14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung 's pov

Cậu ấy lại tiếp tục không nhớ gì....!

Tôi là một bác sĩ và tôi biết rất rõ triệu chứng căn bệnh của cậu ấy... Khi bệnh nhân mất đi các ký ức do bị tổn thương não bộ... có hai khả năng xảy ra...

Một là bệnh nhân có thể nhớ được mọi thứ một cách từ từ theo thời gian...

Hai là sẽ có lại nó do một chấn động mạnh khác nhưng phần ký ức lúc bị mất trí cũng sẽ theo đó mà mất đi...

Và Lisa...cậu ấy thuộc về trường hợp thứ hai...cậu ấy đã quên tất cả phần ký ức suốt 6 tháng qua...

Nghĩa là Lisa không hề nhớ rằng ...cậu ấy đã chạy trốn khỏi hôn lễ...và...càng không nhớ rằng cậu ấy đã kết hôn cùng tôi....

Manoban Lisa.... tôi ...có thể làm gì nữa đây...!

Tôi có thể nói cho cậu ấy biết tất cả mọi thứ... nhưng... cậu ấy sẽ không chấp nhận nó...

Vì Lisa ngày trước ... đã nói lời chia tay....

Vì Lisa ngày trước... đã bỏ rơi tôi....

Vì .... tôi biết rằng..... cậu ấy .... đã không còn yêu tôi....

Tôi còn có thể làm được gì đây! Bao nhiêu ngày tháng ở bên cạnh nhau liệu có đủ để tôi níu kéo trái tim cậu ấy một lần nữa không?

Tôi đã từng nói....nước mắt là thứ mà tôi chưa bao giờ có thể kiềm chế.....

Ngồi bệt xuống chiếc ghế trong khuôn viên bệnh viện tôi bật khóc nức nở.... Manoban Lisa....cho đến cuối cùng em cũng không thể nắm giữ trái tim Lice...

- Cô không sao chứ bác sĩ Park?

Tiếng nói bên cạnh làm tôi chú ý... Ngước mặt nhìn lên...là Dong Won...anh chàng bác sĩ điển trai của khoa tim mạch... bạn cùng trường đại học của tôi....

- Tôi không sao?

Tôi đưa tay quẹt nước mắt

- Tôi nghĩ cô cần một tách cafe... cả đêm qua cô đã tốn quá nhiều năng lượng cho ca phẫu thuật của Manoban Lisa rồi!

Cậu ấy đưa cho tôi một miếng khăn giấy cùng một tách cafe

- Cám ơn cậu!

Tôi đón lấy tách cafe

- Um...theo như tôi nghĩ...thì cô đang có chuyện buồn!

Tôi khẽ gật đầu

- Chia sẻ có lẽ là cách giải stress tốt!

- Cám ơn cậu, nhưng...xin lỗi....tôi không muốn chuyện của mình làm ảnh hưởng đến người khác!

- Oh....thế thì tôi không có lý do gì ép cô nhỉ! Tôi về khoa của mình trước....um....hy vọng cô sớm lấy lại tinh thần!

- Yeah...cám ơn cậu đã quan tâm!

Cậu ấy cúi chào tôi rồi bước nhanh về khoa của cậu ấy.... Còn lại một mình....tôi nhìn lên bầu trời xa xăm...ký ức của Lisa...liệu có một khoảng nào đó dành cho tôi....

..................

Lisa 's pov

Tôi lại làm cho người con gái tôi yêu buồn... Buồn cười nhỉ...chính tôi là người nói lời chia tay với cô ấy....và giờ....chính tôi lại đau đớn vì làm cô ấy buồn....

Có tiếng mở cửa....bước vào là một người đàn ông cao to.... Trước ánh mắt ngạc nhiên của anh ta tôi hỏi

- Anh là ai?

- What! Trưởng phòng không nhớ tôi là ai sao?

Trưởng phòng....tôi đường đường là Tổng Giám Đốc tập đoàn Manoban gia....tại sao người này lại gọi tôi là trưởng phòng

- Tôi không phải trưởng phòng của anh....tôi là Tổng Giám Đốc ...

- Trưởng phòng Manoban, cô thật là một người biết đùa đấy! Cô muốn làm tổng giám đốc chắc là còn lâu lắm!

Anh ta cười nhẹ

- Tôi không đùa....Tôi là Tổng Giám Đốc tập đoàn Manoban gia...còn anh là ai?

- Thế này không vui đâu trưởng phòng.... Tôi là Kim Tae Woo , trợ lý của cô!

- Trợ lý.... Tôi muốn gặp Irene...gọi cô ấy cho tôi!

- Irene....tôi nghĩ vợ của cô tên là Chaeyoung chứ!

