18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập đòan Manoban gia, phòng Chủ Tịch

Lisa 's pov

Tôi ngồi dựa lưng vào chiếc ghế da sang trọng của mình...hướng mắt ra ngòai bầu trời xanh thẳm...

5 năm rồi...thời gian cứ trôi qua nhanh như cơn gió thổi...Manoban Lisa giờ đã ở cái tuổi hơn 30... Từng nép nhăn nơi đuôi mắt cho thấy tôi đã không còn trẻ nữa... Khẽ thở dài nhìn từng dòng người bên dưới kia... Tự hỏi bản thân mình sống ngần ấy năm trên thế gian... Tiền tài, địa vị ,danh vọng... cái gì cũng có nhưng...lại không thể tự mình tìm thấy hạnh phúc một mái ấm... Ai nói là tôi thành công.... chỉ là thành công với cái vẻ ngòai của một người thành đạt nhưng ...bên trong ấy vẫn là một trái tim trống rỗng với những ký ức chắp nối... về một người con gái....

Tiếng gõ cửa vang lên... Cô thư ký của tôi bước vào

- Thưa chủ tịch, có chủ tịch Kang và chủ tịch Kim đến tìm cô!

- Mời họ vào dùm tôi!

Là Kang Seulgi và Kim Jisoo đây mà... Cũng như tôi họ đều kế nhiệm tập đòan của appa mình... Mặc dù mức độ nổi tiếng của họ thì không bằng Manoban Lisa tôi...khi đã 4 năm liền là ngừơi trẻ thành công nhất trong nền kinh tế quốc dân... Nói cũng không phải tự kiêu nhưng đôi lúc tôi thấy tự tin về bản lĩnh của mình... 5 năm qua từ khi ngồi vào chiếc ghế chủ tịch này tôi đã giúp tập đòan Manoban gia không ngừng phát triển... Và giờ thì nếu nói nó đứng thứ 2 chắc cũng không ai dám đứng nhất... Nhưng tôi lại rất ngữơngmộ hai người họ bởi vì đằng sau họ luôn có một chỗ dựa vững chắc từ vợ và con gái...Còn tôi thì...chỉ biết thở dài mỗi khi bước về ngôi nhà trống không...

- Chủ tịch Manoban không bận đến nỗi quên mất bữa tiệc kỷ niệm ngày cưới của tôi chứ!

Seulgi bước vào

- Trông cậu ấy không có vẻ gì là bận rộn đâu Seulgi! Hay chủ tịch Manoban đang tơ tưởng đến cô nàng thư ký xinh đẹp ngòai kia!

Jisoo tiến về phía chiếc bàn làm việc của tôi

- Hai cậu thôi châm chọt tớ đi, tớ làm gì có thời gian rãnh rỗi để vui vẻ bên người đẹp như hai cậu!

Tôi xếp bộ hồ sơ trước mặt mình lại, cầm lấy chiếc áo khoát của mình

- Chúng ta đi thôi không nên để 4 người đẹp của hai cậu chờ đợi!

- Tớ chỉ có một và Soo cũng chỉ có một lấy đâu ra bốn!

Seulgi nhìn tôi

- Tính luôn hai cô công chúa của hai cậu là 4 !

- À...vậy mà tớ cứ tưởng...!

Jisoo gật đầu

- Tưởng cái đầu của cậu đấy, hai cậu mà lén phén với em nào ngòai hai cô vợ ở nhà là chết với tớ!

Tôi khoát vai Jisoo

- Haiz.... bởi....đầu óc cậu tòan là nghĩ xấu cho người tốt không! Tớ tưởng cậu dắt theo em nào chứ!

Jisoo cười

- Cho tớ xin đi....em ngòai kia xinh đẹp thì có nhưng chưa đủ để chinh phục trái tim Manoban Lisa tớ đâu!

Tôi cười to

- Đồ tự phụ...mai mốt già ế một đống lúc đó đừng có mà than với bọn tớ nhé!

Seulgi liếc xéo

- Yên tâm đi...tớ chưa muốn chui đầu vào rọ như hai cậu đâu... Tớ còn muốn tự do bay nhảy! Cái kiểu "đi thưa về trình" như hai cậu tớ không có ham!

- Thôi đi...ế thì nói ế...còn bày đặt lý do này lý do nọ!

Seulgi bước ra ngòai

- Thì cứ cho là vậy....dù sao một mình cũng có cái thú của một mình mà!

Tôi cùng Jisoo cũng đi ra theo

Chúng tôi cùng lên xe của Seulgi để đến ngôi nhà của cậu ấy... Hôm nay là kỷ niệm 5 năm ngày cưới của Seulgi...kể cũng nhanh thật mới ngày nào tôi và cậu ấy chỉ là hai đứa nhóc chạy nhảy ùm trời ...bây giờ thì cậu ấy đã là appa của người ta rồi...

