17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc nói chuyện của Irene...tất cả những oán hận đã bám theo 5 người đàn ông ngày trước được hóa giải...

Có người nuối tiếc vì đã làm cho con gái của họ phải chịu đau khổ...

Có người nhẹ nhõm vì giải quyết được mối hận thù từ bao năm nay...

Chỉ có một người... vẫn loay hoay với cuộc sống của chính bản thân mình...

.....................................

Lisa 's pov

Hôm nay là lễ cưới của Seulgi và Yeri unnie! Tôi thật sự rất vui vì cuối cùng người bạn thân của tôi cũng đã yên bề gia thất... Cái tên Gấu ngơ ấy thật may mắn vì tìm được một người vợ tốt như Yeri unnie... Mặc dù unnie ấy khá chín chắn trong cương vị Phó Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị tập đoàn Kim gia nhưng lại là một người cực kì lý tưởng để trở thành một người vợ... Điều đặc biệt quan trọng là unnie ấy nấu ăn rất ngon... Về khoản này thì chỉ có tên Gấu là được lợi nhất thôi...

Tôi ngưỡng mộ họ... tình yêu của họ thật sự quá dễ dàng...nó không phải trải qua nhiều sóng gió như những cặp đôi khác... nhưng lại rất bền chặt...

- Kang Seulgi....cậu chỉnh cái nơ trên cổ mình lại cho đàng hoàng xem, nó lệch qua một bên rồi kìa!

Irene cố nhón nắm cái nơ của Seulgi chỉnh lại

- Yeah...cậu đúng là lùn mà lợi hại quá! Vậy là cũng nhón tới!

Seulgi cười khì

- Nè, đừng có nói giống như tớ chỉ cao có 1 mét mốt chứ...dù gì chiều cao của tớ cũng là 1m58 đấy!

- Yeah....1m58 nếu tính luôn miếng lót giày 5 phân của cậu!

Tôi cũng ké vào

- Manoban Lisa...đừng có mà châm chọt tớ nhé!

Irene phản pháo

- Thôi đi Irene... chiều cao của cậu thì ai cũng biết rồi...biện minh làm gì cho nó mệt người!

Seulgi ngắm mình trong gương

- Yah....cậu đừng có ỷ "cao mà láo" nhé! Vợ cậu cũng có hơn gì tớ đâu!

Irene phản pháo

- Được rồi...dừng lại ở đây đi! Cao hay lùn cũng đâu quan trọng...Quan trọng là tấm lòng của cậu có lớn hay không thôi! Phong bì của cậu mà nhiều hơn Lisa thì cậu chắc chắn sẽ cao hơn cậu ấy!

Seulgi cười đểu

- Oh....vậy thì tớ sẽ nhận mình lùn hơn rồi! Irene dành hẳn một phòng VIP cho cậu ở Resort bên Mỹ của cậu ấy đấy!

Tôi nhấp một ngụm nước

- Bae Irene... cậu là tuyệt nhất!

Seulgi ôm lấy Irene

- Đừng có mà gài độ tớ đấy Lisa... Chi phí cho chuyến trăng mật của Seulgi nghe đồn là do cậu chi trả toàn bộ mà!

Tôi muốn sặc nước với cái con người lùn "lợi hại" kia... Cậu ấy đúng là một cao thủ trong việc xoay đổi tình thế mà!

- Tớ thua cậu rồi!

- Không sao...hai người đều là bạn tốt của tớ... Cám ơn tấm lòng của cả hai hihi!

- Bỏ ngay cái điệu cười nham nhở của cậu đi Gấu!

Irene bĩu môi

- Mọi người chuẩn bị xong hết chưa, tới giờ làm lễ rồi!

Jisoo đi vào thông báo

- Xong tất cả rồi, em vợ nhìn xem anh rể hôm nay có "bảnh" không?

- Rất "bảnh" nếu cậu bỏ cái nụ cười ấy đi!

- Thấy chưa...tớ nói là cấm có sai mà!

Irene cười khoái trá

Chúng tôi cùng bước ra lễ đường....

Sau lời tuyên thệ của đôi vợ chồng trẻ là buổi tiệc rựơu của những ngừơi bạn và người thân của hai gia đình... Tôi khẽ mỉm cười khi nhìn thấy appa mình đang nói chuyện vui vẻ cùng bác Jung, và bác Kim*, còn bác Kim thì tay bắt mặt mừng với bác Kang... Có lẽ...tình bạn của họ còn gắn kết nhiều hơn sau bao năm tháng sống trong thù hận...

