Chap 20. Thẩm phán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, Thấu Kỳ Sa Hạ xuất viện. Cả ba và mẹ cùng đưa cô về nhà. Vừa đặt chân vào nhà, mọi người trong nhà gồm Nguyên Thuần, Từ Tịnh và cả bác đầu bếp Gia Trung đều ra đón cô. Họ hỏi hạn tình hình sức khoẻ, bê đồ đạc lên phòng giúp cô. Tuy rằng đã xuất viện, nhưng tâm lý chỉ là đang dần ổn định, chứ chưa khỏi hẳn, nên Sa Hạ từ đầu đến cuối vẫn im lặng để mọi người dìu lên phòng. Khi vào phòng, cô nói muốn ở một mình, rồi vịn tay nắm cửa đóng cửa.

"Tiểu Hạ"

Thấu Nghiên Ân dùng tay chặn cánh cửa đang chuẩn bị khép lại. Sa Hạ bị gọi lại, sắc mặt nhợt nhạt vẫn không có lấy một tia cảm xúc, cô nói:

"Có chuyện gì vậy ba?"

"Ba sẽ thuê vệ sĩ cho con"

"Để làm gì chứ?"

"Ba không thể ở cạnh con mọi lúc được. Nên ba sẽ tìm người đảm bảo an toàn cho con"

Sa Hạ nhìn ba mình. Phía sau khuôn mặt luôn nghiêm nghị là một người luôn lo lắng cho cô, cô biết. Cả ba và mẹ đều như vậy, luôn lo lắng, chăm chút cô từng tí một. Họ chỉ có mình cô là con, họ luôn dành những thứ tốt nhất cho cô. Cô yêu ba mẹ mình, tin tưởng ba mẹ mình, nhưng những chuyện xảy ra, cô vẫn còn nhớ rất rõ dù bị chốc thuốc. Một lúc sau, cô mới mở miệng.

"Lúc con sắp bị...Tên đó đã nói về một món nợ. Con nghĩ có liên quan đến ba"

Chân mày Nghiên Ân nhíu lại, ngón tay hơi cuộn lại. Ông chớp mắt, trong một khắc tránh đi ánh nhìn của Sa Hạ. Đoạn ông nắm lấy hai vai cô.

"Ba sẽ không để chuyện gì xảy ra với con. Tin ba đi" - Ông vuốt tóc cô. Nghiên Ân dù ở nhà hay bên ngoài, luôn hành xử là một người nghiêm túc đứng đắn, rất ít khi thể hiện sự ôn nhu như thế này "Con sẽ không sao đâu. Nghỉ ngơi đi. Ba bảo Gia Trung làm ít đồ ăn cho con"

Nói rồi ông xoay người đi, đóng cửa lại. Sa Hạ ngã lên chiếc giường rộng lớn, cả người co lại thành một cục. Cô đột nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc vòng tay có mặt ngọc màu xanh biếc ở chính giữa, chả biết chôm được ở nơi nào. Cô nhìn thấy nó được đặt ở trên bàn khi vẫn còn trong bệnh viện. Hỏi y tá thì cô ấy nói lúc cô được đưa vào bệnh viện, cả người đều trong trạng thái mơ màng, tay nắm chặt lấy cái vòng đó, lấy mãi mới ra được. Bác sĩ tưởng là của cô nên để lại đó. Nhưng Sạ Hạ biết là không phải. Trang sức của cô nhiều vô kể, chủ yếu là được tặng. Nhưng cô rất ít khi đeo, và cũng không đãng trí tới nỗi không nhận thức được đó là của mình hay không. Quanh đi quẩn lại một hồi, Sa Hạ vẫn là đeo nó vào tay.

Cộc...cộc...

Tiếng gõ cửa vang lên, Từ Tịnh đi vào, tay bê một khay đồ ăn, đặt lên bàn. Sa Hạ cũng không để tâm đến, chỉ yên lặng nhìn hoa văn trên trần nhà trong khi Từ Tịnh sắp xếp đồ ăn trên bàn.

