48. VỀ VỚI VỢ CHỊ ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu Phương phả ra hơi thở nặng nhọc. Em ơi, chị yêu em biết bao nhiêu mà nói. Chị vì yêu mà mới đành tâm dối gạt, chị sợ em tổn thương. Chị không cho phép ai tổn thương em, nhưng ngày hôm nay, chính bản thân chị lại là người tổn thương em.
                          
Em ghét chị lắm đúng không? Em hận chị lắm đúng không? Hận cũng được, thù cũng được, nhưng đừng bao giờ quăng chị ra khỏi trái tim em. Xin em đấy !!!
                             
Thu Phương đưa tay lên mi mắt, có dòng nước trong suốt bao lấy ngón tay, khóc sao ?
                             
Cô ngồi bật dậy, mặc áo khoác vào, bắt taxi đến nhà nàng.
                             
Căn nhà hiện ra trước mắt, cánh cửa đóng kín, bên trong không có tiếng động, nhưng cô lại nghe rõ tiếng nấc nghẹn của người cô yêu.
                             
- Em ơi, mở cửa cho chị đi.
                            

-......
                             
- Uyên Linh, em nghe chị nói đi, có được không? - Thu Phương gõ cửa dồn dập, môi run run phát ra từng âm thanh.

-........ - Bên trong không một tiếng trả lời cô, chỉ có tiếng nấc là một lớn hơn.
                             
- Nhà chị là bạn thân với nhà cô ta, mẹ chị ép chị lấy cô ta, nhưng chị không yêu, chị yêu em. Chị cũng không muốn gạt em, nhưng chị sợ chị nói ra, em sẽ dằn vặt bản thân, nghĩ rằng mình là người thứ 3, chị rất đau lòng.....Em ơi..... - Thu Phương đập mạnh vào cánh cửa, giọng nói lệch đi thấy rõ.                 

-........

- Chị sợ mẹ sẽ chì chiết em, sợ cô ta làm hại em.....Sợ em biết sẽ ghét chị, sẽ hết thương chị.... Chị biết nỗi đau chị gây ra cho em quá lớn, nhưng......em phải tin. Chị chỉ yêu mỗi em. - Cô vẫn kiên trì giải thích, giọng nói uất nghẹn.
                             
* Cạch * - Cánh cửa mở ra, làm Thu Phương mừng rỡ.

Nhưng đối diện với cô là một thân ảnh gầy còm, đôi mắt sưng húp vì khóc. Mái tóc rối bù. Bộ dạng bây giờ con thê thảm hơn hôm bị ốm nặng.

Nàng nở nụ cười chua chát, rút chiếc nhẫn ở ngón tay ra, đặt vào tay cô. - Đủ rồi Phương. Về với vợ chị đi. Đừng đau khổ vì một đứa như em. - Âm thanh phát ra vô cùng nhẹ nhàng, hai chữ vợ chị, nói ra sao cay đắng quá.

Cánh cửa lần nữa đóng chặt. Cô đứng sựng ở đó, trên tay cầm chiếc nhẫn, xiết thật chặt. Em buông rồi sao ? Ai cho phép ? Em không được rời bỏ, không được yếu đuối trước cô ta. Chị khổ như thế nào cũng được, chị chịu được tất cả, chỉ cần em còn bên cạnh chị là đủ rồi.
                             
- Uyên Linh, mở cửa.......đừng như vậy......xin em......- Tay cô liên tục đập vào cánh cửa, miệng run run van xin nàng.
                             
- Chị về đi, mẹ chị sẽ không bao giờ chấp nhận em, em không muốn em là lí do để chị chống đối lại gia đình. Người yêu thì có nhiều, nhưng gia đình chỉ có một. Chị về đi. - Uyên Linh trùm kín chăn, nước mắt lại rơi trên gò má đỏ ửng. Tay run rẩy đặt lên ngực trái mình, nơi có trái tim đang đau nhức dữ dội.
                             
Thu Phương ngồi bệch ở cửa ra vào, cầm chặt vật định tình của hai đứa trong tay, nước mắt rơi lã chã, đau quá. Nhưng càng đau hơn khi nghe tiếng khóc của nàng bên trong. Cách nhau một cánh cửa, chị lại không thể ôm em vào lòng mà xoa dịu vết thương, vì chính chị là người tạo ra nó. Tha lỗi cho chị, chị là một kẻ hèn nhát. Nhưng chị thà hèn nhát, thà chấp nhận hết mọi đắng cay, chỉ mong cô gái chị yêu được một cuộc sống bình yên.

Nhưng bây giờ, sự bình yên đó đã bị chị khuấy động, xin lỗi em.

Thu Phương ngồi đó đến đầu giờ chiều, không ăn uống, mặc kệ cái nắng cháy da, nhìn đồng hồ, đã 4h, cô nhắn cho Uyên Linh một tin, nhờ em ấy chăm sóc Lan Khuê.

