Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  1. Đa số mọi người đều phải uống nước, tôi cũng vậy. Nhưng tại sao tôi uống nước mà mọi người lại sợ hãi như thế.  



2. Tôi luôn có vấn đề khó ngủ về đêm. Những tiếng ồn đã làm phiền cả đời tôi. Tôi nhận ra rằng mình có thể nghe được những âm thanh nhạy cảm, nghe được mọi âm thanh nền. Họ chẳng thể làm gì được; chỉ những lời khuyên rõ ràng về các kĩ năng để giải quyết vấn đề. Nhưng mà tôi thì chưa bao giờ thử những cách đó. Đeo tai nghe, nghe nhạc vào mỗi tối như là trị liệu. chẳng cái nào hiệu quả hết. Mặt khác nó còn làm mọi thứ tệ hơn. Làm cho cô ấy càng ngày càng tuyệt vọng.

Tôi nghe được tiếng cô ấy rõ nhất vào ban đêm. Không ai khác có thể nghe được. Nhưng tại sao cô ấy chỉ nói với mình tôi? Lúc nào cũng có một cảm giác như có một xác chết đang nằm đó mỗi tối trong sự im lặng chết người, khi mà cô ấy đến, và khi tôi nghe được tiếng cô ấy lần nữa. Cô ấy thường đợi cho đến khi tôi ngủ thiếp đi, rồi tôi lại giật mình tỉnh dậy bởi các giác quan của mình và sợ hãi vì âm thanh của cô ấy.

Hầu như lần nào bắt đầu cũng là tiếng khóc thin thít. Cô ấy nói với tôi rằng " Con muốn kết thúc. " và tôi biết cô ấy càng ngày càng làm tôi có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo qua đôi tai mình. Tôi có thể cảm nhận cô ấy nằm cạnh tôi ngay phía tối của chiếc giường và nhìn chằm chằm vào tôi, đôi lúc cô ấy thì thầm vào tai tôi mấy câu như là " là con đây mà ". Cô ấy đang chơi đùa với tôi, giống như một con mèo làm với một con côn trùng nhỏ bé trước khi giết nó. Chỉ khác là tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy, nhưng mà dần cảm giác như cô ta trở nên thật hơn.

Bác sĩ bảo rằng tôi đã trải qua triệu chứng tâm thần phân liệt. tôi đã dùng thuốc trong một thời gian dài nhưng mà vẫn không hiệu quả. Nó chỉ làm tôi cảm thấy vô dụng hơn. Thật là khó khăn cho một cô gái trẻ như tôi để mà đối mặt với chuyện này. Ít ra thì hiện tại tôi cũng có thể chấp nhận rằng cô ta không có thật. Chẳng qua chỉ là trong đầu tôi nên không việc gì phải sợ hãi. Cho đến tối hôm qua...

Tối qua sự hiện diện của cô ấy thật hơn bao giờ khác. Tôi có thể nghe cô ấy thì thầm, cảm thấy luồng khí bên cổ và thậm chí là ngửi được hơi thở của cô ấy, nó quá thật đi. Tôi rất sợ hãi và lập tức chạy khỏi cái bóng tối của căn nhà và vào phòng ngủ của mẹ tôi vì tôi biết ở cạnh bà tôi sẽ cảm thấy an tâm. Giờ tôi đã lớn, tôi biết rằng bà luôn hy vọng rằng tôi có thể vượt qua cái giai đoạn này, mặc dù tôi chỉ ngừng sợ hãi khi mà nó chỉ làm mẹ buồn hơn, và tôi không muốn bà phải thất vọng về tôi lần nào nữa. Mẹ là tất cả những gì tôi có. Nếu tôi có lựa chọn thì tôi sẽ ở cạnh bà mỗi tối.

Tôi biết rằng mẹ đã bị tôi đánh thức, chắc là bà còn buồn hơn tôi vì bà tưởng rằng thuốc men và trị liệu sẽ giúp được đứa con gái của mình. Nhưng mà vô ích; Tôi đã nói dối lần này để làm bà vui hơn và để bà được ngủ trong yên bình. Tôi cuộn người lại và bắt đầu khóc thầm. Mẹ tôi nhìn thấy âm thanh khó chịu mà tôi đang làm, và bắt đầu trằn trọc dưới tấm mềnh và tôi thì thầm vào tai mẹ... " là con đây mà, " bà lập tức ngồi dậy, nhìn rất căng thẳng. trong bóng tối tôi thấy bà với tới chiếc điện thoại và bắt đầu gọi. Tôi thấy tên hiển thị trên màn hình là bác sĩ.

"Âm thanh mà tôi từng nghe, " bà nói. " Nó đã trở lại..."



