#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Umma! Con muốn đi xe đạp!

- Gì? Con biết đi xe đạp à, Yuki? - Yeseo ngạc nhiên nhìn bé con 7 tuổi đang đứng túm gấu áo mình mà lắc lư.

- Con không biết. Hồi trước umma có đỡ yên xe cho con đạp thử mấy lần, nhưng mà umma than đau lưng nên con ngưng đến giờ luôn.

Yeseo chống hông nhìn vô đôi mắt đen long lanh vô tội của Yuki, không biết là con bé chỉ có ý định tâm sự hay là đang khịa umma nữa. Gì chứ 32 tuổi cũng có thể bị đau lưng mà, Yeseo tự nhủ mình phải thông cảm cho phiên bản Kang Yeseo tương lai.

- Đi! Dưới chung cư có sân trống.

- Ơ umma có xe đạp sẵn ạ?

- Không, nhưng mà giờ umma mua cho con luôn. Có sao đâu? - Yeseo khẽ nhún vai.

- Umma jjang! - Yuki cười toe toét, tay bật ngón cái về phía Yeseo. - Umma đúng là bên ngoài cưng okaa-san, bên trong nhiều tiền!

- Khụ khụ! - Dayeon đang đứng uống nước bên cạnh, không thể nhịn cười vì câu nhận xét quá chí lí của Yuki.

- B.Á.C Dayeon cười gì ạ? - Yuki dùng chất giọng con nít mỏng dính của mình mà cố gằn thật to chữ "bác".

- Yah!!!

Dayeon gỡ dép bông, tính nhắm vào mông Yuki mà táng một phát nhưng bé con đã nhanh hơn một bước, chạy thẳng qua phòng khách, không quên kéo tay umma đi theo.

- Okaa-san! Okaa-san cưới umma là quyết định đúng đắn nhất luôn á!

Mashiro đang ngồi trên ghế sofa bế Baram trên tay, nghe Yuki nói xong thì đầu tự động giật 30 độ nhìn về phía con bé, mắt nhìn chằm chằm nhưng miệng thì không biết nên nói gì. Các thành viên khác đang ngồi cạnh nàng cũng không nhịn được cười. Còn Kang Yeseo đứng đằng sau, mặt hằm hằm như muốn ném Yuki ra ngoài đường.

- Nào, Yuki! - Yeseo nhẹ nhàng đặt tay lên vai Yuki, môi mỉm cười rất giả trân. - Umma biết umma tốt nhưng mà con không cần đi khoe vậy đâu.

- Xì! Nếu umma tốt vậy thì umma mua cho con xe đạp hình gấu Ryan đi.

- Cần gì hình gấu Ryan, umma tự hóa trang cho con coi còn được!

- Umma ghê dậy, con cũng muốn thấy umma hóa trang...

- Nhưng mà phải chờ đến Halloween, chứ giờ make up rồi xóa đi mất công lắm!

- Chắc gì con đã ở đây đến Halloween, nhưng mà umma cứ làm đi. Mai mốt về tương lai con sẽ tìm lại ảnh umma mấy năm trước xem umma có thất hứa không!

- Ai thèm thất hứa? Quân tử nhất ngôn nha!

- Umma thất hứa á! Hứa chỉ con đến khi con đạp xe được nhưng umma lại than đau lưng tuổi già!

- Yah!! Sao con—

- Ư...ư...

Yeseo chống hông lần thứ hai trong ngày, ai nấy đều cạn lời nhìn một em bé 17 chủi với một em bé 7 chủi đứng cãi nhau om sòm giữa kí túc xá. Đến khi Yeseo lỡ miệng hét "yah!!" với âm lượng hơi to thì ngay sau đó liền bị chặn lại bởi tiếng run rẩy phát ra từ Baram đang tựa cả người vào Mashiro.

Yeseo rất nhanh bắt gặp ánh mắt sợ sệt của Baram nhìn mình. Em vội điều chỉnh cơ mặt đang nhăn nhó trở về bình thường, kèm theo một nụ cười nhẹ với bé con 10 tháng tuổi. Sau đó liền cẩn thận bước qua các thành viên đang ngồi chiếm hết diện tích để đến chỗ Baram. Nhưng đáng tiếc cho umma Kang Yeseo đầy trách nhiệm, bé út nhà Yeshiro vừa thấy em càng đến gần thì lại càng rúc sâu vào lòng okaa-san của bé hơn.

