Sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi lần nghĩ đến việc trở về với acc mèo chuối để viết một thứ gì đó, trái tim mình đều run rẩy trong lo sợ. Cái cảm giác thấp thỏm ấy, mình hiểu nó. Khi mình trở về với mèo chuối tức là mình đang không ổn. Không ổn đến mức mất phương hướng mới phải tìm về để giải toả. Mình sợ hình ảnh ấy của bản thân, và sợ phải trải qua nó ở những lần sau. Giống như những bức ảnh tang vậy, bạn sợ nhìn vào những bức ảnh đi đám ma và thấy mình khóc chứ? Sợ nhớ lại những hồi ức cũ chứ? Có sợ khi nghĩ đến cái chỗ chụp ảnh ấy chứ?

Vậy, bạn có sợ khi phải một lần nữa book dịch vụ bên chụp ảnh tang lễ không? Book chính chỗ lần trước bạn đã chọn. Đó chính là cảm giác của mình, sợ phải quay lại nhờ chính cái acc này giúp mình giải tỏa những cảm xúc tiêu cực nhất trên đời.

Những con chữ của mình rất lộn xộn, và mình buộc phải nhờ âm nhạc để khiến bản thân bình tĩnh hơn phần nào.

Gần đây, những nỗi sợ của mình lại bắt đầu nhen nhóm trỗi dậy. Mình có thể vượt qua nỗi buồn, mất mát, đau khổ,... Nhưng điều khiến mình bất lực có lẽ là những nỗi sợ, những cơn kích động, những lần hoảng loạn,... Mình bất lực khi chúng đang cố gắng thoát ra khỏi lồng ngực mình như những cái móng vuốt sắc lẻm đen sì muốn xuyên thủng lớp da và lột trần trụi mình.

Tất cả những gì mềm yếu nhất của mình sẽ bị phanh phui ra ngoài. Giống như con người khi bị lột da, chỉ còn máu thịt thì một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ để khiến toàn thân đau đớn. Giống như nội tạng cứ phơi ra như ma lai, rất dễ bị tổn thương. Rất bất an. Thực sự rất bất an.

Và mình không thể làm gì khác ngoài tự bản thân đứng lên giải quyết. Vì mình không tin ai. Trước giờ mình không tin ai, mình chỉ giấu điều đó đi vì sợ họ buồn. Ờm, kệ đi.

Mình đang quay cuồng trong chúng. Mình đang phải đối mặt với chúng và đứng lên giải quyết tất cả khi mình chưa sẵn sàng. Nhưng thời gian không đợi mình, tổn thương không đợi mình, không ai có nghĩa vụ phải chờ đợi khi mình chưa sẵn sàng. Có lẽ đây là lúc mình phải tập thích nghi, tập rèn luyện cho phản ứng của bản thân có thể linh hoạt trong bất cứ hoàn cảnh nào, kể cả khi mình đau khổ.

Người duy nhất cho mình cảm giác an tâm, người có thể cầm tay chỉ lối cho mình cũng sắp rời đi. Không sao cả, mình hạnh phúc khi anh hạnh phúc. Mình phải mạnh mẽ lên, không được phụ thuộc vào anh nữa. Mình phải tập sống mà không có điểm tựa tinh thần, mình phải học cách đối mặt. Mình không muốn nói nhiều về những cảm xúc mình dành cho anh, vì mình cần tự lực vượt qua chúng. Mình muốn anh thanh thản. Mình không muốn anh đoán được hoặc cảm nhận được bất cứ điều gì về anh trong mình, trừ việc mình luôn mong cầu những điều tốt đẹp nhất đến với anh.

Lần này mình phải vượt qua một mình. Mình bất mãn với điều đó, và mình sẽ nói lý do sau.

Nhưng ít nhất, mình tin là mình sẽ tự thoát ra được. Ít nhất là hiện tại mình tin vậy. Mình sẽ tự cáng đáng được, như hồi xưa. Mình phải làm được.

Mình phải làm được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dungdoc