Chương 14: Quyết định của 2 Youko

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Youko POV
Đây là một giấc mơ...mà cũng không hẳn là vậy.
Xung quanh tôi bây giờ chỉ có những làn sương khói xám xịt. Tôi đã tự véo má mình, nó đau, nhưng tôi vẫn đang ở đây. Vậy đây không phải là mơ rồi.
Tại sao tôi lại ở đây? Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi đang đợi chàng trai tên Veigar trở về sau khi bị hồn ngọc của tôi nuốt vào.
"Chào mừng em, Youko! Hãy cứ tự nhiên nhé vì chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện dài đấy."(???)
Một tiếng nói cất lên. Nhưng xung quang không có ai cả, chỉ là một màu xám xịt như vậy.
Bỗng một cánh cửa dần hiện ra trong làn sương. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi nhẹ nhàng mở cánh cửa và ngó vào bên trong. Một căn phòng hiện ra dù khi nhìn bên ngoài đằng sau cánh cửa không có gì cả.
Nơi đây được trang trí theo phong cách phương Đông, và đặc biệt hơn cả, đây là cách trang trí trong một phòng thờ Cửu vĩ hồ ở quê hương tôi.
Nhìn về phía xa, tôi thấy được dấu hiệu sẹ sống duy nhất ở đây.
Một cô gái với mái tóc trắng dài ngang hông, khuôn mặt kiều diễm đầy quyến rũ. Nhưng điều khiến tôi chú ý hơn cả là phía sau cô ấy có chín cái đuôi phát ra lam hỏa.
"Cứ tự nhiên như ở nhà nhé, mà đây cũng là nhà của em mà."(Cửu vĩ)
Cô gái nói với tôi bằng một giọng dịu dàng và dễ mến. Cô ấy quen tôi sao? Mà tôi có quen một Cửu vĩ quyến rũ đến mức này sao? Đương nhiên làm không rồi!
"Cho hỏi...nơi này là đâu, và cô là ai?"(Youko)
"Fufufu, cứ ngồi xuống đi. Chị sẽ giải thích mọi chuyện cho em."(Cửu vĩ)
~~~~~~~~~~~~~
"Vậy chị chính là em sau khi đã trưởng thành và tiến hóa đến thức thể cao cấp nhất là Cửu vĩ? Điều này thật khó tin mà."(Youko)
"Chị biết nó khó tin, nhưng sự thật chính là vậy."(Cửu vĩ)
Phải rồi. Chàng trai tên Veigar đó đã chữa trị cho tôi và còn khôi phục cả hồn ngọc của tôi nữa.
"Chị sẽ vào việc chính luôn. Chị muốn hợp lại làm một với em. Chúng ta sẽ cùng chia sẻ kí ức, thể xác và linh hồn, và sẽ chỉ có một cửu vĩ duy nhất, đó chính là em."(Cửu vĩ)

"Tại sao chị lại muốn vậy? Không phải em đã tự mình phá hủy hồn ngọc sao? Đáng nhẽ chị phải căm thù em chứ. Với lại, hồn ngọc này bây giờ không thuộc về em nữa, mà là thuộc về Veigar."(Youko)
Đúng vậy, tôi đã đánh mất thứ quan trọng đối với mình, và tôi không có quyền gì để đòi lại nó cả.
"Chị chưa bao giờ có ý căm thù em. Chúng ta là một, và nếu chị ở hoàn cảnh đó, chị cũng sẽ làm như em. Còn về Veigar, chị cũng không muốn giấu cảm xúc thật của mình. Chị yêu anh ấy, và chị muốn cùng với em ở bên và chăm sóc cho anh ấy, mãi mãi."(Cửu vĩ)
Sao cơ? Cửu vĩ yêu một con người sao? Làm sao có thể như vậy?
"Anh ta là con người đó. Chính con người đã đẩy em đến mức này, và em không bao giờ đồng ý sống ở bên chúng."(Youko)
"Chị biết, con người đã gây ra cho chúng ta vô vàn khó khăn, nhưng ngoài kia không thiếu những con người lương thiện, luôn giúp đỡ người khác. Điển hình như Veigar, người đàn ông chị đem lòng yêu."(Cửu vĩ)
"Nhưng..."(Youko)
"Em không nhận ra sao? Cái cách anh ấy chữa trị và chăm sóc em khi em đang bị thương. Nếu anh ấy là người xấu, chúng ta có thể sẽ không gặp nhau nói chuyện như thế này, và em thậm chí đang ở trong một cái lồng giam khác."(Cửu vĩ)
Tôi...không thể phủ nhận điều đó. Quả thật Veigar không hề có ý muốn giao nộp tôi cho lũ buôn nô lệ. Anh ta thậm chí còn chữa trị cho tôi và đưa tôi đến một nơi tạm trú.
