, Lạp Minh Lương kiểm tra hành lí, còn Diệp Hạ Lam phụ trách dặn dò Lệ Sa.

Lệ Sa ăn cháo, nghe Diệp Hạ Lam ở bên càu nhàu: "Tiểu Sa này, tuy rằng con và cô giáo Phác không phải chưa từng ở cùng nhau, nhưng dù sao không ở với nhau quá lâu. Lần này mẹ với bố con hiếm có cơ hội ra ngoài chơi, có lẽ sẽ đi một thời gian dài."

"Vâng, con biết." Lệ Sa ngậm một thìa cháo, ngữ điệu bình tĩnh đáp lời.

Diệp Hạ Lam đẩy đĩa rau xanh lại gần cho con gái, bản thân cầm bát tỉ mỉ suy nghĩ, sau đó đột nhiên cất lời như thể tỉnh ngộ: "À đúng rồi, chắc chắn cuối tuần cô giáo Phác sẽ phải về nhà ông bà, có lẽ cũng sẽ dẫn theo cả con, miệng con ngọt một chút, nhớ phải chào hỏi mọi người."

"Vâng, con biết rồi." Lệ Sa gắp miếng rau lên ăn.

Diệp Hạ Lam nhíu mày tiếp tục suy nghĩ, hình như hết rồi đúng không? Con gái mình không phải chưa từng ở cùng Thái Anh mấy ngày, lần này bản thân và chồng đi chơi chắc chắn sẽ không chỉ trong mấy ngày, bao nhiêu năm qua không được đi du lịch, không dưới nửa tháng sẽ không quay về.

Đứa trẻ này từng ở cùng Thái Anh mấy hôm, có lẽ cũng đã quen rồi. Vậy thời gian lâu hơn một chút, một tuần, nửa tháng, một tháng, có lẽ cũng không có gì khác biệt với mấy hôm.

Diệp Hạ Lam nghĩ như thế, dường như cũng không có gì để căn dặn nữa, cũng không phải chưa từng ở cùng nhau.

Nhưng...

"Tiểu Sa này, khi con ở cùng cô giáo Phác, nhớ quan sát nhiều một chút." Diệp Hạ Lam híp mắt, trong mắt có chút ánh sáng lấp lánh.

"Tại sao ạ?"

"Xem xem cô giáo Phác có thân thiết với ai, hoặc là có suy nghĩ gì không. Nếu cảm nhận được điều gì, phải kịp thời nói với mẹ, đây là chuyện chung thân đại sự liên quan tới cô giáo Phác đấy."

Đôi đũa đang gắp rau của Lệ Sa khựng lại, động tác nhai nuốt cũng chậm đi.

Cô cúi đầu xuống, nhỏ tiếng hỏi: "Nhất thiết phải làm vậy ạ?"

"Cũng không nhất thiết, chỉ cần con quan sát một chút là được, những chuyện khác thì đừng để tâm." Diệp Hạ Lam bưng bát, xúc đôi miếng cháo, trong lòng nghĩ có nên nghĩ cách giới thiệu người cho Thái Anh hay không.

Nếu giới thiệu, phải giới thiệu thế nào mới không khiến Thái Anh cảnh giác đây?

Lệ Sa cảm thấy đồ ăn trong miệng không còn mùi vị, đột nhiên bản thân có một trực giác. Cô cảm thấy thật ra không phải mọi người không muốn nhắc đến chuyện tới nay Thái Anh vẫn độc thân, mà dường như có nguyên nhân gì đó, khiến bọn họ không dám đi sâu vào chủ đề này.

Giống như sợ sau khi cánh cửa này mở ra sẽ giải thoát mãnh thú gì đó, mà chìa khóa của cánh cửa ấy, chính là vấn đề này.

Rốt cuộc là vì sao?

Trước kia còn nhỏ, Lệ Sa không cần nghĩ nhiều vấn đề như thế, hoặc có thể nói là Lệ Sa của khi đó cũng không phát hiện được nhiều vấn đề như thế.