- Anh nói cái gì vậy hả! Ai là vợ tôi....!

- Chaeyoung Park, cô ấy là vợ của cô....cả cái tập đoàn Goldman Sachs đều biết trưởng phòng Manoban là một người yêu thương vợ của mình như thế nào mà! Cô bị thương cũng là vì đỡ viên đạn của tên cướp cho vợ mình!

- Anh nói....tôi bị thương là do đỡ đạn cho Chaeyoung....và cô ấy là vợ tôi....! Tôi là trưởng phòng kinh doanh Tập đoàn Goldman Sachs thật sao?

- Tôi không nghĩ mình được lợi gì khi nói dối chuyện này!

- Cái quái gì đang diễn ra thế này!

Tôi ôm đầu mình... cảm giác rát buốt từ sau gáy....yeah...một vết thương bằng đạn...chứ không phải là một cú va chạm do tai nạn....

Aish...chết tiệt...tại sao tôi lại không nhớ gì vậy....!

Đầu tôi lại đau nhói , cơn đau khiến mắt tôi nhòe đi....và rồi trước mặt tôi chỉ còn một khoảng trắng....

.................................

- Chaeyoungé, cậu thật sự muốn như vậy sao?

- Hãy cứ nói như thế....có lẽ...đó là cách tốt nhất mà chúng ta có thể làm!

...............................

Lisa 's pov

Lại là mùi thuốc sát trùng.....tôi ghét mùi này kinh khủng....

- Cậu tỉnh rồi ah!

Irene đang ngồi bên thành giường bệnh

- Oh....Irene....gặp lại cậu thì hay quá! Giải thích cho tớ biết mọi chuyện đi! Tại sao người đàn ông tên Tae Woo lại nói Chaeyoung là vợ của tớ ,còn nói tớ là Trưởng Phòng gì đó nữa!

- Cậu bị mất trí à, ai tên Tae Woo, ai là vợ cậu....!

- Rõ ràng lúc nãy người tên Tae Woo nói với tớ như vậy!

- Manoban Lisa, cậu đừng có tự huyễn hoặc mình nữa! Chaeyoung và cậu , hai người đã chia tay nhau, cậu nhớ cô ấy đến phát điên rồi!

- Vậy chuyện lúc nãy...!

- Cậu bị tai nạn giao thông... và cậu đã hôn mê suốt mấy tháng qua, tớ đã đưa cậu sang đây để chữa trị... Ở đây là New York không phải Seoul...

- Nhưng còn vết thương....nó là do vết đạn...!

- Phải....mấy hôm trước có một vụ cướp ngân hàng gần đây, xui xẻo là hôm đó tớ đã đẩy cậu ra ngoài công viên trước bệnh viện để tắm nắng...Trong cuộc đọ súng lúc bọn cướp chạy trốn khiến cậu bị trúng một viên đạn sau gáy... Mà cũng nhờ vậy cậu mới tỉnh lại!

- Cậu nói cứ như trong phim!

- Yeah...ở đất Mỹ này mấy chuyện đó không thiếu đâu! Mà cậu quan tâm làm gì, cậu tỉnh lại là được rồi! Đợi khi nào cậu khỏe hẳn tớ sẽ đưa cậu về Hàn Quốc!

- Tớ không thể tin được những gì cậu nói! Cứ như chuyện đùa!

- Tin tớ đi, có những chuyện thà cậu tin là thật sẽ tốt hơn cho cậu!

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ....cố nhớ lại những gì mà Irene nói...nhưng...chẳng có gì....hoàn toàn trống không....

Có lẽ ...........tôi đã nhớ Chaeyoung đến hóa điên thật rồi!

................

Chaeyoung 's pov

Tôi đã lựa chọn.... Tôi yêu cậu ấy....Và đó là cách mà tôi nên làm....

Không nói cho cậu ấy biết những gì đã từng diễn ra ....như thế Lisa sẽ không phải day dứt .... cứ để cậu ấy sống với những ký ức của 6 tháng trước...như vậy có lẽ tốt hơn....

Tôi không nghĩ mình cao thượng khi quyết định như vậy....Lisa đã vì tôi mà từ bỏ quá nhiều thứ...tôi nên trả lại cho cậu ấy những gì thuộc về cậu ấy....

Nhưng....tim tôi đang đau lắm....vết thương cũ...tưởng đã nhạt nhòa ...nhưng bây giờ...lại thêm một vết thương mới...ngay đúng chỗ ấy....

Không sao cả... chỉ cần Lisa sống tốt ...đó là điều mà tôi mong muốn nhất... dù phải đánh đổi tất cả hạnh phúc của mình....

