Chương 85:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi họp báo, tập đoàn Lai Tắc chọn cách im lặng, truyền thống bắt đầu ra tay, họ tìm đến gặp và phỏng vấn các cổ đông của tập đoàn Túng Thế lẫn Lai Tắc. Rõ ràng những câu trả lời đó chẳng có vấn đề gì, nhưng đã bị nhà báo phóng đại lên, còn tung tin đồn rằng hai nhà sắp bước vào cuộc chiến thương mại.

Kèm theo đó là hàng loạt tin thất thiệt xuất hiện. Chỉ cần là tin tức có liên quan đến Ninh gia và Kinh gia thì đều bị lọt vào tầm ngắm của giới truyền thông. Không những vậy mà trên weibo, có rất nhiều người tự nhận mình là nhân viên Lai Tắc hoặc Túng Thế. Tình thế đang ngày càng gay cấn.

Và điều mọi người mong chờ nhất đã đến, sau một ngày im lặng, tập đoàn Lai Tắc cuối cùng cũng chính thức lên tiếng.

Điều này khiến cho quần chúng ăn dưa rất phấn khích, nhưng sau khi xem xong bài thông báo, họ không tránh khỏi cảm thấy thất vọng. Bởi vì lời phản hồi chính thức của Lai Tắc vô cùng ngắn gọn, súc tích.

[ Những lời của bà Nguyễn Khinh Ngữ trước đó hoàn toàn sai sự thật, chúng tôi đã giao cho luật sư xử lý, hiện tại vẫn đang trong quá trình thu thập bằng chứng xác thực, và phía chúng tôi nhất định sẽ kiên quyết kiện những kẻ đã truyền tải tin đồn sai sự thật ảnh hưởng đến hình ảnh của ngài Ninh Quang Phủ và tập đoàn Lai Tắc. ]

Mấy lời tuyên bố kiểu này, quần chúng ăn dưa bọn họ ngày nào cũng nhìn đến phát ngấy ở trên weibo từ lâu rồi. Mọi chuyện đã đi đến nước này, là kẻ ngu mới tin Lai Tắc chỉ dùng một ngày để hoàn thành xong việc kiện tụng.

Nếu nói Túng Thế tung tin sai sự thật, thì ắt hẳn Lai Tắc phải đáp trả ngay lập tức, nhưng cuối cùng họ lại chọn cách một ngày sau mới lên tiếng. Dù chỉ chênh lệch nhau một ngày, nhưng bất cứ người nào cũng nhìn ra được điểm đáng ngờ.

Chúng tôi không muốn nghe lời giải thích rập theo khuôn mẫu, chúng tôi muốn nhìn thấy cái gì đó bùng nổ hơn!

Có lẽ Ninh thị đã nghe được tiếng lòng của quần chúng ăn dưa, sau bài phát biểu khoảng tầm mấy tiếng, trên mạng liền bất ngờ truyền tay nhau đoạn video phỏng vấn thư ký của Ninh Quang Phủ - Vương Lợi.

Nhìn khung cảnh trong video cũng đủ biết, thư ký Vương là người vừa mới bước xuống xe đã bị phóng viên vây quanh đến hít thở không thông. Hết người này đến kẻ khác nhân cơ hội liên tục đưa ra câu hỏi liên quan đến buổi họp báo.

Thư ký Vương không hề dừng chân lại một khắc nào, chỉ vội vàng rời đi, suốt dọc đường ông ấy đều giữ im lặng, cho đến khi bước vào trong thang máy, ông ấy mới quay sang nhìn thẳng vào camera trước mặt, bình tĩnh trả lời: "Tôi tin pháp luật sẽ trừng trị thích đáng những kẻ tung tin đồn sai sự thật."

Tin đồn sai sự thật!

Ý của ông ấy phải chăng là đang ám chỉ lời nói của Nguyễn Khinh Ngữ là sai sự thật. Ngoài ra còn bao hàm ẩn ý, Túng Thế đang cố tính chơi xấu ư? Vì thế mà sau đó, có rất nhiều bài báo nói Túng Thế cố tình lập ra kế hoạch này để hãm hại Lai Tắc.