"Cô chủ, ăn chút gì đi. Mấy hôm ở bệnh viện chắc đồ không ngon, không hợp khẩu vị của cô. Gia Trung làm một ít súp thẩm cẩm, còn đây là trà. Cô dùng thử đi"

Sa Hạ ừ một tiếng, chậm chạm ngồi dậy. Từ Tịnh kéo ghế cho cô ngồi. Sa Hạ cầm thìa, yên lặng ăn từng thìa súp. Mấy hôm nằm viện, đồ ăn trong viện đúng là khó nuốt. Cháo thì loãng, ngược lại súp thì đặc quánh, cơm thì khô...Khó mà ăn nổi. Cho nên mấy ngày trong viện cũng đủ làm cô sụt 2-3 cân. Từ Tịnh đứng đó xem cô ăn, tiện thể khi cô ăn xong sẽ dọn luôn. Mắt cô đảo một vòng, rồi dừng trên cổ tay trái của Sa Hạ, nơi có chiếc vòng đính ngọc xanh.

Chiếc vòng này sao lại quen thế? Cô đã từng thấy nó ở đâu rồi nhỉ? Cố lục lọi trong trí nhớ...Chân mày cô bất chợt nhíu lại. Bữa tiệc sinh nhật của cô chủ, cô đã gặp lại Tử Du. Cổ tay nó cũng đeo một chiếc vòng y hệt. Mắt Từ Tịnh hơi mở to, hết nhìn chiếc vòng lại nhìn Sa Hạ, 1001 giả thuyết hiện lên trong đầu cô, rồi chốt lại với một ý nghĩ: chắc là trùng hợp thôi. Trang sức thì cái nào cũng có thể giống nhau. Nhưng mà cô chủ rất ít khi đeo trang sức, với lại lúc nãy lúc đón cổ về, cô đâu có nhìn thấy? Cô chủ đâu thể hành động lạ đến nỗi việc đầu tiên khi về nhà là lấy trang sức ra yếm thử? Cho dù cô có yêu trang sức thế nào đi chăng nữa. Không được, không được. Không được nghĩ xấu, không được nghĩ nhiều. Từ Tịnh lắc lắc đầu.

Đ

ợi Sa Hạ ăn xong, Từ Tịnh làm nhiệm vụ thu dọn chén đĩa, mắt vẫn không tự chủ được liếc về phía cổ tay Sa Hạ. Sa Hạ cũng để ý ánh mắt đó, nhìn về phía cổ tay mình.

"Của một người quen" cô nói
Từ Tịnh chớp chớp mắt mấy cái, phát hiện bản thân đã hơi lố. Vội cúi xuống tiếp tục dọn dẹp, xong xuôi bê ra ngoài...

.....

Tử Du thu dọn hồ sơ trên bàn làm việc, thư ký không nhịn được hỏi:

"Giám đốc, mới có 4 giờ, cô về sớm vậy?"

"Có việc phải làm. Tài liệu quan trọng, gửi hết vào email cho tôi, còn lại cô xử lí giúp tôi"

Nói rồi Tử Du vác túi xách đi ra cửa. Trước khi khuất bóng còn dặn dò thêm một câu.

"Không cần thông báo cho chị gái tôi biết"

Sau đó Tử Du rời khỏi. Ra khỏi công ty, cô lái xe đến địa điểm tiếp theo, sở cảnh sát trong thành phố.

"Chào. Cô hẳn là Danh Hạ Nghiên?"

Một người đàn ông trong bộ y phục cảnh sát đứng ở cổng đón tiếp cô. Tử Du bắt tay với anh ta, rồi cả hai cùng đi vào trong. Bên trong sở cảnh sát rộng lớn lại mang theo không khí ngột ngạt. Không lạ khi nơi này là một trại giam giam giữ những người phạm tội, luôn có không khí âm u. Những thanh tra viên ở đây cả nam lẫn nữ ai cũng mang vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Hai người tiếp chuyện nhau khi đang trên đường đến phòng thẩm vấn.

"Cô là người được thông báo sẽ đến để...thực hành cho bộ môn tâm lý tội phạm?"

"Chính là tôi"

Tử Du đưa thẻ sinh viên (giả) cho cảnh sát xem, cộng với giấy phép đã được đóng dấu. Anh ta lẩm nhẩm trong miệng, vừa đọc vừa so sánh mặt cô trong bức ảnh.