- Cậu có hối hận vì đã làm vậy không!

Irene ngồi xuống bên cạnh tôi

- Nếu là vì Lisa... tớ sẽ không bao giờ hối hận.....!

- Cậu nghĩ Lisa có tin những gì tớ nói không?

- Cậu ấy không có quyền nghĩ là không! Với tư cách là một người vợ hợp pháp!Tớ đã xin nghỉ việc cho cậu ấy ở Goldman Sachs! Cậu nên đưa cậu ấy về Hàn Quốc càng sớm càng tốt!

- Tớ không chắc là 6 tháng nay ở Hàn Quốc có gì thay đổi không? Bởi vì sau khi sắp xếp cho hai người tớ cũng đã đưa Hyo Min sang đây và tớ không có tin tức gì ở Hàn Quốc!

- Chuyện đó.....dù sao...chuyện của bọn tớ ở đây...cũng không ai biết! Cậu cứ nói với appa của cậu ấy tớ và Lisa đã chia tay sau khi sang đây,cậu ấy gặp tai nạn và bị hôn mê...cậu đã để cậu ấy ở đây để chữa trị ...và giờ cậu ấy đã bình phục...

- Hy vọng ông ấy sẽ tin những gì tớ nói....!

- Chỉ cần Lisa trở về với ký ức trống rỗng...mọi thứ cậu nói sẽ đều là thật.... và ...cậu nên nói với ông ấy....đừng nhắc đến chuyện hôn lễ....nếu không muốn Lisa bỏ đi thêm một lần nữa! Trừ khi Jennie đã có người khác...nếu không...cô ấy cũng sẽ không nhắc đến chuyện hôn lễ nếu không muốn mất Lisa...!

- Chaeyoung....cậu thật sự là một bác sĩ thần kinh giỏi!

Irene vỗ vai tôi

- Giỏi....!để làm gì...khi không thể nắm giữ trái tim của người mình yêu!

- Nếu cậu muốn....ngay bây giờ...cậu vẫn có thể nói với cậu ấy tất cả mọi chuyện...!

-.....Manoban Lisa yêu tớ...là Manoban Lisa bị mất trí....còn Manoban Lisa bây giờ...chính là người đã bỏ rơi tớ ngày trước! Gió đã bay đi là gió không trở lại bao giờ...tớ không muốn níu kéo ... như thế người đau đớn....chỉ là tớ thôi! Hãy giúp tớ giữ bí mật về chuyện của bọn tớ!

- Cậu biết gì không? Tớ vẫn luôn cho rằng....trước sau ...người Lisa yêu vẫn là cậu....!

- Tớ ước lời cậu nói là thật... nhưng đáng tiếc.....nó chỉ là trực giác của cậu thôi!

- Cậu không nghĩ....Lisa có nỗi khổ của mình à!

- Nếu là nỗi khổ....tớ càng không có lý do...giữ cậu ấy lại....

........................

Lisa 's pov

Tôi đang đứng ở cửa sổ nhìn ra khuôn viên bệnh viện...... một ngày đẹp trời để có thể đi dạo....

- Tớ muốn ra ngoài đi dạo!

Tôi nói với Irene trong lúc cậu ấy đang gấp quần áo cho tôi

- Đợi một chút, tớ sẽ đưa cậu đi!

- Không cần, tớ muốn đi một mình!

- Vậy hãy cẩn thận....New York không an toàn như Seoul đâu!

Tôi mở cửa phòng bệnh và bước ra ngoài....

New York đúng là New York ngay cả công viên bệnh viện cũng lớn hơn... Tôi thả bộ dọc con đường nhỏ....

Một buổi sáng mùa hè mát mẻ.....Ánh nắng ấm áp đang chiều rọi khắp nơi.... Như lời Irene nói thì đã 6 tháng rồi tôi mới tự mình cảm nhận được không khí xung quanh ...nhưng....thật lạ...tôi lại cảm thấy nó quá thân quen...Kể cả con đường này cũng thế....như là tôi đã từng đi qua nó nhiều lần vậy....

Tôi đang thắc mắc.... khi tôi đang trong tình trạng hôn mê 6 tháng....thì chuyện gì đã xảy ra... Appa tôi, Seulgi và cả cô vợ sắp cưới Jennie đâu rồi....

Cô gái mắt cười đó luôn theo tôi như hình với bóng từ lúc biết được hôn ước.... sao lại có thể chỉ để tôi một mình cùng Irene sang đây...

Còn Chaeyoung....cô ấy ...thế nào rồi....

Sau lời chia tay ....tôi đã cố tránh mặt và không gặp cô ấy....Tôi biết mình là một người tồi tệ.... Với người con gái đã yêu thương và chăm sóc tôi hết mực suốt 2 năm trời tôi nói chia tay là chia tay ngay....