Tôi đi ra ban công sảnh cưới với ly rượu trên tay...

- Con gái, appa nợ con một lời xin lỗi!

Là appa tôi, đã lâu rồi tôi mới nghe lại giọng nói ấm áp ấy...! Giọng nói vẫn thường dỗ dành khi tôi vẫn còn là một đứa nhóc... Tôi cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ còn nghe được nó bởi sự thay đổi của chính bản thân mình vào ngày omma tôi mất...

- Chuyện đã qua rồi appa đừng nhắc lại nữa! Hiện giờ con đang rất tốt mà!

- Con không giận appa chứ!

- Con đã từng rất hận appa, nhưng đó là chuyện của ngày trước, bây giờ thì ... chúng ta là cha con, làm sao con có thể hận ngừơi đã Sinh ra mình được!

- Nếu ngày đó...appa không vì hận thù che mắt thì có lẽ mọi chuyện đã không đến nước này!

- Ai cũng có lúc phạm sai lầm... bản thân con cũng từng nghĩ sẽ lấy hết tất cả của appa để trả thù cho omma nhưng giờ thì con đã hiểu...chỉ có tình yêu thương mới có thể xóa bỏ mọi óan thù!

- Con đã lớn thật rồi, con gái!

Appa ôm tôi vào lòng... Cái cảm giác ấm áp trong vòng tay ngừơi thân iu của mình... Mấy ai có thể cảm nhận được... Có một điều mà không phải ai cũng biết... huyết thống của con ngừơi là thứ thiêng liêng nhất...

...............................

Chaeyoung 's pov

Đã hơn nửa năm kể từ ngày Lisa quay trở lại Hàn Quốc... Bụng của tôi đã lớn hơn rất nhiều.... cuối tháng 5 này là tôi sẽ "vượt cạn".... Một mình "vượt cạn" là điều mà rất ít ngừơi phụ nữ lưa chọn.. Bản thân tôi cũng rất lo lắng ...Sẽ rất khó khăn khi chỉ có một mình trong việc Sinh cũng như chăm sóc cho một đứa trẻ... Nhưng Chaeyoung Park tôi chắc chắn sẽ làm được ... vì sự lớn lên từng ngày của đứa nhóc này...khiến tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc của một ngừơi mẹ...

Tôi không phủ nhận... trái tim tôi vẫn gọi tên ngừơi ấy... Con ngừơi đã rời bỏ tôi để đến một chân trời khác...

Có nỗi nhớ nào là không đau khi nghĩ đến ngừơi mình yêu thương... Có nỗi nhớ nào ngày ngày vẫn thôi thúc tôi không ngừng nghĩ về quá khứ của cả hai... Những tháng ngày bên nhau... ngừoi có thể quên ... nhưng tôi thì vẫn mãi nhớ về nó...

Từng viên gạch in dấu chân ngừơi trong ngôi nhà này... Từng ngóc ngách in dấu bàn tay chúng ta cùng dựng xây tổ ấm của cả hai... Từng giọt nứơc mắt thấm đẫm gối khi bên cạnh của chiếc giừơng chỉ còn là một khoảng trống vô hồn... Ánh mắt của ai đó mỗi đêm vẫn ám ảnh tôi không dứt... Nụ cừơi ngố cùng gương mặt thanh tú của ngừơi vẫn đến tìm tôi mỗi giấc mơ... Nhưng giật mình tỉnh giấc... chỉ có tiếng tôi thở dài theo thời gian...

Ở nơi đó chắc người đang hạnh phúc với vòng tay mới... Có bao giờ ngừơi nhớ tôi như tôi vẫn thao thức khi nghĩ về người... Tình yêu... khiến trái tim này rộng mở và rồi cũng chính tình yêu...chỉ còn là nước mắt...

........

Lisa 's pov

Nửa năm rồi đó em..... Lice vẫn không ngừng nỗi nhớ về em... Trái tim này đã khắc sâu bóng hình người con gái ấy... Từng dòng ký ức theo thời gian......vẫn đọng mãi trong tâm trí này... Đôi lúc tự hỏi nơi phương trời xa kia ....người có đang hạnh phúc... Bước chân qua chốn cũ... mọi thứ dường như vẫn còn đây....ánh mắt...nụ cười... vẫn còn mãi lại đây .....nhưng người giờ có còn đâu...

