Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Ôm

Rõ ràng bước chân của Lệ Sa gấp hơn ban nãy rất nhiều, nhanh chóng tới bên Thái Anh.

Nhìn thấy Thái Anh không đeo kính râm, đột nhiên cô phản ứng ra, quan sát xung quanh. May mà độ nổi tiếng của Thái Anh trong giới giải trí không quá lớn, cũng không có bao nhiêu ánh mắt dừng quá lâu ở bên này.

Lệ Sa thở phào một hơi, vội đưa hai tay ra nắm lấy một tay của Thái Anh, không khống chế được thúc giục: "Cô Anh, cháu tan làm rồi, chúng ta có thể về rồi."

Cô đã không thể chờ đợi được sống chung với Thái Anh, chỉ cần nghĩ tới chuyện này, ngọn lửa đã nguội lạnh tạm thời trong lòng lại cháy rực lên.

"Đợi chút đã." Tay còn lại của Thái Anh vỗ lên mu bàn tay Lệ Sa, sau đó nhìn về phía Tô Mạn đang đứng phía sau cô, "Chào cô Tô."

"Phó tổng Phác, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Nụ cười của Tô Mạn bớt đi vài phần thân thiết như khi ở cùng Lệ Sa, trong mắt thấp thoáng nhiều thêm mấy phần thăm dò.

Thái Anh nở nụ cười nói với Tô Mạn: "Lệ Sa vẫn còn tính trẻ con, bình thường vẫn phải nhờ cô Tô chăm sóc con bé."

Lệ Sa nghe xong, hơi cúi đầu xuống.

Thái Anh quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt cười ngập tràn sự quan tâm và bảo vệ Lệ Sa.

"Chuyện này thì không cần, vốn dĩ tôi và Tiểu Sa đã là bạn bè." Tô Mạn khẽ cười, sau đó nhìn về phía Lệ Sa đang níu lấy tay Thái Anh, ý tứ sâu xa nói: "Chỉ là hôm nay có chút ngạc nhiên, tôi không biết Tiểu Sa và phó tổng Phác lại quen nhau đấy."

Không chỉ là quen biết, còn rất thân thiết.

Trước giờ Tô Mạn chưa từng thấy Lệ Sa sốt ruột muốn đi tới bên một người nào như thế, trước giờ cũng chưa từng thấy Lệ Sa níu lấy tay ai không buông, càng chưa từng nhìn thấy ánh mắt đong đầy ánh sáng của Lệ Sa như thế.

Thái Anh khẽ cười, giơ tay xoa đầu Lệ Sa, giải thích: "Từ nhỏ đứa trẻ này đã không hoạt bát, không thích nói chuyện, luôn là cô bé khép mình nhất khi ở chung với những đứa bé khác."

Tô Mạn cũng cười, gật đầu nói, "Tôi biết, không trách em ấy."

Lệ Sa kéo tay áo của Thái Anh, ấn đường nhăn lại.

Thái Anh hiểu ý, nói với Tô Mạn: "Vậy chúng tôi đi trước đây."

"Xin tùy ý." Tô Mạn gật đầu.

"Đàn chị, ngày mai gặp lại." Lệ Sa gật đầu tạm biệt Tô Mạn, sau đó kéo Thái Anh quay người rời đi, bước chân vẫn vội vã giống như vội đi làm chuyện gì đó.

Lệ Sa dắt Thái Anh đi, tóc dài sau gáy của Thái Anh tung bay theo gió, bước chân vốn duy trì tốc độ bình tĩnh không thể không tăng tốc vì sự vội vã của Lệ Sa.

Nhưng cho dù như thế, Thái Anh cũng không hề có ý trách móc, thậm chí Tô Mạn nhìn thấy Thái Anh quay đầu mỉm cười với Lệ Sa.

Ánh mắt của Tô Mạn khẽ híp lại, nhìn về phía hai người chầm chậm đi xa.

Tuy Thái Anh có danh xưng là nhà từ thiện, nhưng tuyệt đối không phải đối xử với từng người đều hiền hòa như thế, có thể đạt được thành công ở độ tuổi này, trên người Thái Anh không thể không có khí thế uy nghiêm áp đảo lòng người.

Khả năng khiến Thái Anh dịu dàng như thế, đại khái là vì có mặt Lệ Sa.

Nhiều năm trước Thái Anh mua một căn biệt thự trong trung tâm thành phố Tần Châu, ban đầu mua vì thuận tiện cho công việc, giống như anh cả anh hai, ngày làm việc sẽ ở lại thành phố.

Khi cô ấy rời đi không nói cho Lệ Sa, tuy là đột nhiên quyết định, nhưng cũng sửa soạn những mấy ngày, bao gồm việc đưa chìa khóa nơi này cho Lệ Sa.