Chiếc xe dừng trước cửa nhà... Tôi vừa bước xuống xe thì đã trông thấy cô con gái bé bỏng của Jisoo...

- SooJin!

Tôi gọi tên con bé

- Lice appa!

Con bé nhìn thấy tôi liền chạy ngay đến, tôi ôm lấy con bé vào lòng..

- Chà ... SooJin của appa càng lớn càng xinh đẹp nhỉ! Không khéo đẹp hơn cả appa lùn và omma mắt cười của con rồi!

Con bé mắc cở đỏ cả mặt... Nếu không phải tôi đã giúp Jisoo đưa Jennie đến bệnh viện thì cũng không biết con bé có phải là con ruột của hai người đó không nữa... Nó xinh đẹp và rất thông minh nhưng lại hay mắc cỡ tính tình thì rất hiền lành...Chẳng bù với Soo appa "ưa bạo lực" và Jennie omma "sư tử" của nó... Nếu tôi mà có con chắc chắn sẽ lựa chọn SooJin là con dâu của mình...

- Chào cậu Lisa! Trông cậu ốm hơn lần trước chúng ta gặp nhau đó!

Jennie cũng đến chào tôi

- Chắc dạo này công việc nhiều quá nên không có thời gian chăm sóc bản thân nhiều!

Tôi cười nhẹ

- Chúng ta vào nhà thôi mọi người, chắc vợ tớ đã chuẩn bị xong cho bữa tiệc của chúng ta rồi!

Seulgi khoát vai Jisoo đi đến

- Tránh đường cho máy bay siêu tốc nào!

Tôi nâng con bé lên ngã người nó lên phía trước giống như một chiếc máy bay... SooJin cười to

- Cậu coi chừng té con gái của tớ đó Lice!

Jisoo la oai oái phía sau

- Yên tâm đi SooLisa thương con bé như con ruột của mình, cậu ấy sẽ không để con bé bị gì đâu!

Jennie trấn an Jisoo giúp tôi

Mọi người đi vào trông nhà đã nhìn thấy Yeri  unnie và nhóc Hyun Park của vợ chồng Kang gia đứng ở bếp

- HyunGi con lại nghịch gì omma đấy!

Seulgi lên tiếng hỏi con bé. HyunGi quay lại appa nó đính chính

- Con đang phụ umma mà, đâu có nghịch gì đâu, phải không omma!

- Uh...con không có nghịch omma mà con đang nghịch thức ăn của appa con!

Yeri unnie cười tủm tỉm tay vẫn đang bận rộn với món thịt nướng của mình

- Kang HyuGi...appa đã nói là không được nghịch thức ăn của appa rồi mà!

Seulgi tiến đến nắm lấy cổ áo HyunGi lôi ra ngoài phòng khách

- Thôi đi Seulgi... đừng có mà ức hiếp HyunGi của tớ nghe chưa!

Lisa đặt SooJin xuống ghế sofa và trừng mắt với Seulgi

- Lice appa!

HyunGi lập tức thoát khỏi cánh tay đang kéo áo của nó và chạy như bay về phía Lisa...

- Hyun Park ngoan, con có nhớ appa không!

- Có ạ, con nhớ Lice appa lắm ý hihi!

Hai đứa nhỏ một trái một phải cùng sà vào lòng Lisa... Lisa dang hai tay ôm lấy chúng ...Có ai nói rằng Manoban Lisa rất thích trẻ con chưa nhỉ!

- Cậu mau lấy vợ rồi sinh cho mình một đứa để ôm đi, suốt ngày cứ ôm con của người khác!

Jisoo ngồi xuống chiếc ghế đối diện

- Muốn lấy thì cũng phải chọn được người xứng đáng chứ! Tớ chẳng thể nhìn thấy cô gái nào có đủ tiêu chuẩn làm mẹ của con tớ cả! Chọn đại nhỡ sinh con rồi không dễ thương xinh xắn như hai đứa này thì sao!

Lisa bẹo má hai đứa nhỏ...

- HyunGi , SooJin chúng ta chơi trò đại úy ếch xanh nhé! Ta là quái vật đây! Huah...

- Khoan khoan, đợi một chút để con lấy súng cho ếch xanh đã!

HyunGi chạy lên phòng của nó sau đó quay lại với hai cây súng và một thanh kiếm đồ chơi

- Súng này là của Seoro, súng này của Parkmama và đây là kiếm của quái vật Lice appa!

Nó đưa súng cho SooJin và kiếm cho Lisa

- Sao con với SooJin có súng mà appa lại phải dùng kiếm!

Lisa thắc mắc

- Tại appa là quái vật, quái vật không có biết dùng súng chỉ biết dùng kiếm thôi! Bắn quái vật đi nào Seoro! Pằng pằng..!