Thời điểm tiếp nhận xong bài đăng của Lai Tắc, quần chúng lần nữa chuyển sự chú ý sang Túng Thế. Họ rất mong chờ màn đáp trả của Túng Thế. Kết quả là, sau một ngày chờ đợi, tất cả mọi người lại một lần nữa cảm thấy thất vọng. Bởi vì Túng Thế thế nhưng chọn cách im lặng.

Bọn họ cư nhiên không đoán được rằng hai tập đoàn lớn đang ngầm chuẩn bị bước vào cuộc chiến, toàn bộ thành phố H như bị bao trùm trong bầu không khí sóng yên biển lặng mà u ám.

——

——

"Kinh tổng, Ninh thị đã lên tiếng đáp trả." Lưu Khải Truyện nhìn thấy bài thông báo của Lai Tắc, vội vàng chạy vào báo cho Kinh Hoằng Hiên.

Kinh Hoằng Hiên nhìn lướt qua, khuôn mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Phải mất một ngày Ninh thị mới dám lên tiếng, nhìn là biết tình hình bên phía Ninh Quang Phủ không được ổn. Anh quay sang căn dặn Lưu Khải Truyện - người đang đứng bên cạnh: "Từ chối trả lời các câu hỏi có liên quan đến vấn đề ly hôn, không được để Ninh thị có cơ hội tẩy trắng. Bên phía tòa án thế nào rồi?"

"Chắc bây giờ Ninh Quang Phủ đã nhận được lệnh triệu hồi. Tất cả khối tài sản hiện có của ông ta đều bị đóng băng. Và bị cấm xuất nhập cảnh."

Được rồi, như vậy là đã chặt đứt tia hy vọng cuối cùng của Ninh Quang Phủ.

"Khải Truyện, thông báo với mọi người chuẩn bị hành động."


"Vâng, Kinh tổng."

Lưu Khải Truyện tuân lệnh, anh ấy đặt một tập tài liệu lên bàn làm việc.

"Kinh tổng, đây đều là những thông tin Nguyên Lạc đã khai ra. Viện nghiên cứu Thâm Uẩn đang tiến hành một dự án khôi phục ký ức, họ đã thuê rất nhiều giáo sư tiến sĩ về làm việc, trong đó còn có cả tiến sĩ từng đi tù. Hiện tại, bọn họ đang tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người sống. Dựa theo những gì Nguyên Lạc kể, thì mục đích cuối cùng của dự án này là để phục vụ cho Ninh Tuấn Thần."

Kinh Hoằng Hiên nghe tới câu thí nghiệm thử trên người sống, thì vẻ mặt hiện rõ sự ngạc nhiên, anh mở tài liệu ra, nghiêm túc đọc từng chữ.

Dùng dòng điện kích thích não bộ, để có nhớ lại những ký ức đã từng bị lãng quên.

Khóe môi Kinh Hoằng Hiên khẽ nhếch lên.

Thế giới này đã từng bị sụp đổ rất nhiều lần, nếu không ngoài dự đoán của anh, thì năng lượng của thế giới này hẳn đã thấp đến nỗi không đủ để ngăn chặn linh hồn của nam chính.

Nhưng anh không ngờ tới, hắn ta dám dùng "người còn sống làm thí nghiệm", ánh mắt không khỏi tối sầm lại.

Súng đã lên nòng. Hắn ta dám làm cuộc thí nghiệm phản khoa học, vậy chờ ngày đi vào tù đi.

——

——

Đây là lần thứ hai Mễ Mị đi đến căn hộ chung cư của Kinh Hoằng Hiên. Vừa mở cửa ra, cô liền cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi qua. Ngôi nhà được trang trí theo phong cách đơn giản, giống như sự lạnh lùng xa của anh.

Mễ Mị lấy ra đôi dép đi trong nhà, mang vào chân, cô cẩn thận quan sát ngôi nhà này. Lần đầu tiên đến đây là lúc Kinh Hoằng Hiên bị ốm, cô chỉ tập trung chăm sóc anh nên cũng không để ý gì nhiều.

Bây giờ mới có thời gian quan sát nơi ở của anh.

Nhìn lướt qua một vòng, cô kết luận rằng —— rất nhàn chám.

Ngôi nhà của anh vô cùng sạch sẽ, cái này nhìn lướt một vòng là hiểu. Chậc, nói thật thì trông có hơi vắng vẻ và thiếu hơi người.

