Phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Tôi thường hay chơi đồ hàng ngoài vườn với Lan – cô bé nhà hàng xóm, thế nhưng không hiểu vì sao mỗi lần chơi là bị mất một con búp bê, tôi nghĩ do tính tôi đụng đâu quăng đó nên mới hay mất, cho đến khi mẹ tôi nói rằng thây Lan lén ăn trộm chúng mỗi khi chơi với tôi, và dặn tôi ngày hôm sau nên nói với Lan như thế này, thế này.

Hôm sau, Lan qua nhà tôi chơi, đúng như mẹ dặn, tôi nói với Lan rằng tôi biết Lan ăn trộm búp bê nhưng cô ta không cần phải làm thế nữa đâu, sau này nếu cần con nào thì tôi sẽ cho cô ấy luôn. Những tưởng Lan sẽ vui mừng ai ngờ cô ấy bị chạm tự ái, to tiếng với tôi rằng tôi vu khống cho Lan, thế là cô ta bẻ tay, chân, đầu con búp bê tôi yêu quý nhất và quăng vào người tôi, tôi òa khóc, mẹ tôi đứng từ trong nhà nhìn thấy hết mọi việc.
Tối đó, tôi đợi mẹ tôi trở về nhà, bà sang nhà Lan để nói chuyện vói cô ấy.
CẠCH !!! cửa mở ra và mẹ tôi bước vào với 1 thùng carton to và nói đây là món quà mà Lan muốn xin lỗi tôi, tôi mở ra, và vui mừng nhận ra đó là những bộ phận của một con búp bê, nó sẽ được hoàn chỉnh nếu tôi mất một chút thời gian để lắp ghép và may vá lại.  



2. Tôi ở đây, một nơi tối tăm.

Một âm thanh vô cùng lớn vang lên mạnh mẽ.
Tự do rồi, như những ngôi sao sáng lóa kia.
Người ta ngay lập tức thấy điều đó và vui vẻ, mừng rỡ.
Tôi giống hệt những vì sao đó. Tôi đã được tự do rồi.  



3. Mọi người cảnh báo tôi rằng,đừng bao giờ dại đột nhìn vào đôi mắt vô hồn của hắn.Nhưng một lần lầm lỡ nhìn vào mắt hắn,để bây giờ tôi phải hối hận cả đời trong bốn góc tường, phải nếm trải cuộc sống cô độc một mình sau khi gia đình tôi bị thảm sát dã man. Tôi chẳng nhớ gì cả,tôi chỉ biết gia đình tôi đã chết hết chỉ còn sót lại tôi. Kẻ tội nhân muôn đời hàm oan.



4. Tôi đang tắm thì nghe thấy một tiếng thét ở ngoài. Ra xem thì thấy thằng trộm. Nó đứng trên xác của bố mẹ và em tôi. Vừa nhìn thấy tôi thì hắn chạy luôn. Sợ quá. Không biết phải làm sao nữa.



5. Tôi luôn nghĩ cơ thể con người là một cái balo chứa đồ.



6. Trở về căn hộ sau một ngày làm việc dài,điều bạn muốn duy nhất bây giờ là vào nhà và nghỉ ngơi. Tra chìa khóa vào ổ khóa, mở cửa và bước vào trong, bạn nhận ra cửa sổ đã mở toang. Bỗng, có thứ gì đó thu hút ánh mắt bạn từ phía trong phòng. Một người đàn ông đang ăn thịt, ông ta ăn với bàn tay trần của mình,cấu xé vào nó như một con thú hoang làm với con mồi. Máu đỏ nhỏ giọt xuống bên cạnh miệng, và mùi tanh của máu phát ra một cách kinh tởm. Bạn hoàn toàn bất động khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Một cách vô thức, bạn bắt đầu bịt mũi và che miệng mình. Việc này vô tình va chạm khuỷu tay của bạn vào các ô cửa. Một tiếng "cạch" vang lên. Bạn như đóng băng. Ông ta dừng ăn, dường như nhận ra điều đó và bắt đầu nhìn lên tìm kiếm nguồn gốc tiếng ồn.Đảo mắt cho đến khi tìm thấy bạn.Chân của bạn bắt đầu di chuyển lùi dần, nhưng bạn nhận thấy có gì đó rất khác, dường như đây không phải là phòng của bạn.~ ~ ~Người đàn ông lặng lẽ bước tới đóng cửa, ngồi xuống, nhét khúc thịt trên tay vào miệng và lẩm bẩm lặng lẽ như thể không muốn ai nghe thấy: "kẻ ăn chay điên rồ".



7. Tôi vừa dọn đến nhà mới, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ sống một cuộc sống mới. Ngôi nhà hơi nhỏ chỉ đủ mình tôi sống, kiến trúc khá độc đáo, thực sự mang đầy tính nghệ thuật. Cổ kính, trang nghiêm. Nó đã được ốp sàn gỗ, trần gỗ và tường gỗ cách âm cách nhiệt khá tốt, phía trên xây mái vòm, mùi thơm dịu nhẹ xung quanh luôn toả ra khá dễ chịu, ngoài cửa tôi gắn bảng tên cuả mình để tiện mọi người vào chơi biết, tôi yêu ngôi nhà của tôi quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net