Nó chĩa súng về phía Lisa và giả giọng tiếng súng...

Sau một hồi bắn rồi né, né rối núp, Lisa la lên

- Á...quái vật trúng đạn rồi, đau quá!

Lisa nằm im trên ghế sofa , hai đứa nhóc chạy ngay đến lay Lisa dậy

- Lice appa đứng chết, SooJin không có bắn appa nữa đâu!

SooJin rưng rưng

"Ôi chời...con bé này mít ướt thế không biết"

- Appa mau dậy đi, đừng có giả bộ nữa con chưa bắn xong mà!

HyunGi kéo tay Lisa

"Con bé này sao mà nó lanh giống appa nó quá vậy"

Bất ngờ Lisa dang tay kéo cả hai đứa xuống ghế sofa siết chặt rồi cù lét chúng

- Quái vật bắt được rồi haha..!

Tiếng cười đùa của cả ba vang khắp ngôi nhà...

Nhìn thấy cảnh tượng ấy Jennie khẽ cười buồn

- Nhìn cậu ấy chơi đùa như thế cũng biết là cậu ấy rất yêu thương trẻ con! nếu Chaeyoung còn bên cạnh Lisa chắc họ đã có một gia đình êm ấm rồi!

- Em đứng có nhắc Chaeyoung trước mặt Lisa...cậu ấy sẽ lại buồn nữa!

Jisoo nắm tay vợ mình

- Phải đó, nhìn Lisa vui vẻ vậy mà hay... Chứ cứ nhìn cậu ấy lủi thủi một mình mà đau cả lòng!

Seulgi khẽ thở dài

- Chúng ta mau ra vườn để nướng đồ ăn thôi!

Yeri nói với mọi người

Tất cả mọi người tập trung ngoài khu vườn để nướng thịt cho bữa tiệc BBQ ngoài trời...

- Appa và omma của hai cậu không tham dự à!

Lisa vừa hỏi vừa cắt nhỏ những miếng thịt

- Họ rủ nhau đi du lịch cả rồi! Cả appa của cậu và appa của Jennie nữa, chỉ có hai bác Park là không đi thôi!

Seulgi đưa miếng thịt to vào miệng

- Sao họ lại không đi vậy! Nghe nói mấy người lớn lên kế hoạch đi du lịch cùng nhau mà!

- Nhà bác ấy có chuyện gì đó thì phải!

Jisoo gắp kim chi cho Jennie

- Có chuyện gì nghiêm trọng à!

- Không...hình như là có người thân về thăm!

Sau câu nói của Seulgi có 3 cặp mắt nhìn cậu ta với ánh mắt hình viên đạn bởi Seulgi lại nói phải câu không nên nói...

- Là Chaeyoung từ Mỹ về phải không?

Lisa hơi trầm giọng...

- Tớ xin lỗi!

Seulgi cúi mặt xuống đất

- Các cậu làm gì mà nghiệm trọng vậy, chuyện qua lâu rồi...mình cũng không còn nhớ gì đâu, mọi người coi chừng thịt khê kìa!

Lisa cười ngượng rồi chăm chú vào mấy miếng thịt...

Thật lòng mà nói... mỗi khi cái tên Chaeyoung được nhắc đến trong lòng Lisa lại khẽ nhói đau... Vết thương trong tim vẫn âm ỉ một nỗi nhớ chưa bao giờ nguôi ngoai...Người con gái ấy...vẫn còn ảnh hưởng đến cô rất nhiều...

Lisa tay cầm lon bia ngồi 1 mình trên chiếc xích đu trong khu vườn nhà Seulgi

Lisa 's pov

5 năm trôi qua rồi mà sao trong tim Lice vẫn chỉ nhớ một mình em thôi... Có rất nhiều người đã đến nhưng Lice vẫn không thể chọn lựa một người cho bản thân mình... Lice không ngờ là em lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy với Lice đó Chaeyoung... Em về lại đây chắc là cùng với anh chàng điển trai ngày ấy phải không? Lice muốn gặp em...nhưng nếu phải đối mặt với em thì Lice biết phải nói gì và làm gì đây... Lice không muốn mình khiến em phải nhớ lại những chuyện ngày xưa...nhưng thật sự là Lice nhớ em nhiều hơn tất cả những gì mà Lice có thể nhớ...

- Lisa!

Seulgi gọi và bước về phía tôi cùng với lon bia trên tay

- HyunGi ngủ rồi à!

- Uhm... Yeri đang dỗ nó ngủ, Jennie và Jisoo đã đưa SooJin về vì con bé cũng ngủ gật mất!

Seulgi ngồi xuống cạnh tôi

- HyunGi hiếu động nhỉ, nhìn nó mà tớ cứ nhớ ngày xưa của chúng ta! Cậu thật là có phúc khi có được người vợ tốt như Yeri unnie và cả đứa con gái như HyunGi nữa!