Cô cất điện thoại vào túi, đứng dậy, phủi bụi ở quần. Xoay người nhìn cánh cửa đóng kín, quệt bừa bãi giọt nước mắt trên mi mình, nói vọng vào.

- Phương về Hải Phòng.....hức.....về đây. Em đừng vì giận Phương mà để mình bị ốm. Phương sẽ mau chóng giải quyết mọi chuyện. Uyên Linh, Phương thương em lắm. Thương em.....nhất ở trên đời. - Câu nói đứt quãng vì tiếng khóc, cô lại tiếp tục lau nước mắt, cười nụ cười chua chát cho bản thân. - " Sẽ luôn thật gần bên em, sẽ luôn là vòng tay ấm êm.....hức.....sẽ luôn....hức.....là người yêu em......cùng em.....đi đến chân trời......."

Cô hát bài hát quen thuộc, khi nàng ngồi trong lòng cô mà nũng nịu. Từng câu hát như khứa vào tim cô, cô quay người, như một tên điên, rời khỏi đó, trên môi vẫn ngân nga bài hát mà nàng vẫn hát cho cô nghe...... - Sẽ luôn thật gần.... hức bên em.....

Chuyến bay hạ cánh an toàn tại Cát Bi vào lúc 8h tối, một người lơ thơ đeo trên vai cái balô nhỏ xíu mà lòng nặng trĩu, bần thần bước lên xe, xe do gia đình đưa tới rước cô về.

- Cô ba, cô không sao chứ, có cần đến bệnh viện không ? - Tài xế ngó coi sắc mặt của Thu Phương còn tệ hơn những lần trước, ánh mắt cô cứ như người chết rồi. Đành lên tiếng hỏi.

- Con không sao. - Thu Phương lắc đầu, nói khẽ.

- Cô Diệp Anh đó cũng thật tệ, sao lại chạy đến Sài Gòn làm loạn chứ. - Tài xế lắc đầu nói nhỏ, chuyện Diệp Anh, Thu Phương, Uyên Linh, đều đã bị bà Nguyễn làm ầm lên trong Phạm Gia, ai mà không biết. Chỉ vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ từ trưa hôm qua đến tối hôm nay mà bà Nguyễn không biết đã ầm ĩ bao nhiêu lần, lời nói phát ra đều sỉ nhục cô ca sĩ nào đó, làm gia nhân, tài xế trong nhà cũng hoảng cả lên.

Tài xế thông qua kính chiếu hậu, nhìn người con gái đang hao mòn ngồi ở phía sau, thương quá chừng cô ba nhà họ Nguyễn. Từ nhỏ cô đã hiền lành ngoan ngoãn, tính tình vui vẻ. Khi lớn lên lại thân thiện, trên thương trường là một người tài giỏi, chưa hề làm hại ai. Đối với gia nhân trong nhà lại không hề to tiếng. Người cô ba yêu, cô ca sĩ tên Uyên Linh gì đó, chắc hẳn không phải người xấu như lời bà Nguyễn và Diệp Anh nói.

Chiếc xe chẳng mấy chốc có mặt ở ngôi nhà to lớn nhưng lạnh lẽo. Cô lơ thơ bước vào, gặp chị hai đứng ở cửa, vội gật đầu nhẹ.

Hồng Nhung thở hắt ra. - Em đừng cãi nhau với mẹ. Bà vừa lên cơn đau tim.

Thu Phương gật đầu ý bảo hiểu rồi, nhìn vào trong, gia đình đông đủ, có cả Diệp Anh.

Bà Nguyễn nhìn thấy đứa con của mình liền lên tiếng quát mắng. - Chịu về rồi hả ? Còn tưởng mày bị con nhỏ đó bỏ bùa luôn rồi. Phương, mẹ dạy mày cái gì, tại sao bây giờ lại ra như thế này hả ?

- Con thấy con chẳng làm gì sai. - Thu Phương ngồi ở sofa, dựa người vào ghế, nhàn nhạt nói.

- Còn cãi, đi yêu ai không yêu, đi yêu ngay một con ca sĩ phòng trà, nó có gì hơn Diệp Anh hả ? - Bà Nguyễn dù được Hồng Nhung đứng bên cạnh liên tục nhắc nhở phải điềm tĩnh một chút, nhưng bà vẫn không chịu nỗi tính tình ương bướng của đứa con gái út.

-...........- Cô im lặng, cô thấy Uyên Linh cái gì cũng tốt hơn Diệp Anh cả. Nếu kể ra thì dài lắm, nên thôi, không kể.

- Đưa cho nó một số tiền, coi như bù đắp quãng thời gian vừa qua con chơi đùa với nó. - Bà Nguyễn sau một hồi im lặng, lại nói mấy chữ.

- CON KHÔNG CHƠI ĐÙA VỚI EM ẤY. - Thu Phương gào lên, hai mắt ứa lệ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net