"Sao em không thử tìm hiểu thêm về anh ấy? Chị tin rằng nếu em ở bên anh ấy nhiều hơn, em sẽ nhận ra anh ấy là người tuyệt vời đến mức nào."(Cửu vĩ)
"Nhưng...nếu em bị phản bội thì sao? Em không muốn phải gặp những điều khủng khiếp trước kia nữa..."(Youko)
"Chị sẽ giúp em. Chị sẽ cho em sức mạnh để tự bảo vệ mình. Nhưng chị muốn em tin chị, hãy ở bên Veigar và biết nhiều hơn về anh ấy."(Cửu vĩ)
Sau một hồi suy nghĩ, tôi chấp nhận. Tôi có thể thấy nụ cười thỏa mãn của Cửu vĩ tỏa ra trên môi chị ấy.
"Cảm ơn em, Youko! Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, và chị tin khi chúng ta gặp nhau, quyết định của chúng ta sẽ giống nhau. Tạm biệt em!"(Cửu vĩ)
~~~~~~~~~~~~~~
Tôi bật dậy. Đây là căn nhà gỗ của Veigar. Vậy là tôi đã trở về thế giới thực.
Tôi đi ra ngoài. Trời vẫn còn hơi tối nhưng mặt trời đang có dấu hiệu nhô lên. Cảnh bình minh ở phươ g Tây thực sự không hề tệ chút nào.
Tôi vươn vai và bắt đầu suy nghĩ về ngày hôm nay.
Bỗng cái bụng của tôi réo lên không ngớt. Có lẽ tôi nên đi săn một chút.
Tôi chạy ra khỏi nhà và vào trong rừng.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Veigar POV
Ờ, nói chung là một buổi sáng như mấy hôm trước lại tới và tôi đang nằm dài ở trên giường để suy nghĩ về hôm nay.
Có lẽ tôi sẽ trở về căn nhà gỗ trước để xem Youko nhỏ thế nào. Cô bé vẫn còn yếu nên sẽ hơi nguy hiểm nếu để cô ấy một mình.
Sau đó có lẽ tôi sẽ đến tiệm dược phẩm của Lacey và làm vài li trà. Trà ở chỗ cô ấy tuy không bằng được trà Trường sinh nhưng cũng không hề tệ chút nào.
Sau đó tôi sẽ tính tiếp, cùng lắm thì đi dạo quanh thành phố vậy.
Quyết định xong, tôi đi xuống tầng một và gặp Hera. Cô ấy vẫn dậy sớm như thường lệ và quét dọn nhà cửa. Nhìn thấy tôi, cô ấy nở một nụ cười tươi và chào tôi.
Tôi vẫn chưa thể đứng vững sau nụ cười đó, nó có sức mạnh như một đòn ma thuật cấp thánh vậy.
Hera nhanh chóng dọn bữa sáng cho tôi. Đồ ăn cô ấy làm như một phép thuật cấp thánh khác vậy, nó khiến tôi như được hồi sinh và chết chìm trong sung sướng. Tôi nghĩ cô ấy nên chuyển sang nghề pháp sư đi.
Hoàn thành bữa ăn, tôi đi ra khỏi quán trọ và hướng đến khu rừng, cụ thể là căn nhà gỗ của tôi.
~~~~~~~~~~~~~
Rồi, tôi đang đứng ở bên trong căn nhà đây, nhưng vấn đề là không có ai trong này. Youko nhỏ đã chạy đi đâu mất rồi.
Tôi không nghĩ cô ấy sẽ bỏ đi vì khu rừng này thực sự rất nguy hiểm đối với cô ấy. Vậy có thể cô ấy đang đi săn, vì dù gì ở nhà tôi cũng không có đồ ăn. Nếu cô ấy kiếm được mấy con vật yếu đuối như thỏ hay hươu thì cái bụng cô ấy sẽ được lấp đầy.
Căn nhà này tôi xây ở vị trí cũng ít quái khủng nên nếu chỉ đi vòng quanh thì sẽ không gặp mấy nguy hiểm.
Nhưng có lẽ tôi nên đi kiếm cô bé. Nếu có gì bất trắc thì tôi sẽ hối hận mất.
Tôi kích hoạt phép Tìm kiếm diện rộng và ngay lập tức định vị được cô bé. Khoảng cách cũng không xa và xung quanh cũng không có thực thể nào mạnh.
