24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lặng lẽ nhìn vào bệnh viện. Nếu bây giờ bước vào đó thì sao ? Sẽ chứng kiến thêm hàng loạt những cảnh tượng gì ? Sẽ phải cố gắng kìm nén bản thân như thế nào nữa đây .
Mệt mỏi đạp chân ga ,nơi bây giờ khiến cô quên đi thực tại là công ty .Vì nơi đó bây giờ đang chất chồng công ty ,cả đống văn kiện chờ cô xét duyệt .Cả công ty bây giờ sau khi ba mẹ sang Anh công tác chỉ một mình cô gồng gánh .Không ai có thể thay thế được, vì vậy trong lúc này cô cần sự tỉnh táo và tập trung rất nhiều .Từ hôm qua đến giờ, cô vẫn chưa một hột cơm trong bụng .Giờ hình như cô chả còn biết đói là gì nữa rồi .Ngủ cũng không còn quan trọng nữa. Bước đi thật nặng nề vào công ty .Đến ghế làm việc ,rồi vùi mình vào công việc .Bỗng nơi dạ dày lại chẳng muốn cho cô bình yên khi nó lại đau nhói lên .Vẫn là thói quen cũ ,lấy lọ thuốc trong hộc bàn vội vã vơ đại một nắm cho vào miệng .Điều quan trọng là nó phải bớt đau lại ,nếu còn đau nữa thì sẽ phải trì hoãn công việc. Điều đó cô không muốn tí nào cả .
Trong đầu cô lóe lên hình ảnh. Cũng tại căn phòng này ,đã từng có người đem cơm đến cho cô ,đã từng có người xoa nhẹ thái dương lúc cô mệt ,đã từng có người hôn cô để tiếp thêm sức mạnh ,đã từng có một người giúp cô lấy thuốc lúc dạ dày cô đau và cũng đã từng chăm sóc cô rất ân cần chu đáo .Nhưng tất cả chỉ là chuyện của quá khứ. Ở thực tại, trong căn phòng chỉ toàn là công việc này ,ngoài cô ra không còn ai khác .Giờ nếu cô có đau chết đi sống lại thì chắc người phát hiện ra là nhân viên hay một người bảo vệ

Đến giờ trưa cô cũng bỏ cử ,đến xế chiều cô cũng chỉ uống nước lọc cho qua .Nhưng vẫn không quên gọi về dặn giai nhân nấu ăn theo món cô dặn cho nàng ,dặn giai nhân phải pha nước ấm thêm tí cánh hoa .Trang phục ở nhà của nàng cũng giặc riêng. Nàng rất nhạy cảm nên nếu giặc chung chỉ cần áo bị đổ lông hay có mùi lạ nàng sẽ không được thoải mái. Và cuối cùng dặn giai nhân phải canh nàng ,không để nàng ra ngoài khi trời đang chuyển dần se lạnh .
Bỏ điện thoại xuống ,nhìn lại đồng hồ .Đã 5h rồi chắc tài xế đang đón nàng .Hay nàng sẽ cự tuyệt rồi đi cùng hắn
Bỏ lại dòng suy nghĩ. Cô mệt mỏi đứng dậy .Đi đến cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Những tòa nhà chen chúc nhau ,những con người tấp nập đè nén nhau mà sống .Từ bao giờ mà cô trở nên ủy mị, mông lung như vậy chứ .
Nàng cởi chiếc áo blouse ra ,để lại vị trí cũ .Xoay người thì thấy ,Bogum hắn đang tiến về phía nàng
- Ăn tối cùng anh nhé
- Không tiện đâu .Tôi phải về nhà
- Em đừng như vậy ,bây giờ chỉ có anh lo lắng cho em thôi .Hắn đúng là một người chồng tệ bạc mà
-  Anh im đi ,đừng nói mấy lời như vậy tôi nghe không lọt lỗ tai
- Anh xin lỗi, chỉ vì anh yêu em .Anh không muốn để em chịu thiệt thòi mà thôi
-  Tôi không hề thiệt thòi
- Joohyun, đến mức này em còn chưa nhận ra tình cảm anh dành cho em sao ? Chấp nhận anh đi. Anh sẽ không để em buồn hay rơi bất kì giọt nước mắt nào đâu
- Không ,tôi có chồng rồi .Anh làm vậy chồng tôi sẽ ghen
- Tên nhu nhược kia ,hắn biết ghen à ?
- Tôi cấm anh xúc phạm chị ấy
- Em đừng bảo vệ hắn nữa. Hắn ngu ngốc nên không biết trân trọng em .Sáng nay hắn cũng đâu đưa em đi làm ,hắn bận bịu gì đến mức bỏ bê em như thế
- Chưa biết gì thì tốt nhất anh nên ngậm mồm lại .Nói nhiều quá thật khó nghe
Hắn tiến đến ,nắm vai nàng .Ôm lấy nàng. Nàng vùng vẫy, rồi nhanh chóng tiến ra trước cổng bệnh viện. Đã có tài xế đợi sẵn ,hắn nhanh chân chặn nàng  lại .Hôn lên môi nàng. Nàng chống cự, tặng cho hắn một cái tát .Bước nhanh kên xe ,chiếc xe lăn bánh .Để lại hắn với gương mặt cau có
- Kang Seulgi .Tao nhất định hại mày đến thân sơ thất sở
Câu nói phát ra đầy ám khí .
Trên xe ,nàng chưa hết hoảng loạn. Nhưng.....sao không về đón nàng mà vẫn để tài xế làm .
- Cô chủ không về à ?
