Chương 14 - Căn phòng bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ấy ôm chầm lấy tôi. Chặt đến mức tôi có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của cô ấy. Không hiểu sao tôi lại không cảnh giác trước người con gái này. Mà lại còn ngược lại, cảm thấy bình yên khi cô ấy ôm lấy tôi.

Tôi xoa xoa lưng cô ấy vỗ cô ấy nín nhưng cô ấy vẫn không chịu nín cứ vừa khóc vừa nói - ' Độ Nghiên tớ nhớ cậu lắm đó cậu có biết không? Tớ tìm cậu khắp nơi nhưng mãi vẫn không thấy. Sao cậu không đi tìm tớ chứ? Cậu có biết là tớ rất lo cho cậu không? Bố mẹ cũng vậy, rất lo lắng cho cậu'

Tôi thả cô ấy ra, dùng ngón cái lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô ấy. Cô ấy tuy đã nín nhưng vẫn còn thúc thít nắm lấy tay tôi áp lên mặt mình.

'Tôi xin lỗi. Nhưng tôi không phải là Kim Độ Nghiên cậu cần tìm. Tôi là 143'

'Cậu sao lại đùa như vậy. Cậu là Độ Nghiên cơ mà. Nếu không phải là Độ Nghiên sao cậu lại cho tớ ôm lại còn dỗ dành tớ'

'Tôi không biết. Nhưng tôi thấy cậu rất đáng thương nên mới làm vậy'

'Cậu nói dối'

'Điều tôi nói là sự thật'

'Không phải vậy cậu rõ ràng là Độ Nghiên mà'

'Tiểu thư! Cô đi đâu vậy? Tôi tìm cô mãi mà không thấy'- lúc này Tống Mặc xuất hiện, cô ấy đi đến bên cạnh tôi, vừa nhìn thấy Hữu Trinh liền tỏ vẻ thất thường.

'Tống Mặc. Phải rồi! Tống Mặc cậu mau nói với Độ Nghiên là cậu ấy đúng thật là Kim Độ Nghiên của tớ đi. Mau đi'- Hữu Trinh lây lây tay Tống Mặc

Tôi hướng ánh mắt về Tống Mặc, tôi cần biết cô ta sắp nói gì.

Tống Mặc nhìn Hữu Trinh rồi lại nhìn tôi, tôi thấy cô ta hơi cúi mặt xuống - ' Hữu Trinh. Cô nhận nhầm rồi. Cô ấy là 143 không phải Kim Độ Nghiên.'

'Nhưng mà.... không thể nào, cô ấy rõ ràng là Độ Nghiên, cảm giác giữa tôi và Độ Nghiên tôi không thể nhầm lẫn được'

'Được rồi. Tiểu thư, chúng ta về. Chắc cô ấy nhận nhầm người rồi'- Tống Mặc kéo tay tôi đi.

'Nhưng mà....'- Hữu Trinh định kéo tay tôi lại nhưng lại có sự xuất hiện của một cô gái khác ngăn cản cô ấy .

'Hữu Trinh!'- cô gái ấy kéo Hữu Trinh lại.

Lúc tôi đi được một đoạn ngắn có quay lại nhìn hai người họ. Tôi còn nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện của họ

'Chị Mỹ Mỹ, cô ấy là Độ Nghiên'

'Chị biết rồi. Em đừng nói nữa. Chúng ta về thôi.'

'Nhưng mà...'

'Được rồi, đừng nói nữa'

Hai người họ rời đi. Tôi quay sang hỏi Tống Mặc khi chúng tôi đã lên xe

'Cô quen cô gái khi nảy à?'

'Không hẳn quen. Lúc trước khi tôi còn theo bảo vệ cho Chỉ Nhược có gặp qua cô ấy một vài lần '- Tống Mặc vẫn tập trung lái xe, nhưng tôi thấy được trên gương mặt cô ấy có một điều gì đó rất không ổn.

'Cô ấy tên là gì?'

'Thôi Hữu Trinh'

'Tôi có cảm giác cô ấy rất quen thuộc'

'Cô nhìn nhầm rồi. Cô ấy và cô thật không có quan hệ gì cả?'

'....'

'Cô có muốn về nhà không?'

'Không. Đưa tôi đến nơi làm việc'

Tống Mặc khẽ gật đầu. Bầu không khí chìm trong sự im lặng. Mỗi người chúng tôi mang một suy nghĩ riêng.

Thôi Hữu Trinh ấy có thật sự là không có quan hệ gì với tôi hay không? Tại sao tôi lại có cảm giác thân thuộc đến như vậy?...

-------------------------

'Chị Mỹ Mỹ, người đó rõ ràng là Độ Nghiên tại sao chị không cho em giữ cậu ấy ở lại?'- Hữu Trinh bất mãn ngồi vào bàn. Hiện tại họ đã về quán của Mỹ Mỹ.

'Hữu Trinh em phải bình tĩnh để nghe chị nói điều này'- Mỹ Mỹ ra vẻ nghiêm trọng.

'Có chuyện gì sao ạ?'

'Chị cảm thấy kể từ lúc Độ Nghiên bị tai nạn ở hồ Dị Thủy về đến bây giờ, em ấy như trở thành một con người khác vậy.'