- Ơ...

Mashiro chỉ biết nhìn Yeseo mà cười khổ.

- Umma gà quá! Nhìn con nè! - Yuki lướt qua bóng lưng tội nghiệp của Yeseo, trực tiếp đứng trước mặt Mashiro. - Okaa-san đập tay với con đi!

Mashiro khó hiểu nhìn Yuki nhưng vẫn làm theo ý con bé. Baram cũng chăm chú nhìn theo cái đập tay bất ngờ của Mashiro và chị gái.

- Baramie đập tay với chị đi!

Yuki rất tự tin chìa năm ngón tay mũm mĩm của mình ra trước mặt em gái, và đúng như bé con dự đoán, Baram dù hơi rụt rè nhưng vẫn chạm tay mình vào tay Yuki, y chang những gì okaa-san vừa làm. Chuỗi hành động vừa kết thúc, Yuki quay qua nhìn Yeseo với gương mặt đắc thắng.

- Con đừng tưởng umma không biết làm nha!

Nghĩ ngợi 5 giây rồi quyết định làm luôn, Yeseo bất thình lình cúi xuống hôn cái chóc vào má Mashiro. Nàng nhất thời ngơ ngác và bất ngờ vì cứ nghĩ em sẽ làm hành động đơn giản như đập tay thôi chứ. Nhưng Yeseo đã chuyển sự chú ý qua Baram ngay khi thấy bé con cũng đang nhìn cái bobo của umma dành cho okaa-san. Em chầm chậm tiến gần tới má Baram, không thấy bé con né tránh liền hôn nhẹ lên đó một phát. Làm xong thì liếc Yuki bằng ánh mắt của người chiến thắng.

- Yah Kang Yeseo! Ai cho nhóc chiếm tiện nghi chị gái yêu quý của chị mày!?

Bahiyyih chỉ vừa bước ra nhà bếp thì thấy cảnh Yeseo hôn má Mashiro rồi để mặc nàng ngơ ngác mà chẳng dỗ dành gì, bản năng bảo vệ cục Gấu Mèo made in Japan yêu dấu trỗi dậy, liền chạy ra túm cổ áo Yeseo mà lắc lư.

- Á, gì vậy má?

Yeseo bỗng dưng thấy hình ảnh Mashiro và hai bé con trước mặt mình lắc qua lắc lại thì không khỏi giật mình.

- Dám hôn má Shiro unnie hả??? - Hiyyih càng lắc mạnh tay hơn.

- Nhưng Shiro là vợ em mà!!!

Hiyyih lập tức ngừng hai cánh tay khỏe gấp đôi Kang Yeseo của mình lại, đem ánh mắt vừa hoảng hốt vừa không tin vào tai mình đi nhìn mọi người cũng đang ngạc nhiên trước lời thú nhận của Yeseo.

- Gì!? Mài mới nói gì đó?? Sakamoto Mashiro và Kang Yeseo yêu nhau khi nào mà chị không biết??

- Yah Huening Bahiyyih! Đừng nói nữa!! Chị đây không biết gì hết!!!

Mashiro chưa kịp ngại ngùng xong đã bị Yujin giật tay áo mà lắc lư. Yeseo cũng chỉ biết câm nín với bản thân, gật đầu liên tục theo lời Mashiro.

- Ủa rồi hai người đã quyết định tui nên được gọi cô hay dì chưa? Mấy nay Yuki gọi loạn hết cả lên í!

- Đúng rồi, hai đứa phải quyết đoán lên!

- Thôi đi Ting unnie, dù kết quả có ra sao thì chị vẫn là 'bác Ting' thôi kaka.

- YAH KIM CHAEHYUN!!!

Sau đó liền xảy ra một trận chiến ném gối ngay giữa phòng khách - nơi trưng bày nguyên cái tivi màn hình phẳng và vài bộ máy chơi game đắt tiền dễ vỡ. Mashiro cúi gằm mặt, rất cố gắng che chắn cho Baram đang vỗ tay cười khanh khách khi thấy bác Hikaru té bật ngửa ra vì muốn che chắn cho hộp tokbokki vẫn còn một nửa. Vì cúi đầu như thế, thành ra Mashiro không thấy được Yeseo - người vốn rất ham vui và sẵn sàng lao vô cuộc chiến đã kéo Yuki vào lòng mình và quỳ xuống, chắn trước người Mashiro và Baram.