Mấy hôm trước, Thái Anh đã thuê người tới quét dọn, thay một số đồ dùng gia đình mới, hôm nay mở cửa vào nhà, cũng không có gì khác biệt với ấn tượng tới đây những lần trước của Lệ Sa.

Biệt thự có ba tầng cùng một tầng hầm, phía sau có một vườn hoa riêng, hầm xe và ban công đều đầy đủ.

Không rộng như nhà ông bà Phác, nhưng thoải mái lại yên tĩnh, trước kia Lệ Sa rất thích nơi này.

"Cô Anh, có phải cô thay đồ dùng gia đình rồi đúng không? Cháu nhớ hình như trước kia sô-pha không phải màu này." Lệ Sa đi tới sờ sô-pha, trong ấn tượng của cô, hình như chiếc sô-pha này không phải màu ngà như hiện tại.

Nhưng lúc trước là màu gì, cô không nhớ được.

Còn cả bàn trà, tủ tivi, hình như cũng đã thay đổi.

Lệ Sa nhanh chóng di chuyển quanh phòng khách một vòng, chỗ nào cũng bị cô sờ một cái, giống như là lần đầu tiên tới nơi này.

"Ừm, sô-pha cháu vừa chạm vào là mới đổi." Thái Anh thấy Lệ Sa thích, hài lòng cười lên.

Lệ Sa cười híp mắt quay về bên cạnh Thái Anh, hỏi cô ấy: "Chúng ta sẽ ăn cơm luôn ạ?"

Thái Anh cong khóe môi: "Cháu đói rồi à?"

Lệ Sa lắc đầu.

"Vậy đi với cô trước đã." Thái Anh nắm lấy cổ tay Lệ Sa, dẫn lên tầng hai trong ánh mắt khó hiểu của người kia.

Tuy trước kia Lệ Sa luôn ở chung một phòng với Thái Anh, nhưng Thái Anh vẫn sắp xếp một phòng riêng cho cô, là phòng ở đối diện phòng cô ấy.

Cô ấy đã sắp xếp xong hành lí của Lệ Sa, treo quần áo lên, trải xong ga giường.

Mà điều khiến Lệ Sa mở to mắt, chính là trên giường có một thứ gần như cao bằng bản thân...

Cá heo? Không đúng, thân hình tròn xoe thế này, lại không có đuôi cá heo.

"Đây là gì ạ?" Lệ Sa bắt lấy con thú nhồi bông, nhìn ngũ quan có chút giống gấu.

Nhưng tại sao cơ thể của gấu lại dài thế này?

"Mua cho cháu ôm đi ngủ." Thái Anh không nhịn được cười, đan hai tay trước ngực.

Để nhìn con thú nhồi bông kia, Lệ Sa không thể không ôm lấy cơ thể nó, Thái Anh cười càng dữ dội.

Đây là đang nói mình là trẻ con đúng không? Lệ Sa ôm thú nhồi bông ngây ra ở đó một lúc, sau đó lại đặt xuống.

"Cháu không cần."

Thái Anh thu lại nụ cười, đi qua giữ lấy vai cô, dịu dàng hỏi: "Sao thế? Đột ngột đổi môi trường, cô sợ cháu không ngủ được, nên mua cho cháu con thú nhồi bông để ôm, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

Thật ra Thái Anh không có ý gì khác, chỉ là lo lắng Lệ Sa không ngủ được, hơn nữa tuy trước kia đa số thời gian hai người đều ngủ chung với nhau, nhưng cũng phải dự phòng trước khả năng này.

Lệ Sa lắc đầu, kéo lấy góc áo của Thái Anh, liếm môi, âm thanh khe khẽ nói: "Không phải cháu có thể ngủ chung với cô sao? Cháu ôm cô ngủ là được."

Thái Anh chớp mắt, sao bản thân không nghĩ ra chuyện này nhỉ? Không phải Lệ Sa không thể ôm cô ấy đi ngủ, nhưng nghĩ lại, hình như có gì đó sai sai.

Cô ấy cười nói: "Để cô ôm cháu thì hơn, cháu thấp hơn cô, ôm cô cảm giác cứ là lạ."

"Cháu cao mét bảy rồi, chỉ thấp hơn cô ba xen-ti-mét thôi."

Thái Anh vẫn cười: "Được, Lệ Sa của chúng ta không thấp."

"Thế cháu ngủ luôn ở phòng cô nhé?" Lệ Sa hỏi cô ấy, hiện tại vấn đề này vẫn tương đối quan trọng.

"Ừm..." Thái Anh gác cằm lên vai Lệ Sa, liếc nhìn tủ quần áo và bàn học đã sửa sang ngăn nắp, nghĩ ngợi giây lát, sau đó nói: "Được rồi, vậy tới phòng cô đi. Đồ đạc của cháu thì khi nào cần dùng sẽ sang lấy sau, lát nữa cũng không cần thu dọn ngay, được chưa nào?"