"Họ tên: Danh Hạ Nghiên. Sinh ngày 22/3/19xx. Sinh viên đại học cảnh sát hình sự..."

Giấy tờ giả, chỉ là trò mèo đối với Tử Du. Thậm trí cô có thể làm giả hàng trăm thân phận khác nhau, đủ để thuyết phục mọi người. Cô có một người bạn chuyên gia về giấy tờ giả.

Trong 1 ngày đã có thể chuẩn bị một bản giấy phép, thông tin giả thân phận, dễ dàng qua mắt được đại đa số, tất nhiên là trừ những chuyên gia phân tích chuyên nghiệp về lĩnh vực giấy tờ.

Tử Du cũng đã đánh liều rất lớn, nếu như bị bại lộ, cô có thể bị phạt tù vì tội danh giả mạo, làm trái pháp luật. Nhưng cô đã đánh cược. Biết nói sao nhỉ? Luật sinh ra là để phá mà.

Anh cảnh sát đọc xong, đưa trả cho cô.

"Hoan nghênh cô. Tôi tên là Giang Triết. Tôi sẽ đưa cô vào"

"Cảm ơn anh"

Qua ải, Tử Du thầm nghĩ.

"Trên giấy thông báo có nói là cô sẽ đến với một người khác, là cô giáo của cô. Vậy..."

"Ôi, Thầy Lý tội nghiệp" - Khuôn mặt Tử Du lộ rõ vẻ buồn bã "Đang ở trong bệnh viện rồi"

"Thật sao? Trời đất! Có chuyện gì?" - Anh cảnh sát hốt hoảng.

Tử Du thở dài.

"Thầy ấy cùng gia đình đang mở tiệc nướng ở ngoài trời, ngay trên sân sau nhà của ổng, đang thái hành thì đột nhiên một cơn gió từ đâu thổi tới, tạt cả hành vụn vào mắt ông ấy, rồi gần đó là lò nướng, tro than cũng bay luôn cùng hành vụn hướng đến mắt ổng. Tóm lại là bị hành và than tạt cho bỏng mắt. Bác sĩ nói là sẽ phải ở lại chữa trị một thời gian mới có thể khỏi được. Xem này"

Tử Du mở điện thoại ra, bức ảnh một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh, băng cuốn quanh mắt, sắc mặt nhợt nhạt. Bên cạnh là một người con gái đang chăm sóc ông.

Tử Du sẽ không nói người trong ảnh đó là ba của cô, cô đã chụp lén khi ông ngủ sau một trận nhậu về. Hôm đó lại có thi uống rượu với đồng bạn, nên sắc mặt vẫn đỏ bừng, sau khi về nhà thì ngủ như chết, thạm trí nếu trời sập chưa chắc ổng cũng đã dậy được. Tử Du không tốn công "hoá trang" cho ông, sau đó chụp ảnh, rồi nhờ chuyên gia chỉnh ảnh chỉnh sửa hộ, tỉ mỉ đến từng milimet. Và người con gái trong bức ảnh còn ai nữa ngoài cô.

"Tôi rất tiếc, thưa cô"

Tử Du gật đầu, khuôn mặt vẫn lộ vẻ đáng thương.

"Nhưng bài báo cáo thì vẫn phải nộp đúng thời hạn, anh biết đấy..."

"Tất nhiên, tất nhiên rồi. Mời cô"

Hai người cùng vào trong, vừa đi vừa nói chuyện.

"Trong tất cả các phạm nhân, sao cô lại chọn trúng một kẻ ấu dâm để thẩm vấn chứ? Cô không sợ à?"

"Tôi cũng không muốn giấu. Thực ra chúng tôi có quen biết"

"Thật sao?"

"Phải. Đó là...bạn trai cũ của anh trai tôi"

"Cái..."

Giang Triết hơi hoảng, tưởng mình nghe nhầm.

"Không sai. Họ đang rất hạnh phúc bên nhau. Rồi đùng một phát, anh tôi bị hắn buộc chia tay, ảnh đã rất đau khổ, không biết mình sai chỗ nào, hỏi hắn thì hắn không nói. Rồi lại nghe tin hắn vướng phải một vụ hiếp dâm một cô gái, không chịu được mà sinh bệnh. Tuy đã chia tay nhưng ảnh vẫn rất yêu hắn. Tôi rất thương anh mình, muốn một lần làm rõ mọi chuyện, nên mới..."