Thật ra lâu lâu Yuki cũng phải thừa nhận umma phiên bản 17 tuổi của mình không chỉ yêu okaa-san mà còn yêu cả mình và em gái nữa. "Cũng ngầu đấy chứ~"

...

- Umma! Nhớ đừng bỏ tay ra nha!

- Biết rồi nhóc con!

- H-Hình như con sắp đi được rồi!

- Cố lên!

Tốc độ chân của Yeseo giảm dần, đến khi hai tay nhẹ nhàng rời khỏi yên xe sau của Yuki thì hai chân cũng dừng hẳn luôn. Mashiro đứng ở góc tường gần đó không khỏi phấn khích mà nhảy cẫng lên liên tục cùng Baram trên tay để cổ vũ con gái lớn.

- Yuki cố lên nào! Baram cổ vũ cho chị đi! - nàng cầm lấy cánh tay ngắn ngủn của bé út và lắc nhẹ làm con bé dù không hiểu gì cũng cười toe toét theo.

Yeseo đứng sau đường chạy của Yuki, nhìn bé con đã chầm chậm tự đi được một quãng đường mà không tự chủ liền bật cười. Lần đầu cảm thấy được niềm tự hào thật sự của một 'người mẹ'. Rồi lại đưa mắt nhìn Mashiro cũng đang vui vẻ không kém, em tự nhủ thật ra bốn người họ cũng có chút giống gia đình hạnh phúc đó chứ.

Oạch!

- Ui da!

Tiếng kim loại va chạm với nền đất bỗng kéo Yeseo về thực tại. Rất nhanh liền trông thấy bóng dáng Yuki nằm sõng soài bên cạnh chiếc xe đạp đã đổ ập, bánh xe vẫn còn lăn tròn.

- Chết thật, con có sao không?

Yeseo vội vàng chạy lại chỗ con bé. Mashiro cùng Baram cũng theo ngay sau.

- Con đã bảo umma đừng bỏ tay ra mà!

Yuki vì cơn rát đau ở đầu gối liền nhất thời lớn tiếng với umma. Nhưng Yeseo lại không có vẻ gì để ý đến điều đó.

- Là lỗi của umma. Xin lỗi con. Nhưng mà để umma xem vết thương đã.

Yeseo rất nhường nhịn, tự nhận hết lỗi về phần mình khiến Yuki bỗng cảm thấy mình hơi quá. Ánh đèn vàng từ trên cao hắt xuống giúp em có thể nhìn thấy rõ tình trạng vết thương trên đầu gối con gái. Nàng lập tức xuýt xoa. Vết thương tuy không nặng nhưng rỉ máu cả một mảng, nền đất xi măng cứng như thế thì đúng là không thể tránh khỏi.

- Chết rồi, vết thương lớn quá. - Yeseo lo lắng đến độ bối rối, tay chân luống cuống hết cả lên. - Umma xin lỗi, là umma sai, làm con bị đau rồi... Lỗi của umma...

- K-Không phải đâu ạ, là con vô cớ lớn tiếng, con xin lỗi umma.

- Con đứng dậy được không? Lên lưng umma cõng về đã.

- Vâng ạ.

Yuki cố nén đau đứng dậy. Yeseo liền ngồi xổm xuống, đợi đến khi cảm thấy sức nặng trên lưng mình ổn định thì luồn một tay ra sau giữ chân bị thương của Yuki không đung đưa, tránh va chạm thêm. Tay còn lại dựng xe đạp lên và dắt đi theo. Mashiro nãy giờ vẫn im lặng, một phần cũng là vì lần đầu trông thấy Yeseo phản ứng mạnh như vậy. Nhìn bóng lưng của em ở phía trước, bất chợt nàng cảm thấy nó vững chắc hơn nàng tưởng.

- Em đừng lo lắng quá, con bé chỉ là trầy xước ngoài da thôi.