Những nơi riêng tư như phòng ngủ và phòng tắm, Mễ Mị đương nhiên không dám bước vào. Cô đặt balo lên trên ghế sofa, bắt đầu thu dọn nơi ở cho Mễ Đường.

Ở ngoài phòng khách, có mấy thùng giấy đặt ở góc phòng. Bên trong có thức ăn mèo, đồ chơi cùng giá đỡ, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ.

Cô nhịn không được liền bật cười. Hóa ra, Kinh Hoằng Hiên nhớ kỹ lời cô dặn, hơn nữa anh còn chứng minh rằng mình hoàn toàn có thể chăm sóc tốt cho Mễ Đường.

Mễ Mị tâm trạng vui vẻ, cô bắt đầu xắn tay áo lên bắt đầu làm việc. Dù sao mỗi cô gái đều rất thích mở quà, âm thanh sột soạt vang lên, khiến cô cảm thấy rất phấn khích.

Những chiếc hộp chưa được mở ra cô sẽ xếp gọn chúng lại, còn những hộp mở rồi cô xếp chúng chồng lên nhau.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.

Mễ Mị vội mở điện thoại ra xem, phát hiện người gọi tới chính là Thu Viện Á.

"Bà cô của tôi ơi, tại sao cậu không chịu trả lời tin nhắn của tôi!" Điện thoại vừa được kết nối, cô nghe thấy tiếng hét của Thu Viện Á.

"Hử?" Mễ Mị ngồi xuống tiếp tục thu dọn đồ đạc, tức giận nói: "Tôi đang bận chút việc nên không có thời gian để ý đến điện thoại, có chuyện gì vậy?"

Thu Viện Á ở đầu dây bên kia chỉ biết im lặng: "Túng Thế và Lai Tắc sắp bước vào trận chiến, ấy thế mà cậu vẫn có thời gian ngồi chơi."

"Tôi đang rất bận mà, bận lắp cái giá cho mèo." Mễ Mị rót một cốc nước, ngồi xuống ghế sofa: "Việc giữa Túng Thế và Lai Tắc tôi đương nhiên là biết rồi. Lời tuyên bố chỉ là mở đầu cuộc chiến mà thôi."

Mễ Mị chuyển cuộc gọi sang chế độ facetime, khuôn mặt xinh đẹp của Thu Viện Á hiện lên trên màn hình. Nhìn khung cảnh bên kia, cô đoán cô ấy còn đang trong giờ làm việc.

"Ủa? Giờ cậu đã có phòng làm việc riêng rồi à?" Mễ Mị cầm cốc nước lên uống. Thu Viện Á ngay lập tức bị phân tâm, cô ấy cầm điện thoại lên dạo quanh một vòng để khoe với Mễ Mị: "Yes, thế nào nhìn có đẹp không?"

"Rất đẹp, càng ngày càng trông giống sếp lớn~"

"Đương nhiên rồi! Gần đây tôi đảm nhận rất nhiều bản hợp đồng lớn. Trời ơi! Đã lâu rồi tôi mới làm việc nghiêm túc như vậy!"

"Quá tuyệt, về sau nhất định sẽ ôm đùi chị Thu, may mắn tôi đã xí chỗ trước~"

"Ha ha, lần tới cậu đi đến văn phòng tôi chơi nhé!" Thu Viện Á nhìn khung cảnh phía sau Mễ Mị, có hơi lạ, liền hỏi cô: "Cậu bây giờ đang ở đâu vậy?

Nhìn có vẻ không giống nhà của cậu lắm."

"Tôi đang ở nhà của Kinh Hoằng Hiên."

Thu Viện Á nghe thấy vậy liền trợn tròn mắt lên nhìn: "Cái gì??! Chỉ có mấy ngày không liên lạc thôi, mà hai người đã dọn về ở chung từ rồi cơ à?!"

"Phụt!" Mễ Mị vội thả cốc nước xuống bàn, cô suýt chút nữa thì bị sặc: "Đương nhiên không phải rồi! Cậu đừng có nghe mấy lời đồn đại luyên thuyên! Tôi đến nhà anh ấy để dọn chỗ ở cho mèo con. Mấy ngày hôm trước, tôi nhặt được một chú mèo hoang. Định nhờ anh ấy nuôi hộ, đợi sau khi tôi phẫu thuật xong, tôi sẽ lại mang nó về nhà nuôi."