"Ra vậy. Vậy thì cô cứ làm những gì phải làm"

"Cảm ơn anh. Hắn thế nào?"

"Tự nhiên như ở nhà vậy. Không quậy phá, không gì hết, cả hắn và đồng bọn. Tôi khá ngạc nhiên đấy. Thường khi bị bắt vào đây, cho dù là gì đi chăng nữa, nghi phạm luôn có một yêu cầu là muốn tìm thân chủ, hoặc luật sư. Nhưng những người này, bị giam mấy ngày rồi vẫn thản nhiên"

"Tôi sẽ vì anh trai mà hỏi cho ra lẽ"

"Nói đúng ra, cô không phải là người đầu tiên đến đây vì anh ta"

Tử Du hơi ngừng một chút, hỏi lại.

"Còn có ai khác sao?"

"Hai ngày trước, có 2 người đàn ông trung niên đến đây, chắc hẳn là người thân của nạn nhân. Họ nói chuyện chưa được bao lâu, một người trong số họ kích động, lao đến đánh tới tấp vào nghi phạm. Chúng tôi phải tốn kha khá sức lực mới tách được họ ra"

Thấu Nghiên Ân? Ông ta tới rồi? Tử Du vừa nghe cảnh sát viên nói, vừa tưởng tượng ra dáng vẻ nổi xung của chủ tịch Thấu, không nhịn được phì cười trong lòng.

"Tôi sẽ cố gắng tìm ra lời giải đáp. Anh yên tâm. Chuyện gì xảy ra cũng có lí do cú nó mà"

"Một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh lại ngoan như cô, thật sự làm người ta hấp dẫn"

Tử Du bật cười thành tiếng.

"Anh thật biết làm người khác vui vẻ"

Anh cảnh sát lập tức đỏ mặt. Đi qua khu vực tiếp dân, Tử Du liếc thấy bình trà màu trắng sứ trên bàn. Cô hỏi liệu cô có thể có một cốc trà không? Cô nói cô vốn có vấn đề với cổ họng, nói chuyện một lúc sẽ rất khô họng. Giang Triết không chần chừ mà rót đầy một cốc cho cô. Rồi nhân lúc anh không để ý, lén bỏ thứ gì đó vào trong.

Hai người đi một hồi, rồi dừng lại trước cửa phòng thẩm vấn. Phòng thẩm vấn rộng 15m, một chiếc kính hai chiều được gắn để bên ngoài có thể quan sát mọi thứ ở bên trong, đồng thời cũng cách âm. Nhìn qua tấm kính, Tử Du thấy một dáng người to lớn trong bộ tù nhân màu xanh nước biển đang ngồi trên ghế, tay để trên bàn, bên ngực trái có gắn số 543, hai tay bị còng với nhau, dây kim loại nối liền giữa hai chiếc vòng được luồn qua một chiếc móc kim loại gắn trên bàn. Tử Du biết, chiếc bàn này được cố định với mặt đất, phòng việc tù nhân có ý định tấn công, chưa xông đến được vài bước sẽ bị kìm lại.

Giang Triết mở cửa cho Tử Du, cô bước vào trong. Tên kia mặt vốn đang cúi gằm xuống, hai tay chắp lại với nhau tạo kiểu tư thế cầu nguyện. Hai người thậm trí bước đến gần hắn mà hắn vẫn không có ngẩng đầu lên, tiếng thở khàn khàn theo từng nhịp thở của hắn. Tên này đang ngủ. Giang Triết lay tên kia vài cái, hắn chợt giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng nhìn người con gái trước mặt. Hắn nheo mắt, tựa như đang cố nhớ lại gì đó, rồi nở nụ cười.

"Là cô sao?"

Tử Du cười lại với hắn.

"Phải. Là tôi" đoạn cô liếc anh cảnh sát.