Vốn dĩ cô chưa từng nghĩ rốt cuộc một Thái Anh luôn ở cạnh bản thân có quá khứ như thế nào, trong cách biệt tuổi tác của hai người, rốt cuộc Thái Anh đã xảy ra chuyện gì. Đồng thời khi bản thân còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, liệu có phải Thái Anh đã trải qua chuyện gì hay không.

Những chuyện này, trước khi bản thân mười tám tuổi, thậm chí là trước khi Thái Anh quay về, Lệ Sa chưa từng nghĩ tới dù chỉ là thoáng qua.

Hiện tại Thái Anh đã về, càng ngày càng có nhiều nghi vấn bắt đầu chất chồng trong lòng cô.

Ăn sáng xong ra khỏi nhà, Diệp Hạ Lam và Lạp Minh Lương còn đặc biệt đưa Lệ Sa ra cửa.

"Buổi tối nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, đừng nhân lúc mẹ với bố con không có mặt mà bạt mạng làm việc, mẹ sẽ bảo cô giáo Phác quan sát con thật kĩ." Diệp Hạ Lam vừa nói vừa chỉnh cổ áo cho con gái, trong lời nói ngập tràn quan tâm.

"Trước giờ con chưa từng đi ngủ sau mười giờ." Vẻ mặt của Lệ Sa tự nhiên đáp.

Diệp Hạ Lam làm ra vẻ quan trọng, phản bác: "Lần này thì không chắc, mẹ với bố con không có nhà, cô giáo Phác lại chiều con, cho dù con có kéo cô ấy chơi tới điên cuồng cô ấy cũng không nói nửa lời..."

Lệ Sa liếm môi, ánh mắt ngẩng lên, tùy tiện nhìn về một góc.

Cô không biết cái gì gọi là điên cuồng, cô chỉ biết cách thời gian tan làm buổi chiều càng gần, cô càng không khống chế được cảm giác hưng phấn của bản thân.

Cô sắp có thể cùng Thái Anh đi làm tan làm, cùng nhau ăn uống, cùng nhau xem tivi ở phòng khách, cùng nhau ăn chung một quả táo.

Nếu thuận lợi, đợi tới khi bố mẹ quay về, có lẽ có thể không cần chuyển về nhà nữa.

Đây là suy nghĩ vô cùng bí mật trong lòng Lệ Sa, không biết trong khoảnh khắc nào của mấy ngày hôm nay, đã lặng lẽ cắm rễ trong lòng cô.

Gần tới giờ nghỉ trưa, Lệ Sa tạm dừng công việc đang làm, tìm điện thoại, nhấp vào Wechat gửi cho Thái Anh một biểu tượng cảm xúc mặt vàng đáng yêu.

Thái Anh trả lời: "Đang trên đường tới nhà cháu, đã ăn trưa chưa?"

Khóe môi Lệ Sa cong lên, ngón tay linh hoạt nhảy nhót trên màn hình: "Đang định đi."

Sau khi cô nhấp vào nút gửi lại dừng lại giây lát, sau đó hỏi: "Tối nay chúng ta ăn gì nhỉ?"

Thái Anh gửi tới một tin nhắn thoại: "Cô sẽ nấu cơm."

Có chút tạp âm, Lệ Sa biết Thái Anh đang ở bên ngoài, có lẽ sắp lái xe tới nhà mình, nên cũng không nhiều lời.

Chuyện chuyển tới ở cùng Thái Anh đã định, hưng phấn của Lệ Sa cũng tạm thời bình thường trở lại, cảm xúc dồn cho công việc. Trong công ty, không quá ba người có thể nói chuyện với cô, có thể coi là người lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ đi, sau khi Tô Mạn tuyên bố muốn quay kịch bản còn chưa viết xong của Lệ Sa, tình hình còn tăng tiến thêm.

Lúc này trong nhà ăn có lác đác vang lên những tiếng nói chuyện, nói về mọi chủ đề, một mình Lệ Sa ngồi ở vị trí quen, cũng rất tự do.

