Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Kim Trân Ni xoay người, thấy nàng cũng không quay đầu lại, bước chân nặng nề bước lên lầu hai, cuối cùng còn nghe được "Phanh" một tiếng đóng cửa thật mạnh, Kim Trí Tú: ". . . ."

Như thế nào cảm giác nàng như là đang đóng cửa để hả giận?

Nói là xem TV, kỳ thật mọi thời khắc Triệu a di đều lưu ý đến bên bàn ăn này, đột nhiên bị một tiếng vang thật lớn vang lên, sợ tới mức giật mình một cái rồi ngẩng đầu nhìn nhìn trên lầu, lại quay đầu nhìn Kim Trí Tú đứng ở bên bàn ăn cau mày không nói gì, bưng bát cơm lại đây: "Trí Tú tiểu thư."

"A di." Kim Trí Tú thu hồi ánh mắt ở trên cánh cửa phòng đang đóng chặt, chần chờ một lát, nói: "Cô ấy làm sao vậy?"

Triệu a di còn do dự có nên lắm miệng hay không, nghe cô chủ động hỏi như thế, vội nói: "Sau khi Kim tiểu thư từ công ty trở về liền rầu rĩ không vui, trước lúc tôi chuẩn bị làm cơm chiều, tôi hỏi cô ấy là hỏi cô xem cô có trở về ăn cơm không, cô ấy nói. . . ."

"Nói cái gì?"

"Nói nhìn thấy cô liền khó chịu."

". . . ." Cô nơi nào chọc tới nàng?

Triệu a di bát quái hỏi: "Trí Tú tiểu thư, các cô có phải đang cãi nhau hay không?"

"Không có."

"Vậy thật kỳ quái." Triệu a di nhớ lại ngữ khí cùng biểu tình lúc trước của Kim Trân Ni khi đề cập đến Kim Trí Tú, hỏi dò: "Có phải cô đã làm cái gì khiến cô ấy không vui hay không?"

Không vui?

Cho nên, vừa rồi Kim Trân Ni làm lơ cô, một tiếng "Hừ" kia là bởi vì đang giận dỗi?

Kim Trí Tú bừng tỉnh.

Cả một ngày cô đều ở công ty làm việc, có thể làm ra chuyện gì khiến Kim Trân Ni không vui? Kim Trí Tú theo bản năng muốn phủ nhận, đột nhiên nhớ tới chuyện buổi sáng cô gọi Kim Trân Ni vào văn phòng, Kim Trân Ni to gan lớn mật ngồi trên đùi cô câu dẫn cô, im lặng.

Lúc đùa giỡn cô thì cười đến mức giống như yêu tinh, lúc rời đi, sắc mặt của Kim Trân Ni hình như có chút khó coi.
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?

Kim Trí Tú càng buồn bực, người bị đùa giỡn chính là cô, người tức giận cũng nên là cô, làm "Đăng đồ tử" Kim Trân Ni dựa vào cái gì mà tức giận?

Triệu a di thấy nếp uốn giữa mày của cô càng ngày càng sâu, mím môi không nói một lời, cho là cô đang cam chịu, Triệu a di không dám can thiệp vào tình cảm giữa hai người quá nhiều, sau khi cân nhắc nói: "Trí Tú tiểu thư, cô nói nhiều thêm vài câu mềm mỏng, hoặc là mua quà tặng gì đó đưa cho cô ấy, tôi tin tưởng Kim tiểu thư rất mau sẽ phải nguôi giận. Phụ nữ sao, đều là muốn được dỗ dành."

"A di bảo tôi đi dỗ dành cô ấy?" Kim Trí Tú cho rằng là đã nghe lầm.

Thời gian Triệu a di ở chung với Kim Trí Tú không nhiều lắm, không hiểu biết rõ tính cách của cô, cười mỉa nói: "Thích một người sao, chính là phải ngẫu nhiên sủng sủng dỗ dành một chút, không phải là chuyện gì mất mặt."
Trong mắt Kim Trí Tú hiện lên một mạt dị sắc không dễ phát hiện, nói: "A di, tôi nghĩ a di có khả năng hiểu lầm. Lúc trước tôi cùng cô ấy là hợp đồng kết hôn, là quan hệ hợp tác, tôi với cô ấy. . . ."