"Cảm ơn. Anh có thể đi rồi"

Anh cảnh sát gật đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa lại. Tử Du nhìn xung quanh, rồi phát hiện 4 chiếc camera giám sát được đặt ở 4 góc trong phòng. Cô cười cười, đặt chén trà vẫn cầm trong tay suốt từ nãy xuống bàn, kéo ghế ngồi xuống.

"Anh khát không? Trà tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh đấy. Cuộc phỏng vấn sẽ khiến anh tốn sức"

Tên này nhìn cốc trà, rồi lại nhìn cô gái  đối diện, cười khẩy:

"Cô là sinh viên đại học cảnh sát hình sự? Thảo nào có thể đánh đấm tốt đến vậy. Tôi vẫn không ngờ là cô còn có thể gặp tôi sau khi chúng ta..."

"Đã làm thì phải làm cho chót. Tôi có vài câu hỏi muốn hỏi anh, mong anh hợp tác"

"Câu trả lời như thế nào, còn phải xem tâm trạng tôi như thế nào. Nhưng khuyên cô thật lòng một câu, đừng tự rước hoạ vào thân. Sẽ không tốt đâu"

"Tôi sẽ cân nhắc điều đó. Bây giờ, câu hỏi một: Họ và tên?"

"Người đẹp"

"Tuổi?"

"Đủ để "làm" cô ra bã"

Mặc kệ sự trêu tức của hắn, Tử Du vẫn tiếp tục, lại còn phối hợp ghi theo ra giấy.

"Gia đình gồm những ai?"

"Mồ côi. Chỉ có đàn em dưới trướng"

"Sáng nay ăn gì?"

"Cái gì?" - Tên kia tưởng mình nghe nhầm, nhìn người con gái trước mặt một cách kỳ quặc. Đây mà là phỏng vấn tội phạm? Giống như đang chơi hỏi đáp với trẻ 5 tuổi hơn.

"Sáng nay ăn gì?" - Tử Du tỉnh bơ lặp lại câu hỏi một lần.

"Bánh mì" - Hắn ta phối hợp.

"Có uống sữa không?"

"Không"

"Anh ăn trưa chưa?"

"Rồi"

Cả hai cứ ngồi hỏi đáp nhau như vậy suốt 20 phút. Nghi phạm dần mất kiên nhẫn còn Tử Du thì vẫn bình thản như thường, hỏi đủ các thể loại trên trời dưới biển. Cuối cùng, tên nghi phạm chịu không nổi.

"Này! Rốt cuộc cô đang làm gì đấy? Mấy cái thông tin lập gia đình, nuôi chó hay mèo, sở thích ăn vặt...có liên quan gì?"

Tử Du vẫn tỉnh bơ.

"Tôi là người phỏng vấn. Anh phải hợp tác với tôi"

"Chết tiệt. Tôi thật phí phạm thời gian. Thà cho tôi quay trở lại phòng giam ngủ một giấc. Hỏi đáp với cô làm tôi thật tốn sức"
 
Nói rồi hắn không chút do dự cầm lấy chén trà, nốc một hơi cạn sạch. Tên đó không thấy được đường cong nhàn nhạt trên khoé miệng người đối diện. Tên kia uống xong, thở dài một hơi, trầm mặc tầm 5s, rồi nói.

"Cô gái, tôi thực sự thấy cô không có kinh nghiệm gì cả. Có lẽ cô nên cút về,tìm người khác có kinh nghiệm hơn"

Tử Du chỉ cười nhẹ, rồi bỏ quyển ghi chép xuống, nhìn thẳng vào mắt người đối diện

"Tôi có thể thấy, anh là một người có lá gan lớn. Anh biết người anh hãm hại là ai chứ?"

"Đương nhiên. Con gái của Thấu Nghiên Ân, Thấu Kỳ Sa Hạ"

"Một nhân vật lớn như vậy, mà anh cũng cả gan làm nhục, anh không sợ sao?"

"Tôi có gì phải sợ"

"Người ta có thể giết anh, hoặc tống anh vào tù cả đời"

"Chỉ cần ông chủ đứng ra bảo lãnh, không nhà tù nào giam được tôi" - Tên kia thản nhiên đáp lại.

"Ông chủ?"

