Chương 5 - Luyện tập.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật nhanh chóng đến, Hữu Trinh như đã hứa mới sáng sớm cậu ấy đã đến nhà tôi.

'Cháu chào hai bác'- Hữu Trinh cúi chào bố mẹ tôi.

'Hữu Trinh hả cháu? Đến chơi thì ở đến chiều ăn cơm với nhà bác rồi hả về'- mẹ tôi

'Vâng ạ'- Hữu Trinh.

'Vào ăn sáng luôn đi cháu'- bố tôi chỉ vào ghế trống cạnh tôi.

'Cháu cám ơn ạ'- cô ấy nói rồi đi đến ngồi cạnh tôi.

Nhìn cô ấy và bố mẹ tôi cứ như những người thân thật sự vậy. Bố mẹ tôi cười nói vô cùng tự nhiên , còn Hữu Trinh thì như con gái của hai người lúc nào cũng có thể khiến hai người đó cười vui vẻ được.

'Mà cháu qua đây để chơi hay có việc gì quan trọng không?'- mẹ tôi.

'Cháu qua để giúp Độ Nghiên thi Hoa khôi học đường ạ.'- Hữu Trinh nói còn không quên nhìn tôi một cái, cười ngây ngô.

'Độ Nghiên con tham gia cuộc thi đó à? Thật tốt quá. Phải vậy. Tham gia nhiều hoạt động vào sau này còn có kỉ niệm mà nhớ lại nữa chứ.'- mẹ tôi cười vui vẻ gắp thức ăn vào chén tôi.

'Cháu phải năn nỉ lắm cậu ấy mới chịu tham gia đó ạ'- Hữu Trinh

'Cám ơn cháu nhé. Mà Hữu Trinh này.'- mẹ tôi

'Sao ạ?'

'Bác phải cám ơn cháu rất nhiều vì cháu đã luôn ở bên cạnh Độ Nghiên nhà bác. Bác biết Độ Nghiên hậu đậu lại còn dễ bị ức hiếp, cháu ở cạnh nó là một thiệt thòi lớn, vậy mà cháu vẫn không hề phiền trách gì, bác thật không biết nói cám ơn cháu như thế nào cho phải nữa'- bà vỗ vỗ lên tay Hữu Trinh, chân thành nói.

'Bác đừng nói vậy. Độ Nghiên đối xử với cháu rất tốt, cháu ở cạnh cậu ấy không thấy thiệt thòi gì đâu, bác yên tâm đi ạ. Dạo gần đây Độ Nghiên đã không còn hậu đậu dễ ức hiếp nữa, cậu ấy còn bảo vệ cháu nữa'

'Thế bác cũng yên tâm phần nào'

'Thôi thôi được rồi. Mọi người ăn đi đừng cám ơn qua lại nữa. Cơm canh nguội cả rồi'- bố tôi chen vào.

Sau bữa ăn, Hữu Trinh đòi rửa chén nhưng mẹ tôi lại không cho kêu cậu ấy cứ lên phòng chơi cùng tôi, để việc này bà làm .

Tôi và Hữu Trinh đành lên phòng trước.

'Trước hết cậu phải tập cách đi đứng trước đã. Cậu đi cho tớ xem cái nào'- Hữu Trinh

Tôi đành đi như cách tôi vẫn đi thường ngày một vòng quanh phòng cho cậu ấy xem.

Cậu ấy liền tặc lưỡi vài cái rồi lắc đầu nói - ' Kim Độ Nghiên ơi Kim Độ Nghiên cậu đi như vậy thì làm sao đội được vương miện đây. Để tớ thị phạm cho'

Cậu ấy đi thử một vòng cho tôi xem. Cậu ấy chậm rãi bước từng bước chân thanh thoát, hai bàn chân bước tạo thành một hàng thẳng đẹp mắt, một tay cô ấy đặt trên eo một tay thả tự nhiên, gương mặt cười như không cười, không cười như cười nhìn về phía trước một ánh nhìn mê hoặc. Tôi thoáng ngây người. Hữu Trinh thật sự đang rất thu hút.

'Cậu đã thấy rõ chưa. Chân phải đi một hàng chứ đừng đi thành hai hàng. Mắt nhìn thẳng, tự tin, thoải mái.'- Hữu Trinh vừa nói vừa chỉnh sửa tư thế cho tôi.

'Không phải. Cậu thoải mái lên. Đừng có cứng như vậy chứ'

' Được rồi. Cậu làm được rồi. Bây giờ là đi cùng với giày cao gót.'- cô ấy đưa cho tôi một đôi cao gót màu đen do cô ấy chuẩn bị, nó cao khoảng 7cm. Tôi chưa từng thử qua chúng nhưng nhìn mọi người đi cũng khá dễ nên tôi nghĩ nó sẽ không khó khăn với mình lắm đâu.

Nhưng thực tế lại khác. Tôi vừa mang đôi cao gót ấy đứng lên bản thân liền mất thăng bằng ngã ngay ra chiếc ghế tựa.

'Cậu cẩn thận. Từ từ thôi. Để tớ đỡ cậu'- Hữu Trinh đỡ tôi đứng lên.