Trách mình hờ hững....trách mình vô tình....đánh rơi tình yêu....để giờ đây...nuối tiếc một mình trong bóng đêm... Tôi vẫn ở đây...ngôi nhà hằn dấu kỷ niệm của em và tôi... Giấc mơ cùng người dựng xây một mái ấm... Giờ đây chỉ còn lại tôi với nỗi đau dẳn xé cõi lòng mình....

Từng ngừơi sánh đôi hạnh phúc.... chỉ riêng mình lẻ bóng... đôi khi những mệt mỏi trong cuộc sống... cần một ngừơi chia sẽ...cần một người trong vòng tay này... nhưng...thế giới đâu chỉ có riêng em.... mà sao tim tôi chỉ cần mỗi em...

Lice xin lỗi ngày xưa cạn nghĩ

Đánh mất em giờ đánh mất chính mình

Nếu thời gian một lần quay lại

Lice sẽ nói ngàn tiếng yêu em

Nhưng Lice biết thời gian không quay lại

Nên ngàn lần....xin tha thứ cho Lice...

.........................................

Ngày cuối tuần rãnh rỗi...Lisa đang ngồi ở quán cafe , nơi mà ngày trước cô cùng Chaeyoung hay ngồi... Một con mưa đầu hè bất chợt những hạt mưa rơi nặng trĩu như lòng cô lúc này..... Lisa vẫn không thể tìm kiếm lại chút niềm vui nào nữa... Suốt ngày cô chỉ quanh quẩn với công việc... Có thời gian rãnh rỗi cô lại đến phòng tập Gym... hay đi dạo vòng quanh đâu đó... như thế này.... Dạo này cô ít gặp mặt bạn bè của mình...

Seulgi bận phải hoàn thành công việc Seobang của mình... Irene đã cùng Wendy về Mỹ để chăm lo cho cuộc sống hôn nhân của họ... Jisoo và Jennie thì đang bận rộn chuẩn bị lễ cưới vào cuối tháng... Tất cả mọi người đều có những dự định cho tương lai cùng với người mình yêu... Mặc dù nếu muốn Lisa có thể gọi một vài cuộc điện thoại và những người bạn thân thiết sẽ không để cô phải ngồi một mình... Nhưng Lisa không muốn như thế... cô không muốn mình làm phiền đến họ... Hay chính xác hơn...cô không muốn mình sẽ cảm thấy tủi thân khi nhìn thấy những hành động yêu thương của họ dành cho nhau... Một mình như thế này có thể hơi cô đơn nhưng... cô nghĩ mình đáng phải bị như thế...

Lisa 's pov

- Lisa... !

Tôi quay lại về phía phát ra tiếng nói

- Seulgi...giờ này không ở nhà chăm lo cho vợ sao xuất hiện ở đây thế!

- Tớ đến căn hộ của mình để dọn dẹp vài thứ... Tớ đã chuyển về nhà cùng appa, dù sao cũng đã có vợ nên để cô ấy làm nghĩa vụ của một người con dâu!

- Cậu nên làm như thế, bác Kang dù sao cũng chỉ có một mình cậu là con!

Tôi gật gù nhấp ngụm cafe

- Còn cậu, không mau hoàn thành trách nhiệm của mình đi!

- Tớ vẫn đang làm tốt công việc của mình ở tập đoàn!

- Cậu biết tớ đang nói về chuyện gì mà!

Seulgi nhìn tôi...... Bao năm là bạn thân không lẽ lai không hiểu ý nghĩa của ánh mắt đó hay sao?

- Tớ biết...nhưng ...

- Cậu vẫn còn yêu Rosé rất nhiều!

Seulgi à, cậu cứ như đi guốc trong bụng tớ thế... Bạn thân như cậu quả thật tớ không nhìn nhầm người...

- Thì sao!

Tôi ngước mặt nhìn lại câu ấy

- Chổ này... cậu biết nó cần gì mà, hãy lắng nghe nó đi...!

Seulgi chỉ tay lên ngực trái của tôi...

- Tớ đã nghe theo nó... nhưng sự thật là... nó đã bất lực với tình yêu của tớ rồi.....

Không phải Lisa không tìm đến nơi tình yêu của mình.... Chỉ là ... cô đã tận mắt chứng kiến... cảnh tượng ấy... Nó làm cô quyết định ...sẽ không làm phiền đến Chaeyoung nữa... Bởi cô biết...với những gì mình đã làm...cô không có quyền chạm vào Chaeyoung một lần nào nữa...

Flashback

Lisa đến New York trong một chuyến công tác của mình... Hợp đồng này không nhất thiết phải do cô tự tay giải quyết ...nhưng cô muốn đến New York để gặp ngừơi ấy...đề biết rằng...có thật sự....giữa họ đã không còn gì của nhau hay không?