Cô muốn nói cô với Kim Trân Ni không có cảm giác, nghĩ lại thì cảm thấy không ổn, lại sửa lời nói: "Tôi chỉ là đang thực hiện theo hợp đồng, đối với cô ấy chưa từng có bất kỳ ý nghĩ vượt ngoài quan hệ hợp tác nào. Tôi hiện tại không chán ghét cô ấy, nhưng cũng không tỏ vẻ tôi thích cô ấy."

Đến đây làm đã được hai năm, Triệu a di đã sớm biết giữa các nàng chỉ là quan hệ liên hôn, nhưng mà vẫn khiếp sợ không thôi: "Cô không thích Kim tiểu thư?"

Kim Trí Tú không cần nghĩ ngợi liền gật đầu.

Miệng của Triệu a di há thành hình chữ O, giây tiếp theo khôi phục lại khuôn mặt nghiêm túc, nói: "Trí Tú tiểu thư, cô đừng trách tôi một người ngoài xen vào việc của người khác, cô nói cô không thích Kim tiểu thư, tôi không tin."

". . . . Vì sao không tin?"

"Tôi nhớ rõ trước kia, cô vô cùng chán ghét Kim tiểu thư, chưa bao giờ nguyện ý ngồi cùng bàn ăn cơm với cô ấy, lúc trở về cũng không thèm nhìn cô ấy lấy một cái, nghe cô ấy nói chuyện thôi cô cũng cảm thấy phiền." Triệu a di nói: "Nhưng mà ngày đó Kim tiểu thư uống say, cô kiên nhẫn dỗ cô ấy uống thuốc giải rượu như vậy, tất cả tôi đều xem ở trong mắt."

"Nếu không phải cô thích cô ấy, vì sao phải dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói chuyện với cô ấy? Tôi đứng ở bên cạnh, cô lại coi như tôi không tồn tại, trong mắt chỉ có một mình Kim tiểu thư. Trong ánh mắt của cô đã nói rõ là yêu a! Chỉ là cô không nhìn ra, nhưng một người đứng xem như tôi nhìn thấy rõ ràng."

". . . ." Kim Trí Tú cảm thấy, Triệu a di nhất định là xem TV quá nhiều, ánh mắt không tốt xuất hiện ảo giác.

Tình cảm giữa Triệu a di và Kim Trân Ni rất tốt, vẫn luôn muốn hợp tác cô cùng với Kim Trân Ni, trước kia không thiếu lần ở trước mặt cô nói tốt giúp Kim Trân Ni. Lần này hẳn cũng là có mục đích giống như vậy đi?

Kim Trí Tú kỳ thật rất không thích người khác can thiệp vào chuyện của mình, chỉ là niệm tình Triệu a di là trưởng bối, cô sẽ không tức giận, cũng không muốn tranh luận đề tài không có ý nghĩa như có phải là đã thích Kim Trân Ni hay không, khuôn mặt nghiêm trang, nói: "A di, tôi biết a di có lòng tốt, nhưng, về sau đừng nói mấy chuyện như này nữa. A di tiếp tục xem TV đi, tôi vào thư phòng làm việc chút."

Lúc đi đến thư phòng phải đi ngang qua phòng của Kim Trân Ni, bỗng dưng nghe thấy bên trong có tiếng "Lách cách lang cang", bước chân Kim Trí Tú hơi dừng lại, theo phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía cánh cửa kia.

Đột nhiên nhớ tới những lời Triệu a di vừa nói.

Cô thích Kim Trân Ni?

Cô sao có thể thích Kim Trân Ni. Đời này cũng không thể.

Để cô dỗ dành người khác càng không thể.

Vứt những tạp niệm không nên xuất hiện ở trong đầu, Kim Trí Tú chỉnh lại tâm tình, bước chân đi đến thư phòng.