- Dạ thưa mợ ,cô chủ không về
-  Cô chủ có bảo bao giờ về không ?
- Dạ không có ạ
- Ừ
Muốn tránh mặt nàng cả đời sao ? Sao không đón nàng nữa .Cũng không gọi về cho nàng .Bỏ mặc nàng luôn rồi sao ?
Nàng nắm chặt tay lại ,cảm giác sợ hãi dâng lên tột cùng .
Về đến nhà ,tiến vào bàn ăn thấy hàng loạt các món .Nhưng tâm trí nàng giờ không thể nuốt trôi nữa
- Dạ thưa mợ mới về .Mợ ăn cơm đi mợ
- Tôi không ăn đâu ,chị dọn đi
- Không được đâu mợ ,mợ ăn đi .Mợ không ăn tôi mang tội lớn lắm
- Mai tôi sẽ ăn ,giờ tôi mệt rồi
Chị Kim cũng nín thinh, chắc chắn cô sẽ phạt cho xem .Nàng không chịu ăn rồi .Nàng bước lên phòng, ngả lưng xuống nệm mà thiếp đi .Bận gì tới mức không về với nàng ?
-Alo
-Alo ,dạ thưa cô .Mợ không chịu ăn
- Cô nấu ăn có sai sót gì không ? Sao cô ấy lại không ăn ?
- Dạ thưa ,tôi vẫn nấu như thường ngày cô dặn nhưng mợ nhất quyết không ăn
- Vậy lát cô pha sữa đem lên phòng cho cô ấy
- Dạ ,cô...cô có về nhà không ạ ? Mợ mong cô lắm
- Tôi phải giải quyết công việc ,không về .Cô canh cô ấy ngủ ,bật máy lạnh nhỏ thôi .Cô ấy rất dễ bị cảm
- Dạ
Cúp máy ,cô tiếp tục làm việc .Có cảm giác nhớ nhung gì đó nhưng bây giờ về còn ý nghĩa gì nữa. Nàng sẽ khó chịu và khó xử lắm .Nhưng cũng nhớ rồi ,toan lấy xe về nhà .Chỉ cần hé cửa nhìn nàng thôi rồi đi tiếp cũng được. Cô xuống sảnh công ty ,đang bước đến chiếc xe mà tài xế đã chuẩn bị sẵn thì đầu cô bỗng dưng choáng váng, hai mắt tối sầm lại .Cô không thể nhấc thêm bước nữa. Từ xa có một chiếc xe không phanh kịp mà lao thẳng về phía cô

"RẦM "
Một tiếng động kinh hoàng .Các nhân viên như chết lặng khi thấy người nằm dưới đất là sếp của họ .Một vũng máu nhuộm đỏ một vùng .Chiếc áo sơ mi trắng cũng đầy máu .Cô nằm bất động ,còn chiếc xe kia sau khi gây án đã chạy đi .Các nhân viên cùng bảo vệ đến đỡ cô.
Tiếng còi inh ỏi xe nát sự bận rộn của cả một thành phố .Cô nằm cố gắng duy trì nhịp thở yếu ớt với chiếc bình oxi kia .Quản lý ,thư kí ,nhân viên họ nhìn cô mà đau lòng. Người sếp tuy lạnh lùng nhưng đầy tận tâm và trách nhiệm. Từ khóe mi cô ,một giọt nước mắt rơi xuống
" Định về thăm em ....nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi "
Phòng cấp cứu đóng sầm cửa lại .Hành lang bệnh viện bây giờ chỉ toàn là người của công ty
- Alo
- Alo .Cậu tìm ai ?
- Có phu nhân ở nhà không ?
- Dạ có ,có gì không cậu ?
- Báo với phu nhân ,giám đốc bị tai nạn .Đang cấp cứu ở bệnh viện .Mau lên
- Dạ....dạ...
Chị Kim như chết lặng .Vội chạy lên phòng ,lay nhẹ người nàng .Dù biết làm vậy là thất lễ
- Mợ ơi mợ
- Sao...vậy ?
- Cô....cô....
Vừa nghe đến cô ,nàng đã thay đổi sắc mặt.
- Cô làm sao ?
- Cô bị tai nạn ,đang cấp cứu ở bệnh viện
Cả thế giới như đổ xuống đầu nàng .Cô...cô bị tai nạn sao .Nàng tức tốc gọi tài xế đưa mình đến bệnh viện. Nàng khóc không ngừng ,chạy nhanh đến phòng cấp cứu. Vừa thấy nàng ,cả đám người kia đứng dậy ,cúi đầu
- Dạ chào phu nhân
Nàng như ngả khụy xuống đất .Vài cô nhân viên nữ đỡ nàng lên ghế
Sao lại thành ra như vậy ?
" Chị nhất định không được chuyện .Chị nhất định phải bình an .Chị không được bỏ em một mình .Làm ơn ,đừng rời xa em  "
Cả Seoul như bị nhuộm bởi một màu đau đớn .Bầu trời tối tăm như chính cõi lòng nàng
" Tôi đang đau đớn lắm .Tôi rất muốn về để thăm em nhưng bây giờ tôi không thể ngồi dậy được. Tôi cũng không thể đi được. Họ làm thân thể tôi thế kia ,tôi cảm thấy như từng thứ đang tan vỡ đi .Tôi thấy mình như nhẹ nẫng đi .Mùi sát trùng xông thẳng lên mũi .Tôi không thể thở được ....xin lỗi em ,nếu như tôi chết .Thì kiếp sau ,tôi vẫn chọn emngười phụ nữ tôi theo đuổi cả đời "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net