Chương 23 - Say rượu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ấy giận tôi sao? Như vậy cũng tốt. Cô ấy sẽ không cần phải đau khổ nhớ nhung gì đến tôi nữa.Nhưng tại sao tim tôi lại đau như vậy?

Chiều về không gian chìm trong ánh mặt trời vàng ươm, không khí vô cùng dễ chịu nhưng lòng tôi lại thấy vô cùng khó chịu.

'Độ Nghiên'- là Tống Mặc. Cô ta không biết từ đâu đùng một cái xuất hiện vỗ vai tôi khiến tôi có chút giật mình.

'Tống Mặc à?'- tôi

'Cô sao vậy? Ngay cả phản xạ cũng không có. Có chuyện gì à?'

'Không có gì?'

'Thật không đó?'

'Thật. Mà Tống Mặc chuyện của cô sao rồi?'

'Bố tôi Thái Tận đã trở lại như lúc trước rồi. Tôi cũng định là ngày mai đi học trở lại. Còn chuyện của Chỉ Nhược, ông ấy quyết định để Chỉ Nhược bên đó để trải nghiệm cuộc sống'

'Vậy thì tốt rồi'

'Đi uống rượu không?'

'Uống rượu?'

'Ừm. Đi đi. Tâm trạng sẽ tốt hơn đó'

Tôi nghe vậy cũng muốn đi uống thử cái thứ gọi là rượu đó. Tống Mặc đưa tôi đến một quán rượu trong thành phố, quán tương đối nhỏ, trong quán có lác đác vài bàn có khách.

Chúng tôi chọn một bàn trong góc khuất, gọi món và bắt đầu nhập tiệc rượu.

'Đây là rượu à?'- tôi nhìn cái thứ màu trắng trắng trong ly mà thắc mắc.

'Đúng. Được rồi cạn ly'- Tống Mặc cầm lấy ly của mình cốc một cái vào ly tôi rồi uống sạch.

'Có thật là uống vào tâm trạng sẽ tốt hơn?'

'Đúng đúng đúng. Cô hôm nay sao lại nhiều lời hơn cả tôi.'

Tôi ngửa cổ uống sạch. Mùi nồng của hơi men khiến tôi muốn nhổ ra ngay lặp tức nhưng Tống Mặc lại kêu tôi nuốt vào. Tôi cảm nhận cả khoang miệng, cổ họng, dạ dày tôi được một trận nóng ran bức rức, vô cùng khó chịu.

'Kinh thế'- tôi cảm thán

Tống Mặc chỉ cười, không nói thêm điều gì. Hồi lâu sau, cô ấy mới nói mở lời - ' Chúng ta chơi trò nói thật đi'

'Chơi như thế nào?'

'Đầu chai rượu quay về phía ai người đó phải trả lời thật lòng câu hỏi của người kia. Nếu không thể trả lời thì phải uống rượu'

'...'

'Cô sợ à?'

'Được rồi. Chơi thì chơi'

Chai rượu xoay vài vòng rồi dừng lại về phía Tống Mặc. Tống Mặc cười khuẩy, giọng nói có chút say rượu - ' Haha là tôi rồi. Cô hỏi tôi đi'

Tôi suy nghĩ, không biết nên hỏi cô ấy điều gì.

'Sao hả? Không muốn hỏi hả?'- Tống Mặc

'Không biết hỏi gì'- tôi

'Vậy tôi  uống vậy'- Tống Mặc uống cạn ly rượu của mình sau đó xoay chai rượu một lần nữa. Lần này nó dừng lại ở phía tôi.

'Là cô rồi. Tôi sẽ là người hỏi'- Tống Mặc có vẻ thú vị.

'Được rồi. Cô hỏi đi'-tôi.

'Cô .... đã từng yêu ai chưa?' - Tống Mặc nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi dò xét.

'Tôi không chắc. Nhưng có lẽ là rồi'- tôi.

'Ai vậy?'- Tống Mặc.

'Chỉ được hỏi một lần thôi'- tôi.

Tống Mặc cúi mặt, xoay chai rượu. Lần này chai rượu vẫn xoay về phía tôi.

'Người cô yêu là ai?'- Tống Mặc.

Tôi im lặng. Tôi có nên khẳng định là tôi yêu Hữu Trinh? Tôi không chắc loại cảm xúc đó có thật sự là tình yêu hay là trách nhiệm mà Kim Độ Nghiên đã giao cho tôi. Nhưng điều này bây giờ đâu còn quan trọng nữa chứ, cô ấy sẽ phải đi rồi. Tôi và cô ấy xem như chỉ dừng lại tại đây. Tôi cũng chẳng cần phải khẳng định cảm xúc của mình nữa làm gì.

'Ai?'- Tống Mặc gắt lên.