Sau khi ký xong bản hợp đồng với công ty đối tác... cô đến bệnh viện nơi Chaeyoung làm việc... Cô ngồi trong chiếc xe của mình để quan sát...

Chaeyoung bước ra khỏi cổng bệnh viện...cô vừa bước xuống xe định đi đến chỗ cô ấy

Nhưng...

Anh chàng bác sĩ mà cô đã từng nhìn thấy ôm Chaeyoung...

Anh ta đến bên cạnh Chaeyoung trao cho cô ấy một bó hoa tuyệt đẹp.....và Chaeyoung mỉm cười rạng rỡ với anh ta...

Nụ cười mà Lisa vẫn thường mơ thấy...giờ đang dành cho một người khác không phải cô...

Hình như....Chaeyoung đang mang thai....cô ấy xoa bụng mình...và nói gì đó với anh ta...

Một cơn mưa đột ngột kéo đến....... anh ta khoát chiếc áo khoát lên ngừơi của Chaeyoung và kéo cô ấy sát hơn vào chiếc ô....Hai người họ cùng cừơi nói rồi lên xe chạy đi...

Lisa chết lặng... từng giọt mưa lạnh buốt thấm ướt cả người cô... Mặc mưa cô vẫn đứng dõi theo cho đến khi chiếc xe mất hút trong màn mưa...

Cô còn chờ đợi gì nữa... Cả con họ cũng đã có với nhau...

Mắt Lisa mờ đi... vì mưa...hay vì nước mắt chẳng biết....

Tim cô đau nhói... nó đau hơn tất cả những vết thương mà cô đã từng chịu... Đó là sự thật... Chaeyoung đang hạnh phúc bên cạnh một người xứng đáng với cô ấy... Một người đàn ông tốt...không làm cô ấy đau khổ...có thể đem đến nụ cười cho cô ấy...

Còn cô...cô chỉ luôn mang đến nỗi đau cho cô ấy...cô không xứng đáng để nhớ về người ấy... Hòan tòan không xứng đáng...

.........................

- Chúc mừng cô vừa bảo vệ xong luận án tiến sĩ của mình bác sĩ Park!

Dong Won nói và đưa cho Chaeyoung một bó hoa. Chaeyoung nhận lấy nó và cười lại với anh ta...

- Cô nên mời tôi bữa tối chứ!

Anh ta nói với Chaeyoung

- Oh....cũng được đấy chứ... đứa nhóc này đến giờ đòi ăn rồi...!

Chaeyoung xoa bụng mình và cười nhẹ

Một cơn mưa đột ngột.... Rosé cảm thấy lạnh vì gío mạnh... Dong Won khoát chiếc áo khoát của mình lên người Chaeyoung

- Không tốt chút nào cho mẹ và bé khi phải chịu lạnh đâu!

Cậu ấy bật chiếc ô và kéo cô ấy nép vào trong

- Tôi không muốn cô và em bé bị ướt... Mẹ mà bệnh thì bé sẽ không khỏe!

- Cám ơn cậu Dong Won!

Chaeyoung và Dong Won nhanh chóng lên xe để tránh cơn mưa

- Thế em bé muốn ăn gì để chúc mừng mẹ bé đây!

- Cậu nói chuyện với tôi hay với con của tôi thế!

Chaeyoung ngước nhìn Dong Won

- Tôi nói chuyện với bé nhưng vì bé không thể trả lời nên mẹ sẽ phải trả lời thay bé!

Dong Won cười lém

- Oh...thế thì cả mẹ và bé muốn ăn thức ăn dinh dưỡng cho cả hai!

Chaeyoung trả lời

- Yeah... vậy thì tôi sẽ giúp hai mẹ con!

- Bé con hãy cám ơn chú đi nào!

Cả hai cùng bật cười sau câu nói của Chaeyoung....

End Flash Back

..................................

Vậy đó....có một câu nói muôn thuở .... ngừơi ta không biết quý trọng những gì mình đang có... Đến khi đánh mất rồi...mới hối tiếc vạn lần...

Hiểu lầm luôn là nguyên nhân của tất cả mọi đau khổ....

Lisa và Chaeyoung....vẫn là hai đường thẳng song song... vẫn không thể gặp được nhau trong cùng một không gian và thời gian...

Siêu thị Mẹ và Bé....

