25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh tượng kinh hoàng ,nàng không thể tưởng tượng ra có ngày này .Nếu cô xảy ra chuyện gì làm sao nàng sống nổi đây .Nàng chỉ biết chắp tay cầu nguyện .Cái nàng cầu mong nhất là khi đồng nghiệp hoặc cấp dưới của nàng mở cánh cửa sinh tử kia ra sẽ nở một nụ cười .Chứ đừng phải là cái lắc đầu hay ánh mắt nuối tiếc.Sâu bên trong lòng là một cảm giác hối hận, sao không đi tìm cô .Sao không gọi cho cô sớm hơn ? Nếu như nàng mở lời ra nói câu giữ lại thì chắc cô sẽ động lòng. Nếu như nàng cương quyết đi đến công ty thì chắc cô sẽ không xảy ra chuyện như thế này ? Nàng chính là không thể thắng nổi cái bóng tội lỗi mà cô tạo ra trong quá khứ nên bây giờ nàng hối hận cũng đã quá muộn màng .Mọi người xung quanh đối với nàng rất cung kính ,họ rất để ý và tôn trọng nàng .Vì nàng là vợ của sếp họ,là phu nhân của giám đốc uy quyền đáng nể .Nhưng nàng lại thấy nàng không xứng đáng với sự tôn trọng ấy ,nàng đã vì cái tôi của mình mà một mực không nghe cô nói .Không chịu cho cô một cơ hội .Không vì cô mà một lần ngoại lệ .Nàng đúng là thật đáng trách .Bỗng thấy một y tá mở cửa chạy ra ,nàng bật dậy cùng mọi người
- Sao rồi ? Chị ấy như thế nào rồi hả ?
Nàng nôn nóng, sốt ruột
- Dạ thưa trưởng khoa....cô ấy đang rất nguy kịch .Mong mọi người chuẩn bị tinh thần dù có chuyện gì xảy ra .
Nói xong cô y tá cúi đầu đi huy động thêm lực lượng bác sĩ .Nàng như gục ngã hẳn đi ,phải vài người đỡ nàng mới đứng dậy được. Nàng còn nghe cả tiếng thút thít của vài cấp dưới của cô .Câu nói " mọi người nên chuẩn bị tinh thần " nàng hay nói với người nhà bệnh nhân nay lại chính tai mình nghe được. Nàng như không tin vào mắt mình .....
Không còn cách nào khác .Nàng nhìn xuống hai đôi bàn tay mình .Đúng ,chỉ có đôi tay này mới có thể cứu cô .Nàng đứng dậy ,tiếng đến phòng cấp cứu.
Các đồng nghiệp bên trong thấy nàng bước vào
- Joohyun! Dù biết cậu đang rất đau buồn nhưng cậu không nên làm như vậy .Cậu nên bình tĩnh đợi bên ngoài
- Tớ sẽ cứu chồng của tớ .Các cậu xin hãy để tớ làm
- Không được, cô ấy đã yếu lắm rồi .Cậu hãy ra ngoài đi
Họ ngăn cản nàng đến bên cô.
Nàng cố gắng nhìn người kia dù chỉ một chút .Họ chuẩn bị phẫu thuật cho cô
- Xin cậu ,hãy cho tớ cứu cô ấy .Tớ van lạy cậu .Nếu không cô ấy sẽ rời xa tớ .Làm ơn đi ,tớ xin các cậu
- Joohyun ! Cậu không được như vậy
Sự lo lắng lên đến tột cùng. Nàng vùng ra khỏi sự kìm kẹp mà họ đang đè trên nàng ,nàng biết họ tốt ,là vì nàng nhưng nàng phải cứu cô
- Tất cả mọi người ở đây không được ngăn cản tôi
- Vì sao chứ ? Sao cậu lại như vậy ?
- VÌ TÔI LÀ TRƯỞNG KHOA .TÔI LÀ NGƯỜI ĐƯA RA QUYẾT ĐỊNH, CŨNG LÀ NGƯỜI CÓ KHẢ NĂNG DUY NHẤT .MỌI NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC CÃI .ĐÂY LÀ LỆNH
Nàng nói bằng chất giọng băng lãnh nhất .Để cứu cô ,nàng sẽ làm tất cả .Không sợ gì hết ,vì chính nàng bây giờ còn đau đớn hơn ai khác .
Tất cả các bác sĩ cúi đầu. Nàng lạnh lùng đến mặc đồ phẫu thuật. Bây giờ là giây phút quyết định, nàng phải cứu lấy người chồng của mình .Trút bỏ đi sự yếu đuối, nàng khoác lên mình sự uy nghiêm, tập trung của một mệnh phụ phu nhân .Nàng là người có uy quyền nhất bây giờ
Một trong năm vị bác sĩ kia đến vỗ vai nàng
- Nghe rõ rồi trưởng khoa .Chúng tôi tin cậu ,chúng ta cùng cứu lấy cô ấy .
Nàng vẫn nhìn cô đang gắng gượng thở những nhịp thở yếu ớt .Chiếc máy kia đang ở chỉ số không ổn định .Tim cô đã yếu đi nhiều rồi .Nếu bây giờ không phẫu thuật thì nàng sẽ đội tang cô suốt đời, nàng sẽ ôm nổi ân hận này cả một đời mà không thể nào nguôi ngoai .
Bắt đầu phẫu thuật. Bây giờ nàng phải tập trung tất cả những kĩ năng mà nàng đã chinh phục mọi người để lên chức trưởng khoa này .Dùng dao sắc nhọn mà đặt lên da thịt cô .Nàng đau xé lòng
Kẹp
...........
...........
Dao
.........