Kim Trân Ni hoàn toàn không biết Kim Trí Tú đã đứng ở bên ngoài vài phút, nàng nhìn lọ dung dịch mỹ phẩm trị giá hơn mấy ngàn ở trên bàn bị đập nát, vô cùng đau đớn mà nói: "Tiểu B cái đồ máy móc thiểu năng trí tuệ, bồi thường tiền cho tôi! ! !"

Tiểu B: "Tao lõm thụy*."

(*) Tao lõm thụy: Tao ao thụy [骚凹瑞] = Tao thụy [骚瑞], nghĩa là sorry, xin lỗi. Phát âm chính xác là "Tao thụy (骚瑞)" nhưng vì sự cố phát âm nào đó mà bị biến tướng thành "Tao ao thụy (骚凹瑞)".

Kim Trân Ni đã quên có thể dùng ý niệm để nói chuyện, cũng mặc kệ có thể bị người khác nghe được hay không, trầm giọng quát: "Tao cái đầu cậu! Hoặc là bồi thường tiền, hoặc là đưa tôi trở về thế giới ban đầu!"

Vài phút trước, Kim Trân Ni ngồi ở trước gương đang thất thần tháo trang sức, Tiểu B tồn tại ở trong đầu nàng không gọi thì sẽ không xuất hiện đột nhiên như xác chết vùng dậy, thanh âm điện tử máy móc lạnh như băng gọi nàng: "Ký chủ."

Sau đó nàng sợ tới mức không cầm chắc đồ vật, trên bàn tức khắc bị đập thành một mảnh hỗn độn, trong đó làm vỡ mất một lọ mỹ phẩm dưỡng da xa xỉ mà nàng dùng thù lao đóng phim đầu tiên để mua, tức giận đến trực tiếp mắng chửi.

Tiểu B: "Vô tình dọa ngài, tôi thật sự rất xin lỗi, nhưng mà tôi không có tiền. Còn về phần về thế giới cũ, ngài ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, công lược Kim Trí Tú, làm cho cô ấy hoàn toàn yêu ngài, thì ngài không còn bất cứ con đường gì nữa. Nếu ngài vẫn cảm thấy chưa hết giận, xin tiếp tục mắng tôi đi."

Kim Trân Ni liều mạng áp chế Hồng Hoang chi lực trong cơ thể, hít sâu, nói: "Tiểu B, cậu có thực thể không?"

Tiểu B: "Mỗi một hệ thống đều không có thực thể, chỉ là một dãy số liệu. Ngài vì sao lại hỏi như vậy?"

Kim Trân Ni nghiến răng, nói: "May cho cậu là cậu không có thực thể, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cậu từ Tiểu B biến thành Tiểu D."

Tiểu B: "Vậy biến thành như thế nào?"

Kim Trân Ni "Răng rắc" bẻ gãy một cây son môi, khóe miệng một bên nhếch lên, không nóng không lạnh mà nói: "Rất đơn giản, đánh gãy xương sườn ở giữa ngực của cậu, mổ bụng rút ra."

Tiểu B không biết nàng có phải đang hù mình hay không, qua thật lâu sau mới nói: "Chúng ta phải phát huy tinh thần hoà bình, không nên đề xướng bạo lực chảy máu. Ký chủ xin ngài hãy bình tĩnh."

Tức giận với một người máy không có ý nghĩa gì, Kim Trân Ni cũng chỉ là ngoài miệng nói nói mà thôi, phát tiết xong tâm tình tựa hồ tốt hơn rất nhiều, nàng vứt lọ mỹ phẩm dưỡng da cùng son môi bị bẻ gãy vào trong thùng rác, ngữ khí uể oải: "Cậu đột nhiên xuất hiện làm cái gì?"

Tiểu B: "Không có gì, chỉ là vừa rồi kiểm tra thấy cảm xúc của ngài có chút buồn."

Kim Trân Ni: "Cho nên, cậu muốn làm cho tôi vui vẻ?"