Mashiro ráng bắt chuyện với Yeseo nhưng em chẳng có vẻ gì là để tâm đến lời nói của nàng. Nét mặt của em trông ủ rũ lắm, làm nàng cũng ái ngại theo.

Bốn người lại không nói gì cho đến khi vào thang máy và di chuyển lên lầu. Xe đạp của Yuki thuộc loại dành cho cho trẻ con nên kích cỡ rất nhỏ, đủ đi vào thang máy lớn của chung cư. Ngoài tiếng 'tinh tinh' từ tháng máy, chỉ có tiếng sột soạt cựa quậy của Baram khi muốn nhìn rõ vết thương của chị gái.

- Ủa sao mấy đứa về sớm vậy? - Yujin nghe thấy tiếng mở cửa liền ngó đầu ra hỏi.

- Có phóng viên hay nhiều người tụ tập quá à? Lạ nhỉ, giờ này thường thì sân đó vắng hoe mà.

Youngeun đang kịch liệt bấm phím trên máy chơi game cũng không quên quay qua nhìn 'gia đình nhỏ' kia một cái. Nhưng nó đủ để giúp Youngeun trông thấy vết thương vẫn còn đang chảy máu trên chân Yuki. Cô hốt hoảng đặt máy chơi game sang một bên, không còn quan tâm nhân vật trên màn hình đang sắp hoàn thành trận đấu nữa.

- Yuki sao vậy?

- Con bất cẩn bị té thôi ạ. - Yuki gượng cười đáp lại.

Yeseo vẫn bày ra khuôn mặt ủ rũ như bánh đa ngâm nước, lại gần ghế sofa và cẩn thận đặt Yuki xuống. Sau đó em liền rời đi tìm hộp y tế.

- Yeseo nó sao vậy, Shiro unnie? - Youngeun khó hiểu, bám víu vào người còn lại duy nhất có khả năng trả lời là Mashiro mà hỏi.

- Em ấy buông xe để Yuki tự chạy nhưng con bé không may bị ngã.

- Aigoo, đáng lẽ phải bám sát con bé lúc mới tập chứ.

- Không phải đâu ạ! - Yuki đột nhiên xen vào cuộc nói chuyện với âm lượng khá lớn. - Là do con làm không tốt, umma của con không có lỗi.

Youngeun cũng bất ngờ vì thái độ nghiêm túc hiếm thấy của bé con 7 tuổi, nhưng rồi cũng cười hiền và xoa đầu Yuki.

- Phải rồi, b-bác xin lỗi. Đó không phải lỗi của umma con, nhỉ? - Thú thật Youngeun vẫn còn rất ngại ngùng khi phải xưng hô 'bác' thế này.

Chưa kịp để Yuki trả lời, Yeseo đã xuất hiện trở lại cùng một đống thứ dùng để sát trùng vết thương trên tay. Em liền ngồi bệt xuống hẳn trước mặt Yuki, khẽ gác chân con bé lên đùi mình. Mashiro cũng ngồi xuống cạnh em để theo dõi.

- Sẽ hơi xót nên con ráng chút nhé.

- Vâng.

Yeseo bắt đầu tẩm bông gòn với một ít nước và lau đi những vệt máu chảy dài trên chân Yuki. Rồi dần dần di chuyển lên vị trí vết thương, cả cơ thể của Yuki bất giác giật lên vì xót. Yeseo biết ý, nắm lấy bàn chân của bé con mà xoa xoa một chút trên mu bàn chân lẫn lòng bàn chân nhỏ. Thật ra khi còn bé, mỗi lần bị sốt, hai chân em đều sẽ run lên cầm cập vì cơ thể tự hình thành cảm giác lạnh buốt, những lúc như thế mẹ em đều ngồi ở cuối giường mà xoa bóp bàn chân cho em. Yeseo cũng không hiểu tại sao ngay sau đó mình liền cảm thấy dễ chịu nhờ hơi ấm từ tay mẹ, rồi từ từ có thể chìm vào giấc ngủ. Vậy nên đây dường như là một mẹo nhỏ của em để giúp đối phương cảm thấy thư giãn hơn.

- Tay umma ấm thật!

- Tay okaa-san cũng ấm lắm đấy!