Chaeyoung bước từng bước hơi khó khăn với chiếc bụng to... Cô đang đi mua sắm cho thiên thần nhỏ của mình... Hai tháng nữa là cô nhóc này sẽ chào đời... Có thể sẽ hơi bất công với con bé khi sinh ra không có tình yêu thương của appa.... nhưng không sao...cô sẽ yêu thương nó gấp nhiều lần hơn những người mẹ bình thường khác ...

Chaeyoung chọn cho con bé rất nhiều thứ.... chiếc xe để đồ đầy ắp nào là quần áo, giày dép...

- Mua nhiều thứ như thế .... cô có cần một tài xế không bác sĩ Park...!

- Oh.... Tae Woo... không ngờ lại gặp anh ở đây!

Chaeyoung khẽ cúi chào người trước mặt

- Tôi đến mua một vài thứ cho vợ và con gái mình!

- Anh đúng là một appa thật tốt!

- Tôi nghĩ còn có một người làm appa còn tốt hơn tôi ấy chứ!

Anh ta khẽ mỉm cười

- Ý anh là...

- Là Lisa ấy... cô ta thật sự là một appa rất lo xa...!

Chaeyoungé cười buồn

- Sao anh lại nói vậy?

- Cô ấy thậm chí đã mua toàn bộ bảo hiểm và đặt trước tất cả học bổng cho tương lai của đứa trè này!

Anh ấy nói

Chaeyoung mở tròn mắt... lúc ấy vị bác sĩ khoa sản còn không chắc chắn sự thành công của việc này nhưng cậu ấy lại chuẩn bị như thể chắc chắn họ sẽ có một đứa con. Lisa thật sự đã rất lo lắng cho cô và cả đứa bé này nữa... Lúc họ đến bệnh viện... Lisa đã rất hoang mang...cô sợ Chaeyoung sẽ đau đớn... nhưng sự thật là cậu ấy còn phải chịu đau đớn hơn gấp nhiều lần Chaeyoung cho việc lấy tủy của mình... Nghĩ đến Lisa...trái tim Chaeyoungé đột nhiên đau thắt lại... Cậu ấy luôn suy tính tất cả mọi chuyện cho cô... Lisa đã sắp xếp tất cả mọi việc cho họ... ! Vậy nhưng giờ đây chỉ còn có cô một mình Chaeyoung tiếp tục cuộc hành trình này...

- Xin lỗi...hình như tôi không nên nhắc đến cậu ấy nhỉ!

Tae Woo bối rối khi nhìn thấy Chaeyoung gần như sắp khóc..

- Không sao, chuyện đã qua rồi tôi vẫn đang rất tốt!

Chaeyoung chùi nhẹ mắt mình... Cô không nên đau buồn mãi thế này... đứa trẻ sẽ bị ảnh hưởng khi Sinh ra nếu omma của nó buồn... Chaeyoung hy vọng khi Sinh ra con bé sẽ không mang một vẻ mặt ảm đạm..

- Nói thật là ....lúc đó tôi không hiểu tại sao cô lại bảo tôi không nói cho cậu ấy biết mọi chuyện! Nếu cậu ấy biết có lẽ cô đã không phải một mình thế này!

- Có nhiều chuyện không phải lúc nào cũng theo ý mình được, nhưng chỉ cần Lisa có cuộc sống vui vẻ thì đối với tôi đó là điều tốt nhất rồi!

Chaeyoung cười buồn...Đó thật sự là những gì mà cô nghĩ đến... Chỉ cần người mình yêu được hạnh phúc thì dù ta có không được ở cạnh người đó ta cũng sẽ cảm thấy vui...

- Nếu đó là quyết định của cô tôi cũng không có ý kiến... Nhưng mất một người tài giỏi như Lisa đúng là tổn thất lớn của công ty!

- Tôi tin anh cũng có thể làm tốt công việc của Lisa mà!

- Tôi cũng mong là vậy! Tôi xin phép vì mẹ của con gái tôi sẽ lại cẳn nhẳn nếu tôi đi khỏi cô ấy quá lâu!

Tae Woo cười

- Những người sắp làm mẹ thì rất hay như thế... Thời kỳ mang thai phụ nữ sẽ rất khó chịu, anh nên chiều unnie ấy một chút!

- Cám ơn lời khuyên của cô, ah tôi quên mất...tôi sẽ gửi toàn bộ hồ sơ về bảo hiểm và học bổng của đứa trẻ về nhà cô. Tạm biệt!

Tae Woo cúi chào Chaeyoung

- Cám ơn anh rất nhiều, tạm biệt anh!