Tiểu B: "Nếu ngài yêu cầu, tôi có thể phát cho ngài một ít âm nhạc để thư giãn, hoặc là tìm một ít truyện cười kể cho ngài nghe."

"Không nghĩ tới cậu vẫn là một người máy có trí tuệ nhân tạo, thật là am hiểu lòng người quá đi." Kim Trân Ni giả vờ mà vỗ tay khen ngợi, lúc sau mặt không biểu tình nói: "Không cần, tôi chỉ muốn ở một mình."

Nàng xác thật rất cần một đối tượng có thể nói hết tâm sự ra, nhưng Tiểu B là máy móc không có tình cảm, nói nhiều hơn thì đối phương cũng không thể đồng cảm với bản thân mình.

Yên lặng thu dọn đồ vật xong, lại tiếp tục tháo trang sức, nhìn khuôn mặt trong gương không có đồ trang điểm che lấp trở nên ảm đạm không ánh sáng, Kim Trân Ni thật sâu thở hắt ra.

Đến Tiểu B còn có thể cảm nhận được tâm tình của nàng không tốt, còn muốn làm nàng vui vẻ, Kim Trí Tú tòa băng sơn kia lại không có một chút tỏ vẻ gì.

Nàng cũng không trông cậy vào việc Kim Trí Tú sẽ tới dỗ dành, chỉ là đơn thuần khó chịu, không muốn lấy mặt nóng dán mông lạnh, không muốn diễn, chỉ muốn chính mình chân thật như ngày xưa: Vui vẻ sẽ cười, không vui sẽ khóc. Tức giận chính là tức giận, không cần phải xem sắc mặt bất kỳ người nào, cũng không để bụng người khác nghĩ như thế nào.

Còn cụ thể đang tức cái gì, Kim Trân Ni cũng nói không rõ, tức mình không nhớ rõ mỗi lần đều tự rước lấy nhục, hay là tức vì Kim Trí Tú quá thờ ơ, quá tàn nhẫn, quá dứt khoát?

Chắc là cả hai đi.

Không còn tâm tình xem kịch bản, Kim Trân Ni nằm liệt trên ghế mây, tùy tiện chơi trò chơi điện tử nào đó giết thời gian.

Thư phòng cách vách.

Trên màn hình máy tính là kế hoạch thực thi mà Trần Nghiên mới vừa gửi tới "Doanh trại huấn luyện thực tập sinh", rậm rạp văn tự cùng biểu đồ, Kim Trí Tú xem mà đầu choáng váng não to lên.

Máy điều hòa cao cấp tinh lọc không khí đang vận hành không tiếng động, trong không khí có một cỗ hương thơm bạc hà não lòng, cô rời khỏi bàn làm việc, đi ra ban công.

Gió lạnh thổi đi cơn khô nóng trên làn da, lại không thổi hết trong thân thể.

Không biết có phải là do sau khi sang thu không khí thay đổi hay không, hay là do lâu không trở lại nơi này không quen thuộc, Kim Trí Tú lại mất ngủ.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu óc của cô tất cả đều sẽ là bộ dáng Kim Trân Ni hếch mũi với cô, trung khí mười phần "Hừ" một tiếng. Thanh âm Triệu a di giống như lập thể mà vang lên hỗn loạn vờn quanh bên tai cô, khiến cô tâm phiền ý loạn.

Cô dứt khoát không ngủ nữa, bật đèn đầu giường lên, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách điềm tĩnh đọc.

Phòng tổng tài Quang Ảnh.

Trần Nghiên dùng điều khiển từ xa thao tác máy chiếu loại nhỏ, đang bàn về kế hoạch "Doanh trại huấn luyện thực tập sinh", phát hiện Đại BOSS trước mặt có chút thất thần.

Đáy lòng Trần Nghiên vạn phần kinh ngạc. Kim tổng là người đối với công tác không chút cẩu thả, như thế nào lại ở trong lúc cô hội báo công việc mà làm việc riêng?

Lúc hội báo xong, cô không nhịn được hỏi: "Kim tổng, tối hôm qua ngài lại không nghỉ ngơi tốt?"

