Mười chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm nay đến 26/06/2005 mình sẽ mười chín tuổi. Điều ước của mình là những người thân thiết xung quanh sẽ không bỏ rơi mình trong chính sinh nhật mình nữa. Hai năm trôi qua kể từ khi mình có bạn bè, mình vẫn bị bỏ lại. Dẫu sinh nhật họ mình có chúc, có người còn tặng quà rất chu đáo. Nhưng mình vẫn bị bỏ lại, vẫn bị lãng quên, tận hai năm. Kể cả với chính những người thề thốt yêu thương. Mình thực sự thất vọng, và mình không nhận lại được lời xin lỗi nào hết.

Năm nay sẽ là lần cuối họ có cơ hội cmsn mình. Quá tam ba bận, ai bỏ lỡ lần này nữa thì coi như bỏ. Kể cả mẹ.

Kể cả mẹ =))))))))))))))))

Mẹ thì thôi nói làm cdg, hết cứu.

Vẫn thật buồn cười khi năm mình 17, người cmsn mình đầu tiên lại là người mình ghét, người tặng bánh cho mình là ông ny mẹ mình (đây là 1 trong những lý do khiến đến giờ mình vẫn k thể ghét ổng hẳn). Có đúng 3 người duy nhất nhớ (giờ 1 trong 3 cút sau khi cắn mình kkk), mình biết ơn họ. Những người còn lại lúc ấy thân thiết với mình hơn thì lặn đ thấy tăm hơi.

Chán dcd. Thậm chí còn có người thản nhiên gây sự với mình liên tiếp hai năm trời vào đúng gần ngày sinh nhật, không, là siêu gần. Xong bỏ đi r quay lại chỉ vì mình là cái thùng rác cxuc đầy tiềm năng.

Và còn nhiều thứ thật là kinh tởm nữa. Có thể nói, suốt tháng 6 - 7 - 8 năm 2022, gần như cả thế giới đã quay lưng với mình, kể cả là những người mình từng giúp đỡ hết sức.

Sinh nhật năm 17 mãi tởm. Quá tởm, quá xá là tởm luôn. Mình sẽ k bao giờ quên, đấy là ngày nhắc cho mình nhớ mình cô đơn nhường nào trên cõi đời kể từ khi vẫn còn ao ước được yêu thương cho đến khi nguội lòng như hiện tại.

Còn nếu có ai đó hỏi trước kia thì sao, mình sẽ nói rằng trừ năm l9 lên 10 và trước khi bố mất ra thì mình chưa từng có một cái sinh nhật tử tế nào. Đến giao thừa hồi c2 mình cũng toàn đón 1 mình, ăn cơm 1 mình,... là hiểu.

Thậm chí cho đến năm l9 mình mới có bạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dungdoc