'Tôi...'- tôi ấp úng như kẻ bị bắt gian tại trận.

'Tôi hỏi người cô yêu là ai?'- Tống Mặc.

Tôi chần chừ giây lát rồi nói -' Tôi uống'

Tôi cầm ly rượu lên uống hết, tôi ghét cái thứ tôi vừa uống, vị của nó thật kinh khủng.

Tống Mặc mong lung nhìn theo hành động của tôi. Cô ấy đột nhiên khóc. Tôi lúng tung. Chuyện này là sao? Tại sao cô ấy lại khóc?

'Cô sao lại....'- tôi

Tống Mặc cầm lấy chai rượu tu ừng ực, tôi cản cô ấy nhưng cô ấy cố chấp uống tiếp.

Uống xong cô ấy đứng dậy, loạng choạng muốn ra về. Chưa đi được hai bước cô ấy đã muốn ngã. Tôi chạy lại đỡ Tống Mặc. Cả người cô ấy dựa hẳn vào tôi. Cô ấy nước mắt chan hòa hét lên - ' Tống Mặc tôi chính là ngu ngốc như vậy. Mặc dù biết câu trả lời nhưng vẫn cố chấp hỏi, vẫn hi vọng. Kim Độ Nghiên cô là cái thá gì mà tại sao lại khiến cho cuộc sống của tôi trở thành như thế này chứ? Nếu không có cô tôi cũng không phải vướng vào mớ cảm xúc chết tiệc này. Tất cả là tại cô, tại cô'

'Tống Mặc cô say rồi'- tôi.

'Tôi không có say. Tôi nói cho cô biết. Tôi thích cô đấy. Sao hả? Cô cảm thấy tôi thật vô lí có đúng không? Ai lại thích một người mà ngay cả một nụ cười cũng chưa từng dành cho mình chứ. Ngay cả tôi còn không thể hiểu nổi tôi mà. Nhưng mặc cho cô đối xử lạnh nhạt với tôi như thế nào thì trái tim tôi cũng không thể ngừng thích cô , dù một chút cũng không'- Tống Mặc nói sau đó thì òa khóc lên như một đứa trẻ vòi kẹo.

Chuyện này sao có thể? Cô ấy sao lại thích tôi? Tôi thầm nghĩ. Nếu không có hôm nay chắc tôi cũng không để ý đến chuyện này. Bây giờ nghĩ kỷ lại, ánh mắt của cô ấy khi nhìn thấy tôi và Hữu Trinh ở cùng nhau có chút không tự nhiên lắm.

Tôi gọi tính tiền và đưa Tống Mặc về. Cô ấy đã ngủ. Thái Tận muốn tôi nán lại để nói chuyện với ông ấy.

'Tống Mặc là một đứa trẻ rất đáng thương'- Thái Tận nói.

Tôi im lặng.

'Bố mẹ con bé đã bỏ rơi nó ở cô nhi viện, khi ở cô nhi viện nó lại bị những đứa trẻ trong đó bắt nạt, bọn chúng thậm chí còn dìm con bé vào chậu nước, lúc đó may mà các sơ đến kịp không thì con bé đã không qua khỏi. Khi ta mang con bé về, nó luôn giữ im lặng, không giao tiếp với ai ngay cả ta. Con bé cố gắng học tập, luyện võ, làm mọi thứ đế khiến bản thân mạnh mẽ nhất có thể nhưng tận sâu trong tâm hồn nó là những tổn thương khó có thể bù đắp được.'

Tôi vẫn im lặng.

'Ta nói điều này không phải để mong muốn con làm bất cứ điều gì, ta chỉ mong con biết Tống Mặc không phải là người xấu. Được rồi. Ta cho người đưa con về. Còn một chuyện nữa, ta sẽ giúp con tìm thể xác của mình con cứ yên tâm'

' Con muốn tự đi về. Cảm ơn vì đã muốn giúp đỡ con'

Thái Tận cũng không có ý cản tôi thêm. Hơn ai hết ông ấy hiểu được tôi đã quyết định thì khó ai có thể thay đổi được.

Một mình tôi lang thang trên con đường phủ đầy bởi sự cô độc. Ánh đèn đường lu mờ như suy nghĩ của tôi lúc này. Hữu Trinh hỏi tôi tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy. Tống Mặc cũng hỏi tôi tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy.

Tôi cũng rất muốn hỏi bản thân tại sao lại đối xử với họ như vậy?. Có lẽ ngay từ những giây phút đầu tôi đã không nên nhập vào thể xác của Kim Độ Nghiên, không nên để Hữu Trinh có nhiều tình cảm với mình như vậy, và cũng không nên vô tình khiến Tống Mặc thích tôi. Tất cả đều là lỗi của tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net