Tôi nhanh chóng chạy đến chỗ cô bé.
Đến nơi thì tôi thấy cô đang nướng một con thỏ trên một cái cành cây dài.
"Anh nghĩ em nên nướng nó ở gần căn nhà gỗ để khỏi thu hút bọn quái thú. Ở đó đã được anh trang bị kết giới bảo vệ nên sẽ không có vấn đề gì cả."(Veigar)
"Em không còn là trẻ con nữa. Em có thể tự bảo vệ mình. Với lại, em đang rất đói, không đủ sức để về nhà mới nấu mà ăn đâu."(Youko)
Tôi chịu thua và ngồi xuống cạnh Youko.
"Anh biết em là một cô gái mạnh mẽ, nhưng dù gì em cũng không nên chủ quan."(Veigar)
Bỗng tôi chú ý tới mu bàn tay của Youko. Nó đang rỉ máu, nhưng cô bé cố che nó khỏi tầm nhìn của tôi. Thực tình, cô gái này cứng đầu quá.
"Đưa tay cho anh xem. Bị thương thì thay vì cố giấu, hãy tìm cách chữa trị nó chứ. Em là một cô gái, hay biết quan tâm đến cơ thể mình hơn."(Veigar)
Tôi cầm tay coi bé lên và kích hoạt Chữa trị. Vết thương ngay lập tức khép lại.
"C...cảm ơn anh..."(Youko)
Youko quay mặt đi và cảm ơn tôi bằng một giọng nhỏ xíu. Nếu tôi không phải thần thì chỉ có ma mới nghe được cô bé nói gì thôi.
"Vậy, sau này em định thế nào? Phương Đông ở khá xa nên nếu em muốn về nhà thì cần phải bắt đầu chuyến hành trình sớm thôi."(Veigar)
Hiện chúng tôi đang ở đến quốc Altair, nằm ở phía tây của Lục địa Oriol, hay còn gọi là phương Tây.
Để tiếp cận được Lục địa Vạn Sơn, hay còn gọi là phương Đông, chúng tôi cần đi ngang qua cả phương Tây này. Đó là chưa kể phía Đông của Oriol vô cùng hiểm trở, và thường các thương nhân muốn giao thương với phương Đông sẽ phải di chuyển vòng lên phía Bắc, đi qua vùng đồng bằng Miracle để đến được biên giới giữa 2 Lục địa.
Đồng bằng Miracle là nơi sinh sống của những sinh vật huyền thoại và kì bí, bao gồm những con rồng ngàn tuổi, tộc người lùn hay tộc elf.
"Em cũng không biết nữa. Chuyến hành trình này không phải cứ muốn là thực hiện được, vì sức mạnh của em không cho phép em thực hiện nó."(Youko)
Quả thật vậy. Với sức mạnh của Youko nhỏ hiện tại thì đi như vậy chẳng khác nào tự sát.
"Vậy hãy ở cùng anh một thời gian đi. Anh nhất định sẽ làm một chuyến đi đến phương Đông trong tương lai, còn bây giờ thì anh muốn ở lại đây ít lâu và khám phá."(Veigar)
"Ở cùng anh...tức là ở cùng con người sao? Em không nghĩ đó là quyết định sáng suốt đâu."(Youko)
À phải rồi, Youko vẫn đang căm ghét loài người. Bị đối xử như vậy bảo sao không thù cho được.
"Không sao đâu, anh nhất định sẽ bảo vệ em. À còn về mấy tên hôm trước truy bắt em, anh cho chúng đi tây thiên hết rồi, và những tên dám động vào em sẽ có số phận giống như chúng."(Veigar)
Youko vẫn còn hơi ngập ngừng.
"Nhưng...vậy có ổn không? Em sợ sẽ làm phiền anh..."(Youko)
"Ngay từ đầu khi anh cứu em, phiền phức đã xuất hiện rồi. Nhưng điều đó không khiến anh bỏ rơi em được. Em cứ coi nhe đó là nghĩa vụ của một thằng đàn ông cũng được."(Veigar)
Youko tròn xoe mắt nhìn tôi. Tôi nói gì lạ chăng? Mà dạo này hình như tôi hay nói ngáo, người thì cười người thì cạn lời. Đúng là đáng xấu hổ mà.
"Nếu vậy thì...làm ơn hãy chăm sóc em trong thời gian tới!"(Yokou)
Và từ đây, chuyến hành trình của tôi có thêm một người bạn đồng hành.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fantasy #oln