Kéo số 2
............
.............
............
Y tá Kim ,huyết áp
..........

...........

Kéo cong
............
............
Bác sĩ Jeon,tiếp máu
Phòng phẫu thuật rất căng thẳng, không khí bên ngoài kia cũng không đỡ hơn .Trán nàng đã rịn mồ hôi
Bỗng ,nhịp tim của cô .....nó không ổn nữa
- Trưởng khoa ,tim có dấu hiệu ngừng đập
Đồng tử nàng ngừng dao động .Nhưng cố phát lệnh
- Kích tim
Chính tay nàng kích tim cho cô .Cơ thể cô nảy lên rồi rơi xuống giường. Tim vẫn cứ im lìm.
- Mạnh hơn
Nàng run giọng mà nói
Lực điện mạnh hơn nhưng cơ thể cô cứ nảy lên rồi rơi xuống ,không có dấu hiệu gì cả .Chiếc máy kia ,chạy thẳng một đường dài .Một tiếng tít kéo dài như gạt bỏ mọi sự cố gắng của nàng và mọi người. Tất cả mọi người dừng tay .Cúi mặt
Nàng hoảng loạn, đến lay từng người
- SAO VẬY ? TIẾP TỤC ĐI CHỨ ? TẠI SAO LẠI CÚI ĐẦU ? TẠI SAO LẠI DỪNG TAY ? NHANH LÊN .KÍCH TIM CHO CHỒNG TÔI MAU LÊN
Tất cả bất động ,đứng lặng nhìn nàng đang kêu gào
- TÔI NÓI MỌI NGƯỜI KHÔNG NGHE SAO ? ĐÂY LÀ LỆNH ,MAU LÀM THEO NHANH LÊN .CÁC NGƯỜI DÁM CÃI TÔI SẼ KỈ LUẬT CÁC NGƯỜI
Vị đồng nghiệp nắm lấy vai nàng mà kéo nàng về thực tại trong đau đớn
- JOOHYUN! CẬU TỈNH LẠI ĐI .CHỒNG CẬU CHẾT RỒI !!!!!
- KHÔNG CHỒNG TÔI KHÔNG CHẾT ,KHÔNG CHẾT .CHỊ ẤY SẼ KHÔNG BỎ RƠI TÔI
Nàng chạy đến bên chiếc giường kia .Gục đầu lên người cô .Mọi sự đau đớn đầy ủy khúc trong căn phòng này
- Chị làm ơn tỉnh lại đi .Em xin chị .Em sẽ không thể sống nếu thiếu chị .Chị đừng đi ,đừng bỏ rơi em một mình mà .Chị ơi ,làm ơn hãy mở mắt nhìn vợ của chị đi mà .Em đã ở đây rồi
Nàng khóc òa lên ,đau đớn tột cùng nhau một đứa trẻ
" Sao chị lại bỏ em đi . phải chị giận em em đi cùng hắn không .Không ,không phải . công việc em mới đi cùng hắn .Trong lòng em chỉ một mình chị thôi .Không ai khác ,em yêu chị .Cả đời này em chỉ muốn lấy chồng  nếu người đó chị .Chị đã chồng em rồi sao lại để em một mình như thế này ? Nhỡ người bắt nạt thì em biết phải làm sao đây ? Chị mau mở mắt ra nhìn em vợ chi khóc đến sưng cả mắt rồi này .Mau tỉnh dậy nghe em xin lỗi đi .Em còn chưa kịp nói những điều em muốn .Làm ơn đừng bỏ rơi em "
Nàng cứ khóc như vậy ,tay nắm chặt đôi tay không chút động đậy kia
" Vợ của tôi .Tôi không thể bên em cả đời rồi .Xin lỗi em ,đã ra đi không nói cho em lời nào .Cũng không thể ôm em sau này nếu như em khóc .Không thể dỗ dành em như báu vật, cũng không thể chuẩn bị nước tắm hay trang phục cho em nữa. Sẽ không còn người suốt ngày khiến em khóc nữa .Không còn kẻ ngày trước say rượu ghen tuông lại đè em dưới thân dày .Cảm ơn em đã đến bên đời tôi .Sau này nếu em tái hôn ,tôi vẫn sẽ vui vẻ chúc mừng cho em đó điều tôi không hề mong muốn .Park Chaeyoung! chođược sinh ra bao nhiêu lần nữa, tôi vẫn muốnngười cùng em trải qua hết tất cả . gái của tôi ,khi tôi chết hãy chôn tôi cùng những kí ức đẹp đã cùng em .Em đừng khóc quá nhiều, hãy chỉ rơi vài giọt lệ để tôi biết rằng tôi không phải khóc một mình .Tôi yêu em "
" Nếu yêu ấy xin hãy ở lại đi "
Nàng đưa tay người kia áp lên má mình .Mọi thứ dường như đã kết thúc nhưng bỗng chiếc máy kia vang lên tiếng tít
- Joohyun!!! Chiếc...chiếc ...máy
Nàng xoay đầu nhìn ,chiếc ...chiếc máy đã hiện nhịp tim trở lại .Cô ....cô không bỏ nàng ,cô không ở lại với nàng rồi .
Các đồng nghiệp đỡ nàng đứng dậy
- Chúng ta tiếp tục thôi trưởng khoa
Nàng gật đầu ,cười trong hạnh phúc. Chỉ cần trái tim ấy còn đập thì trái tim này sẽ mãi không ngừng cố gắng. Đôi tay này sẽ dắt đôi tay kia đi qua sóng gió .Một hy vọng nhỏ nhoi thôi nàng cũng không từ bỏ
"Chị cố lên ,em sẽ cứu chị "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net