Yeseo không nói trước liền cầm lấy hai tay Mashiro đặt lên chân Yuki. Nàng dĩ nhiên rất ăn ý, liền lặp lại động tác như em vừa làm. Yuki lập tức bày ra vẻ mặt thỏa mãn, thả rơi cả người tựa vào sofa như đang ở trong tiệm spa khiến nàng lẫn Youngeun đều bật cười khúc khích.

Yeseo tiếp tục cầm lấy lọ thuốc sát trùng, nhỏ một ít lên vết thương trên đầu gối Yuki. Hai giây đầu Yuki cảm giác rất rát, nhưng nó liền biến mất vì hơi ấm từ tay Mashiro đang không ngừng truyền đến. Sau đó Yeseo lặp lại động tác lau vết thương bằng bông tẩm nước để làm sạch và kết thúc bằng miếng gạc khô.

- Tối nay ăn gì vậy, Youngeun unnie? - Yeseo vừa mỉm cười tán thưởng bản thân đã hoàn thành tốt xong thì lập tức đổi chủ đề.

- Hmm... Chaehyun unnie đang nấu canh bò hầm với trứng cuộn đó, còn có tôm sốt mới đặt về nữa.

Mọi người đều nhìn Yeseo đang lẳng lặng suy nghĩ gì đó. Một hồi sau, em liền quay qua nói với Mashiro.

- Chị trông hai đứa nhé. Giờ em sẽ đi nấu món riêng cho Yuki ăn tối vậy. Trầy xước thế này thì không thể ăn thịt bò, trứng hay hải sản được.

- Em biết nấu ăn à?

Nàng thề là nàng không hề nghĩ xấu gì khi hỏi câu này đâu nhá. Đây đơn giản chỉ là lời thắc mắc từ người gắn bó với em gần ba năm vì nàng hiếm khi thấy em vào bếp thôi, với lại, nếu có thì cũng chỉ là nấu mỳ gói hoặc tteokbokki.

- Ừ nhỉ... - Yeseo chợt đần mặt ra. - Không sao, em sẽ đặt ship về.

- Em mất công vậy làm gì? Chị nấu cho.

Kang Yeseo quên bén mất nhà mình có đầu bếp hạng xịn Sakamoto Mashiro. Em bất lực lấy tay đỡ trán, rồi cười với nàng.

- Thế em đi theo học được không ạ?

- Cũng được, nhưng mà còn Baramie

- Để Youngeun unnie trông cho, nghe dang hồ đồn chị ấy đang rảnh mà! – Yeseo cười khẩy nhìn chiếc cáo đỏ đang ngơ ngác kia

Nói là làm, chỉ để Youngeun kịp tiếc nuối nhìn cái máy chơi game một cái, Baram liền xuất hiện chình ình trong lòng cô. Rồi lại không để Youngeun kịp ú ớ gì, Yeseo lẫn Mashiro đã biến mất vào nhà bếp, để lại Yuki đang cạn lời không dám nhận đó là umma với okaa-san của mình.

Nửa tiếng sau đó, Yuki bày ra vẻ mặt vô cùng thỏa mãn với nguyên một tô cơm trộn siêu to khổng lồ của riêng mình, chỉ có điều nó không được thêm lòng đỏ trứng thôi. Báo hại Baram đặc biệt chú ý tô cơm trộn đủ màu sắc đó mà cứ khóc lóc đòi nằng nặc, không chịu ăn phần cháo okaa-san đã nấu cho.

Vậy nên buổi tối hôm ấy, Yuki còn đặc biệt nhìn thấy khuôn mặt umma trở nên vô cùng tàn tạ vì phải ngồi dỗ Baram ăn suốt ba tiếng đồng hồ, lúc bế lên dỗ còn bị con bé túm tóc túm tai giật qua giật lại nữa chứ. Ấy vậy mà umma không dám la mắng hay gắt gỏng một tiếng, còn nhất quyết không nhờ okaa-san đổi ca với mình nữa.

Đầu óc của trẻ nhỏ đơn giản lắm nên Yuki thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của người lớn đâu. Trước đó mới cãi nhau không chịu nhường nhịn với mình xong mà mình chỉ vừa té có một phát, umma liền thay đổi thái độ hẳn.

Đúng là thấy nhức nhức cái đầu thật đó nha! Công nhận, thế giới của người lớn, quả thật rất phức tạp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net