Tae Woo bước đi ra khỏi Siêu thị... Chaeyoung cũng thanh toán và lên taxi quay trở về nhà...

Chaeyoung 's pov

Phụ nữ khi mang thai thì rất khó tính... Bản thân Chaeyoung cũng muốn được cưng chiều... nhưng...suốt khoảng thời gian qua cô chỉ có một mình... Đôi khi cô ước được Lisa chiều chuộng và nâng niu... Sẽ ra sao nếu Lisa biết cậu ấy đã được lên chức appa nhỉ...Chắc hẳn vẻ mặt dorkly của cậu ấy sẽ hiện ra ngay... cậu ấy rất thích trẻ con... Lisa đã từng ngồi cả buổi sáng cùng cô chỉ để nhìn ngắm những đứa trẻ khi họ cùng ngồi ở quán cafe... Cậu ấy thích có một cô con gái thật giống với Rosé... vừa thông minh, xinh đẹp vừa dịu dàng, sâu sắc ...Nhưng Chaeyoung thì muốn nó giống Lisa hơn...cũng thông minh cũng xinh đẹp nhưng rất biết cách quan tâm làm người khác cảm thấy ấm áp...

Khẽ cầm tấm hình của cả hai trên bàn... một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt tôi... Nếu nói không hối hận là tôi đang nói dối... Bởi chẳng có người phụ nữ nào muốn một mình phải trải qua thời kỳ làm mẹ một mình... Nhưng nếu nói hối hận thì cũng không đúng... bởi đó là lựa chọn của tôi... Lựa chọn để một người có thể mỉm cười hạnh phúc...

..............

Ngày hôm sau người của chuyển phát nhanh gửi đến cho Chaeyoung một tập hồ sơ.... Trong đó là toàn bộ hồ sơ về bảo hiểm của con bé .... Lisa đã mua hẳn cho nó đến năm 20 tuổi... Cả học bổng của trường mẫu giáo, tiểu học, trung học, và đại học cậu ấy cũng đã chuẩn bị... Con bé nên tự hào về appa của nó... Một appa quá tuyệt vời... Trong ấy còn có một bức thư mà Lisa đã viết cho con bé...

" Chào bé con xinh đẹp của appa,

Nếu đọc được lá thư này nghĩa là con đã được 5 tuổi hoặc hơn phải không nè! Appa đã chuẩn bị mọi thứ cho con đề phòng có ngày appa không được ở bên cạnh con nhưng dĩ nhiên appa hoàn toàn không hy vọng điều đó xảy ra rồi. Bởi vì appa sẽ luôn ở bên cạnh omma Chaeyoung và con mãi mãi mà ^^ Appa hy vọng con sẽ hoàn thành tất cả những học bổng này vì appa tin rằng con sẽ rất thông minh giống như appa và omma. Hãy sống và học tập thật tốt để trở thành một người có ích nhé con yêu! Appa và omma sẽ luôn ủng hộ và động viên để con có thể trưởng thành một cách hoàn hảo nhất! Con gái của appa chắc chắn sẽ thành công dù con lựa chọn bất cứ con đường nào! Nhưng mà con không được tự kiêu đâu đấy nhé dù appa biết chắc con gái của appa sẽ rất thông minh và xinh đẹp... vì con thừa hưởng gien di truyền của appa và omma mà hihi!

Mãi yêu con gái ngoan của appa và omma!"

Chaeyoung khẽ mỉm cười... Lice của cô ngay cả nói chuyện với con gái mình mà cũng dễ thương như thế... Lice đúng là đồ ngốc mà... Thậm chí ngay cả lúc Lice ra đi Lice cũng không biết được mình có con... Vậy mà lại chuẩn bị mọi thứ ... Nhưng ...đó là lúc cậu ấy nhớ mình có một gia đình...còn bây giờ...có lẽ cậu ấy đang hạnh phúc cùng một gia đình khác...

Dù thế nào Lice cũng hãy yên tâm ...em nhất định sẽ thay Lice nuôi nấng và dạy dỗ con bé thật tốt...

....................

Lisa 's pov

Lisa giờ đã là người đứng đầu cả tập đoàn Manoban gia hùng mạnh... Mỗi ngày cô đều giải quyết rất nhiều công việc... Mệt mỏi nhưng khi về đến nhà...đối diện với bốn bức tường ...nỗi nhớ mang tên Chaeyoung vẫn đè nặng trong tâm hồn cô... Đôi lúc cô muốn tìm một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lichaeng