Manoban Lisa ...vốn dĩ vẫn chỉ là một kẻ cô đơn và lạnh lùng... Lạnh lùng đến mức có thể bỏ mặc luôn cả người mà mình yêu nhất....

Điều duy nhất tôi có thể làm ....là cố gắng để cô ấy không gặp nguy hiểm...với tính khí của appa tôi...nếu tôi còn tiếp tục yêu cô ấy...chắc chắn ông sẽ không tha cho Chaeyoung....

Nhưng....suốt những ngày không có Chaeyoung bên cạnh....tôi như một tên điên....

Ban ngày cắm đầu vào công việc.....đêm đến lại ngâm mình vào men rượu... Giá mà tôi có thể hôn mê mãi....để không phải đối diện với mọi thứ....

Chaeyoung....Lice nhớ em!

Nước mắt tràn khỏi mi mắt.... Yêu người....nhưng lại làm người đau khổ....tim tôi....còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.....

.............

Chaeyoung 's pov

Tôi đã nhìn thấy Lisa đi đến công viên bệnh viện... Tôi đã đi theo cậu ấy.... Tôi có thể nhìn thấy trong đôi mắt cậu ấy....có điều gì đó day dứt và buồn thương....

Con người ấy....đã khiến tôi yêu bằng cả con tim...rồi lại bỏ rơi tôi.... Sau đó lại đem đến cho tôi những tháng ngày hạnh phúc.... Và giờ đây....lại một lần nữa giết chết con tim này....

Lice đang khóc sao? Chính Lice là người đã lạnh lùng nói lời chia tay.... Người đau khổ phải là em....tại sao Lice lại khóc....

- Bác sĩ Park....sao cô lại ở đây?

Lại là anh chàng Dong Won....

- Không có gì...tôi muốn đi dạo một chút!

Tôi nói nhỏ

- Hình như cô đang khóc....

- Um...một chút chuyện riêng thôi...! Tôi quay trở lại công việc của mình đây, cám ơn cậu đã quan tâm!

Tôi quay lưng bước đi nhưng lại vấp phải gốc cây....Dong Won nhanh chóng đỡ lấy eo tôi...

- Cô không sao chứ!

- Không sao, cám ơn cậu!

- Ra là tôi không phải bị mộng du....bác sĩ Park đang ở đây thật!

Tiếng nói quen thuộc vang lên.... Là Manoban Lisa....cậu ấy đã nhìn thấy Dong Won đỡ tôi....

Dong Won lập tức buông tôi ra

- Oh....Lisa ....cô đã khỏe rồi à!

- Yeah....tôi đã khỏe...khỏe để nhìn thấy bác sĩ Park đang vui vẻ như thế nào!

Lisa nhìn tôi với ánh mắt khó chịu

- Tôi ngh....

- Chúng ta đi thôi Dong Won, còn nhiều việc để làm lắm!

Tôi cắt ngang câu nói của Dong Won và kéo tay cậu ấy rời khỏi đó....

- Tại sao cô lại không để tôi giải thích, tôi không muốn Lisa hiểu lầm cô!

- Không nhất thiết phải làm vậy, chuyện của tôi và Lisa ....mong cậu đừng nói gì cho cậu ấy biết!

- Nhưng mà cô là vợ của cô ấy!

- Đó là chuyện của trước đây...bây giờ thì không phải rồi! Hãy giúp tôi giữ im lặng cho đến khi cậu ấy rời khỏi đây! Và làm ơn đừng hỏi tôi vì sao?

- Thôi được....tôi sẽ giúp cô với tư cách một người bạn!

- Cám ơn cậu nhiều lắm!

................

Lisa 's pov

Tôi cứ nghĩ là mình đã làm cho người con gái mình yêu đau khổ lắm... Nhưng tôi đã nhầm....cô ấy đang rất vui vẻ cùng người khác... Phụ nữ...đúng là không thể chung thủy được...

Tôi cảm thấy cả người mình nóng ran lên... Máu trong người tôi đang sôi lên sùng sục...Tôi biết cảm giác này....nó chính xác là ghen....

Tôi đang ghen....nực cười....chính tôi là người đã nói chia tay cô ấy....giữa tôi và cô ấy có còn là gì của nhau đâu mà ghen...

3 tháng chia tay cộng với 6 tháng tôi hôn mê...một khoảng thời gian dài để cô ấy có thể yêu một người khác ... Đáng ra tôi phải vui cho cô ấy chứ....nhưng tại sao....nước mắt tôi lại chảy dài thế này.....

.......................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lichaeng