Tôi cố gắng lắm mới đứng vững, khi quen được rồi tôi mới bắt đầu đi những bước đi chệch chạc.

'Từ từ. Được rồi. Tớ buông ra đó. Cậu nhớ phải giữ thăng bằng đó.'- Hữu Trinh buông tay tôi ra.

Tôi thoáng mất thăng bằng nhưng đã trụ lại được, tôi bước đi, một bước hai bước và ... tôi ngã.

Thứ này thật sự không hợp với tôi. Hữu Trinh sau một lúc lâu huấn luyện tôi không được đành chuyển sang nội dung khác

'Bây giờ chúng ta thử vấn đáp đi. Tớ sẽ hỏi và cậu sẽ trả lời theo suy nghĩ của mình.'

Tôi gật đầu rồi mệt nhoài nằm vật trên giường. Hữu Trinh cũng cùng nằm cạnh tôi. Hai chúng tôi hướng mắt lên trần nhà nói chuyện.

'Tớ là ban giám khảo nhé. Thí sinh Độ Nghiên em hãy nói cho mọi người biết tình bạn khác tình yêu ở điểm nào?'

'Khác nhau chữ bạn và chữ yêu'- tôi suy nghĩ chốc chốc rồi nói. Đây là khái niệm tôi nhận được từ não bộ của mình.

'???'- cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Cô ấy đang nghĩ tôi sẽ nói một thứ gì đó rất dài dòng văn tự à?

'...'

'Haiz.. hết nói nổi cậu. Chẳng lẽ cảm nhận của cậu đơn giản vậy à?'- Hữu Trinh ngồi bật dậy nhìn tôi.

Tôi gật đầu. Cô ấy thở dài một hơi rồi nằm xuống trở lại.

'Không đúng à?'- tôi thắc mắc. Não tôi hoạt động rất tốt mà. Năng lượng của tôi còn tận 56 % tinh lực cơ mà. Sao lại sai được?

'Ờ thì đúng. Nhưng câu hỏi không phải hỏi về hình thức mà nó hỏi ý nghĩa của hai từ đó kìa'

'Vậy chứ là gì?'

'Tình bạn là tình cảm của một người biết quan tâm, giúp đỡ, đồng cảm, một người mình có thể tin tưởng để chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn. Một người bạn luôn ở cạnh, động viên và nhắc nhở, giúp đỡ những lúc mình sai...'

'Còn tình yêu?'

'Tình yêu có hai loại, tình yêu với người thân và tình yêu đối với một người không phải người thân mình. Tình yêu đang nói ở đây là tình yêu đối với người khác người thân. Tình yêu này khác tình bạn ở chỗ nó là loại cảm xúc mãnh liệt hơn, người đang yêu thường luôn hướng về phía của người mình yêu, đôi khi lại là sự mù quáng luôn đặt niềm tin mãnh liệt nơi họ, luôn muốn bên cạnh, quan tâm và chăm sóc họ. Đại loại là thế...'

Hữu Trinh miên man nói, tôi cứ như bị cuốn theo cô ấy.

Nghĩ nghĩ một lát tôi hỏi cô ấy- ' Vậy tôi và cậu là tình bạn hay tình yêu?'

Tôi chỉ là muốn biết ví dụ cụ thể thôi nhưng Hữu Trinh lại thoáng đỏ mặt rồi quay khác nơi khác không trả lời tôi.

Đoạn tôi cùng cô ấy xem phim , phim chiếu được nửa bộ phim thì cô ấy đã khóc hết hai hộp khăn giấy nhà tôi rồi.

'Tại sao yêu nhau như thế mà lại phải chia tay chứ. Anh nam chính, sao lại không nói gì đã bỏ đi rồi... huhu'- Hữu Trinh cứ liên tục khóc và bình luận phim.

'Con người... không ý tôi là chúng ta tại sao lại phải yêu?. Tôi thấy tình yêu toàn mang đến đau khổ'- toàn bộ phim tôi xem nảy giờ cứ thấy cảnh hai người vừa đến được với nhau là đã bị chia cắt, hiểu lầm làm cho đau khổ vô vàng. Vậy tại sao họ lại yêu ?

'Vì trái tim'

'Trái tim?'

'Phải. Khi trái tim ta yêu người ấy rồi thì nó mãi mãi chỉ hướng về họ'

Cả hai chúng tôi lại chìm trong im lặng để xem tiếp. Tôi và cô ấy ngồi tựa lưng vào thành giường. Lát sau tôi thấy Hữu Trinh gục đầu xuống vai tôi, sự yên ắng bao trùm căn phòng chỉ còn tiếng của chiếc tivi.

'Cậu ngủ rồi à?'

'...'

Không có tiếng trả lời, cô ấy ngủ thật rồi. Tôi quay xuống nhìn  Hữu Trinh. Mọi thứ dường như chậm lại vài nhịp. Hơi thở đều đều của cô ấy khiến tôi cảm thấy yên tâm.

Tiểu nha đầu này vừa khóc bù lu bù loa, nói ngủ liền lập tức ngủ. Đúng là con người của những giấc mơ màu hồng mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net