Lúc này Tô Mạn dẫn theo mấy người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ tây chỉn chu đi vào, lướt một vòng theo thói quen, vừa nhìn đã thấy khuôn mặt có chút lạnh lẽo của Lệ Sa.

Cô ấy giải tán những người xung quanh, chọn món với nhân viên phục vụ, sau đó đi về phía Lệ Sa.

Trước nay sắc mặt của Lệ Sa tương đối thờ ơ, khi vừa rời khỏi ghế nhà trường, trên người vẫn còn mang theo hơi thở thanh xuân, chỉ nhìn một cái cũng khiến người ta vô cùng thoải mái. Chỉ là vài năm qua đi, đợi sau khi Lệ Sa chầm chậm lắng lại, sợ là càng thêm thu mình.

Tô Mạn thu lại suy nghĩ, ngồi xuống đối diện Lệ Sa, dịu dàng gọi: "Tiểu Sa."

"Giám đốc Tô." Lệ Sa gật đầu với Tô Mạn, nhìn về phía mấy người đàn ông trong góc một cái, "Sao chị không ăn chung với đồng nghiệp? Có lẽ mọi người đang có chuyện muốn bàn đúng không."

Tô Mạn cũng không nhìn theo ánh mắt của Lệ Sa, ánh mắt vẫn dừng trên khuôn mặt cô, cười nói: "Cũng không có gì quan trọng, hơn nữa chị muốn ăn với em hơn."

"Ừm." Lệ Sa đáp lại một tiếng, ánh mắt lơ đễnh nhìn nhà ăn một vòng.

Đột nhiên lúc này điện thoại vang lên, Lệ Sa lấy ra xem, là tin nhắn Wechat của Thái Anh.

"Cô đã lấy hành lí của cháu rồi, bố mẹ cháu cũng đã xuất phát, chiều nay tan làm cô tới đón cháu."

Lớp mây mù mỏng trong mắt Lệ Sa tan đi, ánh mặt trời xuất hiện, nhanh chóng nhảy nhót.

Cô gửi một tin nhắn trả lời, còn chưa đặt điện thoại xuống đã nghe thấy Tô Mạn cười hỏi: "Chuyện gì mà vui vẻ thế?"

"Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi." Lệ Sa làm dịu lại cảm xúc, đặt điện thoại xuống tiếp tục ăn cơm.

Trước giờ cô chưa nhắc câu nào về Thái Anh với Tô Mạn, vốn dĩ người cực kì ít thổ lộ tâm tư với người bên cạnh như bản thân, nhiều nhất cũng chỉ tâm sự với Trân Ni những chuyện vụn vặt về sự khó hiểu cùng tâm trạng buồn bã trong lòng mà thôi.

Thời gian quen biết của Lệ Sa và Tô Mạn không hề ngắn, nhưng dường như luôn tồn tại một khoảng cách như có như không, khiến bản thân chưa từng thổ lộ những tâm sự trong lòng với Tô Mạn.

Cũng như thế, từ trước tới nay Tô Mạn cũng chưa từng chân thành với cô, cũng chỉ có đôi ba lần ít ỏi nhắc tới những chuyện thường nhật trong cuộc sống.

Đây vốn là trạng thái bình thường giữa hai người, nhìn có vẻ thân thiết nhưng thấp thoáng vẻ xa cách, nhưng ánh mắt Tô Mạn lúc này lại có chút gợn sóng.

Cô ấy im lặng quan sát Lệ Sa, nhìn thấy Lệ Sa gắp miếng cải trắng chầm chậm nhai nuốt, đột nhiên không khống chế được một loại cảm xúc tận sâu trong đáy lòng.

"Tiểu Sa, thật ra chị rất muốn hiểu về em." Nụ cười của Tô Mạn nhàn nhạt, có chút vị chua cay, "Chúng ta quen biết nhau lâu như thế, nhưng có lúc chị cùng em nói chuyện với nhau lại luôn dừng ở một mức độ vốn dĩ có thể không cần dừng lại. Không chỉ một lần chị cảm thấy giữa chúng ta có một loại cảm giác xa lạ, mà rõ ràng không nên có cảm giác như thế."