Lệ Sa cong khóe môi cười lên, lộ ra chiếc răng khểnh, đồng thời học theo câu hỏi của Thái Anh, hỏi cô ấy: "Được, vậy tối nay cháu có thể ôm cô đi ngủ không?"

"Không được."

Thái Anh cười lên, buông Lệ Sa ra, đi về phía cửa, đột nhiên lại nhớ ra một việc, quay người hất hất cằm, ánh mắt nhìn về phía con gấu ôm lấy chiếc gậy kim cô thô kệch.

"Mang nó theo, nếu không cô không cho sang."

"Không thể không mang sao?"

"Không được, nếu không mang thì cháu ngủ bên này một mình đi." Khóe mắt Thái Anh lộ ra nụ cười, buồn cười nhìn Lệ Sa ngoan ngoãn ôm theo con thú nhồi bông kia.

Xem ra thật sự rất ngoan, cho dù đã đi làm cũng vẫn đáng yêu giống lúc trước, hoặc có thể nói là càng đáng yêu hơn.

Trên người mặc bộ đồ công sở, ôm theo con thú nhồi bông, biểu cảm có chút lạnh lẽo, còn có cả một chút chút tủi thân, dáng vẻ rất muộn phiền, sao có thể không đáng yêu chứ?

Thái Anh nhịn cười, quay về phòng, cứ cảm thấy dường như bản thân có thêm chút sở thích kì quái nào đó.

Lệ Sa ôm theo thú nhồi bông tới phòng Thái Anh, chỉ mới một lúc, Thái Anh đã đóng hờ cửa. Cô nhẹ nhàng đẩy ra, sau khi đi vào mới nhìn thấy Thái Anh quay lưng về phía cửa thay quần áo.

Vì đã đi làm lại, Thái Anh mặc bộ đồ tây cho nữ, màu xanh thẫm, tóc xoăn óng ả xõa sau lưng, quyến rũ lại mang theo vẻ kiềm chế.

Cô ấy cởi bỏ chiếc áo khoác tây cùng quần dài, cảnh tượng áo sơ mi màu trắng trượt xuống khỏi vai đúng lúc lọt vào mắt Lệ Sa đi vào phòng. Sau đó áo sơ mi bị Thái Anh thuận tiện đặt lên giường, tiếp đến là đồ lót.

Rõ ràng chỉ là một cảnh tượng đơn giản như thế, nhưng dưới con mắt của Lệ Sa, dường như lại có sức hấp dẫn không nói thành lời, giống như một bộ phim điện ảnh được làm chậm tiết tấu.

Tóc dài của Thái Anh khẽ lay động sau lưng theo động tác của cô ấy, eo thon chân dài, mỗi động tác đều khiến người ta say lòng.

Lệ Sa ôm thú nhồi bông dừng lại phía sau, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn, quên cả động đậy bước chân.

Khi Thái Anh mở cửa tủ quần áo phát ra tiếng động, Lệ Sa mới bị tiếng động này làm giật mình, chớp mắt mấy cái, đôi chân vô thức chuyển động, sau đó hoảng hốt nâng thú nhồi bông lên che đi mắt mình

Lệ Sa không biết tại sao bản thân lại làm động tác này, cô chỉ cảm thấy khi nhìn thấy cảnh tượng này, sẽ muốn nhìn tiếp, nhưng lạ thay lại cảm thấy xấu hổ.

Cô nắm lấy mình con thú bằng bông mềm mại, trong lòng nhớ lại rõ ràng trước kia cũng từng nhìn thấy rất nhiều lần.

Nhưng hiện tại nghĩ tới, dường như càng thêm xấu hổ...

Thái Anh mặc chiếc quần jean ngắn cùng áo phông lên người, cơ thể nhẹ nhàng quay người lại, vừa quay người liền suýt chút nữa cười thành tiếng.

Đầu óc Lệ Sa vẫn đang hỗn loạn, đột nhiên nghe thấy âm thanh của Thái Anh bên tai: "Không phải ban nãy nói không cần à? Sao bây giờ lại ôm nó hôn lấy hôn để thế?"

Thái Anh nói rồi chầm chậm nhận lấy thú nhồi bông trong tay Lệ Sa đặt lên giường, sau đó giữ lấy vai cô đẩy về phía cửa phòng, cười nói: "Đi thôi, xuống nhà nấu cơm, cô đã mua sẵn nguyên liệu rồi."

"Cháu không hôn nó, cháu chỉ... cháu..." Lệ Sa vẫn không quên giải thích, vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía sau.