3. Tôi và Xuân là 2 đứa bạn thân từ nhỏ.

Cũng như tôi, Xuân là một cô bé hiếu động, nhí nhảnh và lém lĩnh. Thế nhưng thật trớ trêu thay thân thể Xuân lại không tốt. Xuân thường xuyên bị khó thở và phải uống thuốc mỗi ngày, vì vậy đối với tính cách của Xuân thì căn bệnh đối với cô ấy như là cực hình vậy.
Vào năm tôi lớp 12, trong một lần đi thăm ông ngoại ở Đà Nẵng cùng với chị gái trên một chiếc xe tay ga cũ thì bất ngờ chị tôi bị mất tay lái và đâm xầm vào chiếc xe tải phía trước...
Tôi bất tỉnh trong bệnh viện những 1 năm và gần như không nhớ nhiều về những chuyện đã xảy ra vào thời gian đó.
Cuối cùng thì tôi cũng được xuất viện.
Hôm đó cũng là ngày dỗ của chị tôi, cái ngày mà chúng tôi xảy ra tai nạn xe cách đây 1 năm trước. Tôi đang cùng gia đình chuẩn bị lễ cúng cho chị thì bất ngờ Xuân gọi tới, vẫn là giọng nói nhí nhảnh đó:
_alo ... Liên hả? Mày khỏe lại chưa? Tao nhớ mày quá! Tối nay mày qua chỗ tao đi, đã 1 một năm rồi bọn mình không gặp hìhì...
_ừ tao khỏe rồi ... Mày chờ chút tao qua liền đây...tút tút...
Nơi Xuân ở là một căn hộ cho thuê ở trên một con đường ít người đi lại và chỉ có vài bóng đèn hiu hắc.
Đối với tôi thì con đường này thật là khủng khiếp. Cuối cùng vượt qua nỗi sợ tôi tìm tới căng phòng của Xuân.
Tôi bấm chuông mấy lần thế nhưng chờ mãi vẫn không thấy ai ra mở cửa...
Thật kì quái! Tôi chuẩn bị cầm điện thoại lên và gọi cho Xuân thì bất chợt tôi cảm thấy khó thở, khó thở dữ dội, tôi ôm lấy ngực mình và ngất đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau tôi thức dậy ở trong bệnh viện từ lúc nào và được bác sĩ chuẩn đoán là bị bệnh tim bẩm sinh. Thật quái lạ...tôi làm gì bị bệnh tim cơ chứ??? Thế nhưng mà bác sĩ lại khăng khăng là tôi bị bệnh tim?
Bất chợt nghĩ đến điều gì đó ... Mặt tôi tái mét...  



4. Mai và Lan là đôi bạn thân. Suốt quãng thời gian học cấp 3 họ không bao giờ cãi nhau vì điều gì. Nhà lan cách nhà mai không xa do đó họ thường qua nhà nhau chơi.

Đồng hồ đã điểm 12h , khuya rồi cậu về đi. Lan bảo. Mai thấy vậy liền vội vã đi về. Dường như Lan có điều gì đó giấu Mai.
Sáng hôm sau người ta phát hiện Mai chết ở cánh đồng gần nhà.
Cảnh sát cho biết nạn nhân chết từ khoảng 10-12h đêm hôm trước.
Tối hôm đó hồn ma của Mai về báo mộng cho Lan cô ấy nói rằng hãy ra cánh đồng nơi cô ấy bị giết. Lan giật mình phát hiện sợi dây chuyền của Mai.
Sáng hôm sau người ta phát hiện xác của Lan tại cánh đồng gần nhà.  



5. Có một tài xế taxi thường dậy từ sáng sớm để đi làm và thường trở về rất muộn. Vợ của ông ta bị mất tích và bỏ lại đứa con gái năm tuổi cho ông ta. Ông ta làm việc rất lâu nên không có nhiều thời gian ở nhà để chăm sóc con gái.

Hàng xóm của ông ta là một người phụ nữ. Cô ấy tự nguyện sẽ trông nom cô bé khi ông ta đi làm. Mỗi đêm, cô bé thường không ngủ và luôn khóc lóc gọi tên người cha của cô bé. Nhưng đến một đêm, cô bé ngừng khóc. Từ ngoài cửa phòng ngủ, người hàng xóm nghe thấy tiếng cười của cô bé. Cứ như cô bé đang nói chuyện với ai vậy.

"Ồ, cha của cô bé chắc hẳn hôm nay về sớm", người hàng xóm nghĩ.

Cô ấy mở cửa phòng ngủ và thấy cô bé đang ngồi một mình trên giường, cười trong bóng tối. Không có ai khác ở trong phòng. Người hàng xóm đứng người một hồi, nhưng rồi cũng quyết định tìm hiểu hành vi kì lạ này.

"Cháu đang nói chuyện với ai khi mà cha cháu vẫn còn đang làm việc ở ngoài kia?" Cô ấy hỏi.

"Mẹ cháu," cô bé đáp lại. "Bất cứ khi nào cháu cảm thấy cô đơn và khóc, mẹ đều đến và ôm lấy cháu rồi hôn lên má cháu."

Câu nói đó đã khiến cho người phụ nữ bị sốc. "Nhưng dì luôn ở đây và cửa trước đã khóa rồi cơ mà," Cô ấy nói. "Làm sao mà mẹ cháu có thể vào đây được?"

Cô bé chỉ tay vào cửa tầng hầm và thì thầm vào tai người hàng xóm, "Bà ấy bò ra từ trong đó..."

Một cơn ớn lạnh xuyên thẳng vào xương sống của người hàng xóm.



6. Trời và đất quay cuồng, điên đảo.

Chỉ thấy đủ màu sắc và hình dạng của chúng.
Chỉ còn những vòng quay.  



7. Tôi có sở thích sưu tập manacanh (hình nộm)! Mỗi lần thấy một con manacanh đẹp là tôi phải có bằng được!

Hôm nay tôi thấy một con manacanh nữ rất đẹp, nó ở shop quần áo đối diện!
Trong nhà kho nơi tôi cất những con manacanh mình kiếm được, chúng được phủ bằng sáp nến đặc và có thể đứng theo dáng tôi thích, tôi đã thêm vào bộ sưu tập một con manacanh mới!
Sáng hôm sau, tôi thấy shop của bà hàng xóm không mở cửa, chắc đi đâu xa rồi!
Thôi, dù sao tôi cũng có thêm con manacanh mới giống con tôi muốn!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net