Kim Trí Tú rũ mắt, làm như rất bất đắc dĩ, thanh lãnh nói: "Tối hôm qua mất ngủ."

Gần đây Kim tổng hay mất ngủ, có chút nghiêm trọng a.

Làm một trợ lý toàn năng đắc lực trong công việc kiêm bảo mẫu, giúp BOSS phân ưu chuyện phiền muộn là đạo nghĩa không thể chối từ, Trần Nghiên nói: "Có phải là bởi vì gần đây công việc có quá nhiều không?"

Kim Trí Tú lắc đầu, đối diện với đôi mắt trong quan tâm lại hỗn loạn có một tia bát quái của cô, hơi trầm ngâm, nói: "Bởi vì một người."

"Bởi vì Kim Trân Ni?" Trần Nghiên đột nhiên nhanh trí.

Kim Trí Tú thật sự hoài nghi cô có phải là con giun trong bụng của mình hay không, trầm mặc, nói: "Đêm qua về nhà, cô ấy không thể hiểu được giận dỗi với tôi, a di nhà chúng tôi bảo tôi đi dỗ cô ấy."

Về nhà, a di nhà chúng tôi. . . . emmm, đây là đã ở chung???

Trần Nghiên tận lực làm cho biểu tình của mình không cần quá mức đại kinh tiểu quái*, đôi tay giao điệp đặt ở chỗ bụng nhỏ, dùng ngữ khí ngày thường hội báo công việc nói: "Vậy ngài có dỗ không?"

(*) Đại kinh tiểu quái: Chuyện bé xé ra to.

"Không có."

". . . ." Không hổ là Đại BOSS cao lãnh, nói như thế mới đúng lý hợp tình. Trần Nghiên hơi điều chỉnh lại cảm xúc, nói: "Kim tiểu thư vì sao tức giận?"

"Không biết." Như là gặp một vấn đề tuyệt thế khó khăn gì đó, hai đầu lông mày đẹp của Kim Trí Tú cơ hồ dính sát vào nhau, nói: "Tôi không hỏi cô ấy."

"Vì sao không hỏi a?"

Bởi vì bị lời nói kia của Triệu a di ảnh hưởng, Kim Trí Tú cố ý tránh cô không trả lời.

Tâm tình Kim Trí Tú không hiểu sao lại bực bội, đột nhiên không muốn nói chuyện, xoa xoa giữa mày, nói: "Cô đi ra ngoài trước đi."

BOSS không muốn nói, Trần Nghiên tự nhiên thức thời không dám hỏi nhiều, lúc gần đi, vẫn là không nhịn được, nói: "Kim tổng, tôi cảm thấy hai người ở chung thì việc nói chuyện rất quan trọng, ngài tốt nhất nên hỏi Kim tiểu thư một chút đi, để tránh tạo thành sự hiểu lầm gì đó, ảnh hưởng tới tình cảm giữa các ngài."

Khóe mắt Kim Trí Tú nhảy dựng, trầm giọng: "Cô suy nghĩ nhiều, giữa tôi và cô ấy không có bất cứ tình cảm gì."

Trần Nghiên kinh ngạc trong một cái chớp mắt, buột miệng thốt ra: "Ngài là nói, ngài cùng Kim tiểu thư chỉ là loại quan hệ này?"

Nói xong Trần Nghiên liền hối hận.

Trời a, cô sao lại có thể hỏi thăm ** của BOSS! ! !

Xong rồi xong rồi, bát cơm sợ là phải bị ném đi.

Luôn luôn lấy sự khôn khéo cùng thông minh để tự hào, Trần Nghiên hận không thể quay ngược thời gian, bóp chết chính mình vừa nói ra câu ngu ngốc kia.

Trước lúc BOSS chưa nổi bão, cô vội không ngừng xin lỗi: "Thật xin lỗi Kim tổng."