Tay đang định gắp rau của Lệ Sa dừng lại, ngẩng mặt nhìn về phía Tô Mạn, dường như trước giờ bản thân chưa từng cảm nhận được vấn đề này.

Cảm giác xa lạ, Lệ Sa có chút không hiểu ý nghĩa Tô Mạn muốn biểu đạt.

Vậy, suy nghĩ ngược lại, cảm giác thân thiết là thế nào? Giống như khi ở cùng bố mẹ, giống như khi ở cùng Thái Anh, hay là giống như bản thân và Trân Ni?

Nhưng ba thứ này lại không giống nhau, ít nhất bố mẹ và Thái Anh là sự tồn tại khác biệt ở trong lòng cô, mà Trân Ni lại không giống bố mẹ, cũng không giống Thái Anh.

Lệ Sa không hiểu, suy đi nghĩ lại vẫn không hiểu, ấn đường nhíu lại thành hõm.

"Em không biết..." Cuối cùng đôi mắt Lệ Sa có tiêu cự, lí nhí nói với Tô Mạn, "Em rất xin lỗi, em thật sự không biết."

Đối diện với lời xin lỗi của Lệ Sa, nụ cười của Tô Mạn lại trở nên ấm áp: "Cũng không phải chuyện gì to tát, xin lỗi gì chứ?" Cô ấy ngừng lại giây lát, như thật như đùa cười nói: "Nhưng sau này em có thể thử trò chuyện với chị về những chuyện thường ngày hoặc là sở thích mới của em, ví dụ như bình thường ở nhà hay làm gì, gần đây có muốn ăn gì không, muốn đọc sách hay xem phim, được không?"

Ấn đường Lệ Sa không giãn ra, trong lòng nghĩ, tại sao phải nói với Tô Mạn những chuyện này?

Nhưng ban nãy dường như Tô Mạn không vui lắm.

Nghĩ tới đây, Lệ Sa vẫn gật đầu, "Ừm, em nhớ rồi."

Đạt được lời hứa, Tô Mạn cười lên, "Được rồi, mau ăn cơm đi, ăn xong chúng ta cùng về."

Lệ Sa thở phào một hơi, cúi đầu không nói gì thêm, lặng lẽ ăn cơm trưa của bản thân.

Năm rưỡi chiều, mọi người lần lượt tan làm rời đi, có người bắt xe về nhà, có người xuống tầng hầm lấy xe.

Lệ Sa đã xuống bên dưới tòa nhà Hoằng Thịnh, đang ở đại sảnh tầng một chờ đợi.

Tô Mạn rời khỏi văn phòng từ sớm, đi xuống tòa nhà cùng Lệ Sa, vì cả buổi chiều tâm trạng có chút bất an, cứ cảm thấy những lời bản thân nói ban trưa hơi nặng lời.

Nụ cười của Tô Mạn thân thiết nói: "Tối nay đừng nghiên cứu kịch bản quá muộn, không tốt cho mắt, vốn dĩ nên để đến lúc đi làm mới làm việc mới đúng."

Ánh mắt Lệ Sa nhìn về phía trước, "Em biết rồi."

"Có cần chị đưa em về không?" Tô Mạn thăm dò nói.

"Không cần đâu." Lệ Sa lắc đầu, vì câu nói này của Tô Mạn, ánh mắt Lệ Sa vô thức nhìn bốn phía.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Thái Anh, Tô Mạn nhìn thấy đáy mắt Lệ Sa sáng lấp ánh như ánh sao, giống hệt như trạng thái khi nhận được tin nhắn Wechat ban chiều.

Tô Mạn nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy người khiến Lệ Sa vui vẻ lần thứ hai trong ngày. Đương nhiên, Tô Mạn vẫn chưa biết hai lần này là cùng một người.

Người kia đứng thẳng tắp ở nơi đó, môi đỏ khẽ cong lên, cười như cơn gió mát, nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành được thể hiện hoàn hảo qua nụ cười này. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net