Chap 5.3 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thức dậy vào sáng hôm sau mồ hôi lạnh toát. Sau khi hoàn hồn, tôi nhìn thấy một vài đồ vật của James trên giường. Tôi thở dài, James đã dậy sớm và vào phòng. Tôi lấy số đồ chơi đó và đem chúng đến phòng James, tuy nhiên khi tôi mở cửa James đã ngủ say. Tôi chỉ nhún vai và đặt đồ chơi vào hộp của con, và đi ra phòng khách. Một lúc sau James dậy và tôi làm bữa sáng cho nó. Nó im lặng và có vẻ hơi chếnh choáng, có lẽ nó không ngủ được hoặc... Tôi quyết định hỏi nó về số đồ chơi,

- "James con yêu, con có đặt những đồ chơi trong phòng bố sáng nay không?"

Nó ngước mắt lên nhìn tôi rồi lại nhìn vào cốc.

- "Laughing Jack làm điều đấy." Tôi trợn tròn mắt và nói:

- "Con nói Laughing Jack lấy đồ chơi trong phòng của con."

James gật đầu và ăn hết bữa sáng của mình, sau đó nó ra sân sau. Tôi ra phòng khách ngồi nghỉ và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ, tôi thức giấc ngay sau đó hai giờ đồng hồ.

- "Chết tiệt! Tôi cần phải kiểm tra James."

Tôi thấy một chút lo lắng vì đã hai giờ mà không trông trừng con. Tôi đã bước ra sân sau, nhưng James đã không còn ở đó nữa. Tôi đã cảm thấy lo lắng vì vậy tôi gọi nó,

- "James! JAMES con đang ở đâu? "
Ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích từ sân trước. Tôi vội vã chạy ra sân trước. James đang ngồi trên vỉa hè. Tôi thở phào nhẹ nhõm và đi về phía anh nó,

- "James bao nhiêu lần tôi đã nói với con là ở sân sa ... James, con đang ăn gì đó?"

James ngước lên nhìn tôi rồi thò tay vào túi và lấy ra một nắm kẹo cứng nhiều màu. Điều này làm tôi rất lo lắng,

- "James, ai cho con kẹo đó?" James chỉ nhìn chằm chằm vào tôi không nói.

-"James! Hãy kể cho bố nơi con có số kẹo đó."
James cúi đầu xuống và nói:

-" Laughing Jack đưa nó cho con. "

Tim tôi thắt lại, tôi quỳ xuống để nhìn thẳng vào mắt con và nói -

-"James bố đã phát ngán cái vụ Laughing chết tiệt nảy rồi! Jack không có thật! Hãy cho bố biết ai cho con kẹo?"

Tôi nhìn thấy con trai rưng rưng nước mắt:

-" Nhưng bố, Laughing Jack đã cho con kẹo."

Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu , James không bao giờ nói dối bao giờ. Tôi bắt con nhổ ra kẹo và tôi ném phần còn lại đi, James rất ngoan. Có lẽ tôi chỉ phản ứng thái quá có thể con đã nhận nó từ Tom và Linda nhà bên cạnh, hoặc Ông Walker dưới phố. Dù sao tôi vẫn sẽ phải tiếp tục chú ý hơn vào James. Đêm đó, tôi đưa James ngủ như thường lệ, và quyết định đi ngủ sớm hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#horror
Ẩn QC