Âm thanh của Thái Anh mang theo ý cười, nhượng bộ cô, nói: "Ừm, không hôn, là cô nhìn nhầm. Lệ Sa của chúng ta là người lớn rồi, không cần thú bằng bông nữa."

Lệ Sa cắn môi, không biết nên giải thích thế nào, liền im lặng cả đường đi xuống tầng một.

Sau khi Thái Anh lấy nguyên liệu ra mới ngạc nhiên nói: "Đợi đã, sao cháu còn chưa thay quần áo?"

"Cháu quên mất." Lệ Sa sờ khuy áo đồ tây của bản thân, khi ngẩng đầu, hai má hơi phồng lên.

Thái Anh cong khóe môi: "Cô cũng quên nhắc cháu." Cô ấy ngừng lại giây lát, sau đó kéo Lệ Sa tới, cười nói: "Không thay nữa, ăn xong rồi thay sau. Ra phòng khách đợi cô hay nấu cùng cô?"

"Nấu cùng cô, cháu cũng biết nấu cơm." Ánh mắt Lệ Sa kiên định trả lời.

Thái Anh có chút mong chờ, khích lệ nói: "Được, cố lên."

Cô ấy không biết Lệ Sa học cách nấu cơm khi nào, trước kia chưa từng thấy, có khi là lúc học đại học. Lúc đó hai người không thường xuyên liên lạc, những việc Lệ Sa nhắc tới với cô ấy không nhiều không ít, chỉ là không hề nhắc tới chuyện biết nấu nướng.

Hai người phân công hợp tác, một người rửa rau, một người cắm cơm, một người thái đồ ăn, một người nhặt rau.

Lệ Sa cởi áo khoác tây ra, xắn ống tay áo tới khuỷu tay, đang nhặt ngọn rau.

Thái Anh thái thịt, không ngẩng đầu, dặn dò: "Cháu đừng vứt ngọn non, giữ lại ngọn già để ăn đấy nhé."

Đôi mắt Lệ Sa chăm chú nhìn rau xanh trong tay, âm thanh bình tĩnh nói: "Không đâu."

Thái Anh không nói tiếp, Lệ Sa nhanh chóng nhặt nốt mấy ngọn rau còn lại, sau đó tới bên Thái Anh chờ đợi.

Thấy thịt được thái trên thớt gỗ càng ngày càng nhiều, Lệ Sa lấy đĩa trong tủ bát ra, đưa tới đúng lúc Thái Anh quay người.

Thái Anh nhướng mày, nhìn về phía bên cô. Rau đã nhặt xong, cải trắng cũng đã rửa sạch, hơn nữa còn được xếp rất ngay ngắn, trên lá rau vẫn còn nước đọng, nhìn rất tươi ngon.

Thái Anh cười cười với Lệ Sa, kiềm chế kích động muốn véo má cô, dù sao trên tay vẫn cầm miếng thịt còn chưa thái xong.

"Lệ Sa, đại khái thì khi nào bố mẹ cháu về?"

"Có lẽ sẽ về trước sinh nhật cháu." Lệ Sa đứng cạnh Thái Anh, chăm chú nhìn cô ấy thái thịt, nghe âm thanh cộc cộc khẽ khàng của con dao sắc chạm lên mặt thớt gỗ sau khi thái được một lớp thịt dày.

"Vậy còn một tháng nữa, cũng không dài." Thái Anh nhỏ tiếng cười.

"Vâng, rất ngắn." Ánh mắt Lệ Sa hơi ngẩng lên, di chuyển từ con dao lên góc nghiêng dịu dàng của Thái Anh, "Nếu không chỉ là một tháng thì tốt, một tháng ngắn quá, không đủ."

Ánh mắt Thái Anh tăng thêm một phần dịu dàng, khóe môi cong lên, nói: "Vậy thì ở lâu một chút, cũng đâu phải cô không cho cháu ở."

Lệ Sa vẫn chăm chú nhìn Thái Anh, không đáp lời. Nếu có thể, cô hi vọng có thể không có kết thúc.

Những lời dặn dò ban sáng của Diệp Hạ Lam vang vọng bên tai Lệ Sa, suy đoán trong lòng cô, cùng cả những suy nghĩ không thể nói ra cũng được bản thân nhớ lại vào lúc này.

Cô không hi vọng bên cạnh Thái Anh sẽ có một người vô cùng thân mật, nhưng lại hi vọng Thái Anh có thể có một người để chia sẻ tâm sự, có thể dựa dẫm. Giả sử ngày đó sẽ tới, bản thân thật sự không thể tiếp tục thỏa thích tồn tại trong mắt Thái Anh được nữa, vì cô đã không còn là trẻ con.

Cho nên, thật sự có thể giống như cô nghĩ không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net