'Chuyện này.... em cũng thấy vậy'

'Chị đặc biệt rất thích nghiên cứu những điều mà khoa học không thể giải thích được. Nên chị đã tìm hiểu, và biết được, đã có một vài trường hợp sau khi bước một chân vào quỷ môn quan rồi trở về có hiện tượng tương tự như Độ Nghiên, trở thành một con người hoàn toàn khác. Đa phần những trường hợp đó, không biết vì sao lại nhập cảnh vào nước ta. Sau đó lại bị mất tích một cách bí ẩn chẳng khác nào bị bốc hơi cả. Nếu họ chết vẫn có thể tìm thấy xác nhưng không một ai được tìm thấy cả. Người ta đặt ra giả thuyết rằng rất có thể nước ta đang có một người nào đó đã dụ dỗ những người kể trên và đã giam giữ họ để nghiên cứu'

'Vậy Độ Nghiên....'

'Ban đầu chị lo là Độ Nghiên đã là mục tiêu của bọn người đó. Nhưng sau khi gặp lại em ấy hôm nay, chị lại nghĩ, rất có thể em ấy cùng những người trước đó đã bị bắt để  làm một điều gì đó cho người chủ mưu. Người chủ mưu đã xóa đi kí ức của họ và tạo cho họ một thân phận mới , sau đó sẽ lợi dụng họ làm việc cho mình'

'Không được. Em phải đi cứu Độ Nghiên'- Hữu Trinh đứng dậy.

'Nè em bình tĩnh lại. Mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu.'

'Nhưng mà... em phải làm sao đây? Độ Nghiên...'

'Chị biết em lo cho Độ Nghiên. Nhưng bây giờ chưa phải lúc. Nếu bọn họ muốn lợi dụng Độ Nghiên thì  hiện tại bọn họ sẽ không làm hại em ấy đâu'

'Vậy chị có cách nào không?'

'Chị vẫn chưa nghĩ ra '

'....'

'Chị Mỹ Mỹ'

'Sao hả?

'Em có cách nhưng em cần chị giúp em'

'Được'

--------------------------------

Đến tổ chức, mọi người vẫn việc ai nấy làm như cũ riêng chỉ có thái độ của họ đối với tôi là có phần khác lạ. Ánh mắt họ nhìn tôi tỏ vẻ gì đó rất đồng cảm , không còn là ánh mắt không quan tâm như trước.

Tôi nhìn khắp tổ chức, đây không hẳn là lần đầu tôi đến đây nhưng mấy lần trước tôi chỉ toàn đi cùng Thái Tận, ánh mắt cũng thu hẹp lại hơn.

Ngắm nhìn được một lúc, tôi dừng ánh mắt tại một căn phòng cuối hành lang, cảm giác hình ảnh này đã từng xuất hiện trong trí nhớ của tôi rồi, nhưng lại không nhớ là đã khi nào.

Sau đó tôi cố đi lại gần xem xét, căn phòng tỏa ra một nguồn năng lượng đặc biệt, nguồn năng lượng này rất quen thuộc... nó giống với nguồn năng lượng của tôi và Thái Tận.

Có lẽ nào... trong đó....

Tôi nhanh bước tiến lại gần căn phòng, khi đã nắm được thanh nắm khóa cửa

'Tiểu thư, dừng lại'- Tống Mặc giữ lấy  cánh tay tôi.

'Tại sao?'- tôi tay vẫn khư khư lấy nắm cửa

'Cô đừng tò mò. Vì sự tò mò có thể giết chết cô'- Tống Mặc nhìn thẳng vào mắt tôi.

'Chuyện của tôi, tôi tự khắc biết'- tôi đã tìm thấy một nguồn năng lượng giống bản thân. Vậy tại sao tôi lại dừng lại chỉ vì lời nói của cô ta chứ?

Tôi thẳng tay hất mạnh khiến Tống Mặc ngã ra phía sau. Tuy bị hất mạnh nhưng cô ta vẫn nhìn tôi liên tục lắc đầu ra hiệu đừng mở.

Tôi nắm lấy thanh nắm cửa một lần nữa cẩn trọng gạt xuống. Vừa lúc tôi chuẩn bị gạt nắm cửa thì cánh cửa mở ra. Tôi giật mình hơi lùi lại...Sau cánh cửa, hình ảnh người đó ngày càng hiện ra rõ ràng rõ ràng rõ ràng hơn.

Thái Tận.... là ông ta. Ông ta bước ra khỏi căn phòng rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại. Tôi chỉ có thể thoáng thấy phía bên trong căn phòng có thấp thoáng một đứa bé trai tầm 10 tuổi đang bị trối trên một chiếc ghế. Xung quanh lại có vô số thiết bị, dây điện quanh người đứa bé.

'Có chuyện gì?'- Thái Tận nghiêm mặt.

'Cô chủ chỉ là không biết nên mới tò mò đi lại đây thôi không có ý gì đâu ông chủ'- Tống Mặc vội vàng đứng lên giải thích.

'Câm miệng. 143 có đúng hay không?'- Thái Tận

Tống Mặc nhìn tôi nhíu mày tỏ ý muốn tôi đừng nói gì lung tung. Tôi suy nghĩ lát rồi cũng gật đầu -' Đúng'

'Về phòng đi. Đây không phải là việc con nên biết'- Thái Tận nói rồi bỏ đi.

Hành tung của ông ta và căn phòng này quá mờ ám. Nhất thiết có uổn khúc. Tôi phải tìm hiểu thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net