"Phải, ông chủ của tôi. Ông ấy là..." - Nói đến đây, tên kia đột ngột cảm thấy có gì không đúng, bụm chặt miệng mình lại, ngăn mình không nói nữa. Tử Du lấy tay chống cằm, thản nhiên ra lệnh.

"Tiếp tục đi"

"Tôi...ông chủ...ưm..." - Hắn cố gắng ngăn mình không phát ra tiếng "Tại sao lại thế này?" - Hắn hết nhìn về phía Tử Du, lại nhìn đến tách trà, nhớ lại lời vừa nãy cô nói.

"Tách trà đó..."

Tử Du mặt vẫn không đổi sắc. Cô dùng loại thuốc tương tự với loại Trịnh Nghiên đã dùng với Sa Hạ. Loại thuốc này được chế tạo phi pháp luật, có thể tạo ra ở dạng lỏng, dạng bột hoặc dạng viên. Khi uống vào, thuốc sẽ hoà tan, từng thành phần trong suốt sẽ biến thành những con virut cấy vào trong não, ức chế trung tâm thần kinh, điều khiển dây thần kinh của con người, khiến họ không thể nói dối. Thời gian hoạt động tuỳ thuộc vào liều lượng, nhưng tối đa là 12 tiếng. Loại này chỉ có ở Mỹ, nhưng đã bị cấm xuất chế, nhưng vẫn có người không màng pháp luật mà chế tạo nó rồi rao bán lác đác trên các trang web Chợ đen. Đồng nghiệp của Trịnh Nghiên ở bên kia đã săn và mua được, mục đích vì sưu tập, cuối cùng đã cho chị ta một phần. Tử Du thì tạm gọi là "mượn" đi, mượn không báo trước.

"Nói cho tôi. Anh làm việc cho ai?"

Tên kia cố bụm chặt miệng, không phát ra tiếng, mồ hôi lấm tấm trên đầu. Không thể nói dối, rất khó chịu, đầu óc thấy ngứa ngáy vô cùng, hắn có thể cảm giác như hàng ngàn con kiến đang bò loạn trong đầu. Đột nhiên, một dòng máu nhỏ chảy từ khoé miệng tên kia, Tử Du nhíu mày,rồi chợt nhận ra,vội lao đến, gỡ tay hắn ra rồi móp miệng hắn, tách hai hàm răng ra. Máu chảy từ trong miệng chảy ra ngoài ngày càng nhiều. Tên này thế mà lại tự cắn lưỡi, thà chết chứ không chịu khai ra. Tên kia dần dần gục xuống bàn.

"Này!" - Tử Du kêu lên.

Cửa phòng bật mở, có ba cảnh sát viên khác đi vào, đỡ lấy nghi phạm, cởi khoá móc cố định còng tay với bàn cho hắn rồi nhanh chóng đưa ra ngoài. Phòng này gắn đầy camera có thể theo dõi toàn bộ cuộc thẩm vấn. Tuy không thể nghe được, nhưng họ cũng có thể nhìn mà suy ra được trong này có chuyện xảy ra. Giang Triết vội chạy đến đến bên Tử Du. Khuôn mặt cô trầm xuống, làm anh lo lắng.

"Xin lỗi. Để cô hoảng sợ rồi. Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Anh ta cắn lưỡi"

"Sao anh ta lại làm thế?"

"Trung thành với chủ nhân"

Giang Triết nghe mà lúc hiểu lúc không. Cuối cùng nói:

"Cô muốn..."

"Cảm ơn anh. Tôi nghĩ thế là đủ rồi. Không làm phiền mọi người nữa. Tôi nên đi"

Giang Triết tiễn Tử Du đến cổng, hai người tạm biệt nhau. Tử Du lái xe rời khỏi đồn. Cô vừa lái xe, vừa suy nghĩ miên man trên suốt con đường. Lúc này đã 6h30 chiều, có lẽ chị hai với ba về rồi. Cô phải nhanh về nhà trước khi bọn họ lại nghi ngờ. Nhưng vừa mới đến cổng, Tử Du nhận thấy điều gì đó khác lạ. Trong vùng sân rộng lớn trước căn biệt thự, có hai chiếc xe khác xuất hiện. Tử Du chợt có linh cảm không hay...

______//////_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net