Kim Trí Tú tất nhiên sẽ không vì một câu nói mà tức giận, chỉ là thấy vẻ mặt cô sợ hãi, rất có hứng thú hỏi: "Loại quan hệ nào cơ?"

"Kim, Kim tổng, tôi sai rồi, ngài coi như cái gì tôi cũng chưa nói qua." Trần Nghiên kinh sợ.

"Không sao, cô lớn mật nói đi." Cùng Kim Trân Ni liên hôn chưa bao giờ công khai với người bên ngoài, Kim Trí Tú thật ra đang tò mò cô đã biết được bao nhiêu.

Trần Nghiên theo Kim Trí Tú đã nhiều năm, biết rõ Kim Trí Tú không phải loại lãnh đạo hay thay đổi cảm xúc tâm tình thất thường, nếu Lục tổng nói không sao, đó chính là thật sự không sao.

Cô hít một hơi, có chút khó có thể mở miệng nói: "Chính là cái loại quan hệ. . . . Kim chủ bao dưỡng tình nhân."

". . . . . . . . . ." Tuy Kim Trí Tú có thói quen che giấu hỉ nộ của mình, cũng bị câu suy đoán kinh thế hãi tục này của cô làm cho cứng đờ cả người, đỡ đỡ trán, nói: "Cô cho rằng tôi đang bao dưỡng cô ấy?"

"Nghe những lời ngài vừa rồi nói, tôi đoán ngài hẳn là ở cùng một chỗ với Kim tiểu thư đi? Ngài nguyện ý phí thời gian đi theo cô ấy để hẹn hò, tốn tâm tư giúp cô ấy chọn quà sinh nhật, còn tùy ý để cô ấy ngồi ở trên đùi ngài nửa giờ, có thể thấy được Kim tiểu thư đối với ngài mà nói là rất đặc biệt." Trần Nghiên nơm nớp lo sợ nói: "Tôi vốn dĩ cho rằng. . . . Ngài thích Kim tiểu thư, cho rằng ngài cùng cô ấy đang yêu đương, nhưng mà ngài lại nói là không có tình cảm với cô ấy, cho nên. . . ."

Không có tình cảm, lại cho phép đối phương càn rỡ mà ngồi ở trên đùi mình, ở chung, còn có lúc trước phân phó cô đưa tài nguyên tốt cho Kim Trân Ni. . . . Trừ bỏ kim chủ cùng tình nhân, Trần Nghiên thật sự không thể nghĩ ra được các nàng còn có quan hệ gì khác.

Sắc mặt Kim Trí Tú trở nên ngũ thải ban lan*, thật lâu sau mới khôi phục như thường, vô lực nói: "Quan hệ của tôi cùng cô ấy rất phức tạp, không phải như cô nghĩ đâu."

(*) Ngũ thải ban lan: Theo như mình hiểu là năm màu đan xen vào nhau, thể hiện sự phức tạp.

Kim tổng nói không phải, vậy nhất định là không phải.

Đoạn quan hệ này rốt cuộc có bao nhiêu phức tạp, Kim tổng không nói, Trần Nghiên cũng không dám hỏi.

Sau khi Trần Nghiên đi ra ngoài, Kim Trí Tú ngồi ở trên ghế, nhìn hai tờ giấy A4 nửa cũ nửa mới trên bàn làm việc, lâm vào trầm tư.

Hai tờ giấy đó là ý kiến của người chơi phản hồi về trò chơi "Nữ Thần", ngày hôm qua Trần Nghiên đã nói cho cô. Trần Nghiên nói xong liền muốn lấy đi, cô nói để ở đó đã, bởi vì cô còn phải nghiêm túc xem một lần.

Lúc ấy không có đẩy Kim Trân Ni ra, chỉ là cảm thấy làm trò trước mặt Trần Nghiên thì Kim Trân Ni nhất định sẽ biết khó mà lui, cô trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Kim Trân Ni sẽ ăn vạ không đi.

Kim Trân Ni ngồi ở trên đùi cô nửa giờ, Kim Trí Tú cũng không phải thật sự thờ ơ.