"Ồ? Sao cậu đột nhiên muốn nuôi mèo? Từ khi nào lại dạt dào tình mẫu tử như vậy..."

"Chú mèo đó rất đáng thương."

"Lão Kinh đồng ý cho cậu nuôi mèo trong nhà anh ấy? Tôi thấy có vẻ như anh ấy không thích mèo cho lắm..."

"Thực ra Kinh Hoằng Hiên là người rất dịu dàng~"

Hai người buôn chuyện với nhau rất lâu. Vì Thu Viện Á có việc bận, nên cả hai đành phải cúp máy. Sau khi xử lý công việc xong, Thu Viện Á mới nhớ đến mục đích mình gọi điện thoại Mễ Mị, thế nào lại bị chệch hướng...

Ở bên này, sau khi cúp máy. Mễ Mị tiếp tục công việc của mình. Cô đặt những món đồ chơi cho mèo vào các vị trí thích hợp. Ở giữa phòng khách còn vương lại mấy linh kiện đang vứt bừa bãi dưới đất. Mễ Mị lôi bản vẽ ra, cô chuẩn bị lắp ghép.

Đột nhiên lúc này, ở bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa. Cô vội thả bản vẽ đang cầm trong tay xuống.

Ánh đèn tự động ngoài hành lang bật lên, cô thấy Kinh Hoằng Hiên xuất hiện ở cửa ra vào.

Anh mặc bộ vest chân đi giày da, dáng vẻ cao lớn chững chắc. Trên tay còn cầm theo mấy tập công văn. Lúc nhìn thấy cô, khí chất lạnh lùng trên người anh dần biến mất.

Mễ Mị vẫy tay chào anh: "Anh về rồi à."

"Ừ, anh về rồi đây."

——

Kinh Hoằng Hiên thay dép, cởi áo vest ra mắc lên giá treo đồ. Anh đi về phía Mễ Mị. Mễ Mị ngẩng đầu lên nhìn anh, cô khẽ bật cười.

Kinh Hoằng Hiên dịu dàng xoa đầu cô, ngồi xuống bên cạnh cô:

"Em đi nghỉ đi, để anh làm nốt cho."

Mễ Mị dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Kinh Hoằng Hiên ngồi, cô quay sang tinh nghịch nói: "Em muốn ngồi ở đây giám sát anh!"

Kinh Hoằng Hiên tay chân nhanh nhẹn, làm mọi thứ vô cùng thuận lợi. Tốc độ so với Mễ Mị thì nhanh hơn rất nhiều.

"Em đi gọi đồ ăn đi. Tối nay ở lại đây ăn tối với anh."

"Vâng."

Mễ Mị mở điện thoại lên, tìm kiếm các tiệm ăn gần đây. Cô nắm rõ khẩu vị của anh trong lòng bàn tay, nên toàn lựa chọn món ăn mà cả hai người đều thích ăn.

"Nhà anh còn bát đĩa không?"

"Có, mọi thứ đều ở trong tủ bếp."

"Vậy anh chờ em một chút, để em đi chuẩn bị."

Cô mở tủ phòng bếp ra, thấy bộ bát đĩa được xếp vô cùng ngay ngắn, nhìn qua là biết chưa từng sử dụng. Cô tiện tay mở cánh cửa tủ lạnh gần đó.

Kết quả là, ở bên trong trống rỗng, chỉ có một vài chai nước cùng hộp sữa và bánh mì. Còn đâu thì rỗng tuếch.

"Bình thường anh ăn sáng kiểu gì?"

Kinh Hoằng Hiên cúi đầu xuống nghiêm túc điều chỉnh sợi dây, một vài sợi tóc rơi trên trán anh: "Có gì ăn nấy. Đôi khi đi xuống căn tin ăn sáng."

Bản tính lo xa của Mễ Mị lại tái phát, cô khẽ lắc đầu thở dài: "Nếu so sánh với bữa sáng của em, thì nhìn bữa sáng của anh không những ít mà còn đơn giản đến mức đáng thương."

Một tiếng cười vang lên. Mễ Mị quay sang nhìn, Kinh Hoằng Hiên đang ngồi trong phòng khách, ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ chiếu lên người của anh, tầm mắt Kinh Hoằng Hiên dừng lại dịu dàng nhìn cô: "Về sau có em cùng Đường Đường, anh sẽ không như vậy nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nuphu