Tôi khoát vai cậu ấy

- Lisa à, tớ xin lỗi, lúc nãy tớ không nên lỡ lời như thế!

Seulgi nhìn tôi

- Cậu đừng có ngốc thế chứ, tớ đã bảo đó là chuyện lâu rồi!

Tôi đưa lon bia lên miệng tu một hơi dài... Tôi không muốn người bạn này của mình cảm thấy có lỗi...

- Có phải...cậu không lấy vợ là vì cậu vẫn còn yêu Chaeyoung phải không?

Tôi khẽ thở dài

- Sao chuyện gì cũng không qua mặt được cậu vậy! Nhiều khi tớ cảm thấy lỗ khi cái gì cậu cũng biết hết về tớ đó!

- Đừng có đánh trống lảng như vậy !

- Tớ còn có thể làm được gì nữa! Bây giờ ai cũng có cuộc sống riêng của mình, tớ như thế và Chaeyoung cũng vậy, hãy cứ để mọi chuyện ngủ yên đi! Đừng nhắc đến nó nữa nếu còn là bạn tớ!

Tôi vỗ vai Seulgi

- Trễ rồi, tớ về đây, cậu nghĩ ngơi sớm đi!

Tôi đứng lên về phía cổng

- Để tớ đưa cậu về, lúc nãy cậu đâu có đi xe!

Seulgi đề nghị

- Không cần đâu... Tớ sẽ gọi taxi, cậu vào với Yeri unnie và HyunGi đi!

Tôi nói rồi bước đi...

Seulgi cảm thấy đau cùng nỗi đau mà người bạn của mình đang gánh. Cậu ấy đã mất mát quá nhiều thứ... Cuộc đời ...tại sao không thể cho Lisa một niềm hạnh phúc chứ... Ngày ấy...vì mất omma cậu ấy đã phải sống cuộc sống cô độc một mình... Rồi đến khi tìm được người con gái của cuộc đời... cậu ấy lại không thể giữ lấy mái ấm hạnh phúc ... Đôi khi Seulgi rất muốn nói cho Lisa biết những gì cậu ấy đã từng có cùng Chaeyoung vào khoảng thời gian ở New York nhưng khi Lisa nói đã nhìn thấy Chaeyoung có thai cùng một người đàn ông khác Seulgi đã không dám nói, cô sợ nếu biết được cậu ấy sẽ lại càng đau khổ hơn vì không thể giữ lấy Chaeyoung, cô hy vọng thời gian có thể khiến Lisa quên dần đi cô gái ấy nhưng có lẽ...Lisa là một kẻ cứng đầu cố chấp trong bất cứ mọi việc kể cả chuyện tình cảm...

Rốt cuộc thì Manoban Lisa đã làm chuyện gì có lỗi ...mà ông trời luôn bất công với cậu ấy như thế...

..........

Trở về nhà trong trạng thái đã ngà ngà say... Cô vẫn ở căn hộ của Chaeyoung từ khi cô ấy ra đi...

Lisa nằm vật ra giường... Cô đã cố ngăn nước mắt của mình không rơi nữa nhưng cô lại bất lực mặc nó lăn dài trên đôi mắt mình... Mỗi đêm cô đều ôm chặt lấy chiếc gối của Chaeyoung trong căn phòng này suốt 5 năm dài đằng đẳng... Một mình cùng khoảng trống không bên cạnh cô không biết mình đã khóc nhiều như thế nào... Hình ảnh một người cứ luôn mập mờ trong tâm trí cô... Những khi say như thế này...nỗi nhớ lại càng có dịp hoàng hành...

Cô đã phải sống cô đơn như thế này trong khi người con gái ấy thì đang hạnh phúc trong vòng tay của một người khác... Cô không hiểu tại sao mình lại không thể quên được người ấy...

Một đôi lúc có những giấc mơ chạy ngang qua cô về những hình ảnh lờ mờ nhưng không phải trong ngôi nhà này...cũng không phải ở thành phố này... Cô không thể nhận thức được nó là từ đâu...chỉ biết rằng nó luôn mang đến cho cô một cảm xúc rất mãnh liệt...

Tiếng nguyện cầu trong ngôi nhà thờ...

Một cặp nhẫn cưới....

Tiếng cười vang hạnh phúc...

Tiếng khóc của trẻ con...

Một bó hoa bị rơi rụng...

Cả tiếng súng vang...

Một cặp đôi che chở cho nhau trong làn đạn bay...

Và rồi khi giật mình thức giấc...Lisa chỉ nhận thấy màn đêm yên tĩnh bao chùm lấy cô...

Giấc mơ ... chỉ mãi là những giấc mơ...nhưng Lisa lại nhận thấy rằng nó rất thật...thật như thể cô đã từng trải qua nó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lichaeng