Thân thể mềm mại của người nọ giống như con rắn ở trên người cô xoắn đến xoắn đi, bộ vị mẫn cảm không thể tránh né dán vào cô, khiến cô tâm phiền ý loạn, Trần Nghiên nói những nội dung đó, cô chỉ nghe lọt được một nửa.

Thật vất vả chịu đựng được nửa giờ, người kia đi rồi, chân Kim Trí Tú cũng đã tê rần, thân thể cũng cứng đờ, tâm tình rất lâu mới bình phục xuống.

Chỉ là không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác, cho nên thân thể mới có các loại phản ứng dị thường đi. Kim Trí Tú lúc ấy nghĩ như vậy.

Vì sao Trần Nghiên và Triệu a di cũng giống nhau, đều nghĩ lầm là cô thích Kim Trân Ni?

Kim Trí Tú không biết Kim Trân Ni rốt cuộc vì cái gì mà tức giận, cũng không biết nàng đã hết giận hay chưa, chỉ biết sau ngày đó, Kim Trân Ni đều cố ý hay vô tình mà tránh khỏi mình.

Mặc kệ là cô ngày nào cũng trở về, những vẫn không thấy bóng dáng của Kim Trân Ni, hỏi Triệu a di, Triệu a di nói ở phòng; ngẫu nhiên một hai lần trở về đụng phải, Kim Trân Ni cũng không chào hỏi với cô, làm như không thấy được cô vòng về phòng.

Trước kia mỗi lần về Kim gia, Kim Trân Ni đều sẽ chủ động gọi cô về cùng nhau, trong khoảng thời gian này Kim Trân Ni đều tự mình trở về, lấy lý do "Muốn an tâm nghiên cứu kịch bản", cũng không ở qua đêm tại Kim gia.

Kim lão phu nhân đối với chuyện này một chút cũng không có hoài nghi, còn dặn dò cô, nói: "Kiều Kiều sắp phải vào đoàn phim đóng phim, mỗi ngày con bé đều phải xem kịch bản, còn phải đi học tập lễ nghi cung đình gì đó cùng vũ đạo học cầm, nói là yêu cầu của nhân vật. Bà cũng không hiểu cái này, chỉ là mới nghe cũng cảm thấy mệt thay cho con bé. Con đừng suốt ngày bận làm việc, nên rút ra chút ít thời gian quan tâm con bé, biết không?"

". . . . Con đã biết, bà nội." Kim Trí Tú nói.

Kim Trí Tú không rõ ràng lắm Kim Trân Ni có phải thật sự rất bận, rất mệt hay không, mỗi lần về nhà đụng phải muốn hỏi nàng một chút, lời nói đến bên miệng, nhớ tới câu nói kia của Trần Nghiên, lại đem lời nói nuốt trở về trong bụng.

Cô cùng Kim Trân Ni căn bản không có tình cảm, cần gì phải qua lại?

Hai người không can thiệp vào chuyện của nhau, đây chẳng phải là hình thức ở chung mà cô vẫn luôn hy vọng sao?

Người kia yêu diễn, lúc nào cũng nói rất nhiều, giờ lại không hề tới phiền cô, bên tai cô rất thanh tịnh, tâm lại không tĩnh, vẫn luôn cảm thấy sinh hoạt khuyết thiếu đi một ít lạc thú.

Nhất định là còn chưa có thích ứng được, qua một đoạn thời gian nữa thích ứng được thì tốt rồi. Kim Trí Tú an ủi mình như vậy.

"Kim tiểu thư vào đoàn phim." Ngày nọ tăng ca đến khuya mới về đến nhà, Triệu a di nói cho cô biết tin tức này.

Kim Trí Tú ngẩn người, thu liễm thần sắc, hỏi: "Từ khi nào?"

"Giữa trưa hôm nay." Triệu a di nói: "Buổi sáng cô ấy về Kim gia tiếp Kim lão phu nhân, lúc trở về thì liền chuẩn bị vali hành lý đi đến thành phố điện ảnh."

Kim Trí Tú: ". . . ."

Mấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net