Chương 86:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói này của Kinh Hoằng Hiên, khiến cho Mễ Mị cảm thấy vô cùng ấm áp. Ánh chiều tà rực rỡ, tạo một lớp màu vàng nhạt phủ lên người anh, cái bóng đen của anh theo đó kéo dài đến tận chỗ cô đang đứng.

Anh đang ngồi khoanh chân, trên tay cầm theo dụng cụ, phía trước là một cái giá đỡ đang lắp dở.

Mễ Mị có thể tưởng tượng Đường Đường vẫy cái đuôi nhỏ chạy quanh người Kinh Hoằng Hiên, thi thoảng lại nhảy vào trong lòng anh làm nũng. Còn cô sẽ đứng bên cạnh nhìn bọn họ, trong lòng rất thỏa mãn.

Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc cô xuyên đến thế giới này? Nhận nuôi một chú mèo, tìm được người mình yêu. Tuy đơn giản nhưng lại rất hạnh phúc.

Cô để hai tay lên má, đứng dựa vào tủ bếp quan sát hành động của Kinh Hoằng Hiên. Ước gì cô có thể đứng đây nhìn anh mãi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tiếng chuông ngoài cửa bỗng vang lên. Cô lấy lại tinh thần, chạy ra ngoài mở cửa.

"Xin chào, mời ngài ký tên xác nhận." Ở ngoài cửa có một shipper cầm theo túi đựng cơm, Mễ Mị đang định đưa tay ra nhận, đột nhiên từ phía sau xuất hiện ra một cánh tay, từ cổ tay áo đã được xắn lên để lộ ra cánh tay rắc chắn, người đó nhanh tay cầm lên túi đồ ăn.

Mễ Mị ngẩng đầu lên nhìn, cằm của Kinh Hoằng Hiên đặt ở phía trên đầu cô.

"Để anh xách đồ cho, em ký tên đi." Bờ môi anh khẽ chạm vào đôi tai của cô. Mễ Mị khẽ gật, khóe môi cô khẽ nhếch lên: "Vâng ạ."

Mễ Mị ký tên vào đơn hàng, lịch sự cúi đầu chào shipper, lúc cô bước vào trong nhà, thấy Kinh Hoằng Hiên tay chân nhanh nhẹ mở các hộp thức ăn ra và đặt vào đĩa. Thấy cô tới gần, anh còn đứng dậy kéo ghế giúp cô.

Mễ Mị ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, chống hai tay nhìn anh làm việc. Cô nịnh nọt nói: "Lên được phòng khách xuống được phòng bếp, ai có thể ngờ rằng một Kinh tổng cao cao tại thượng lại là một người đàn ông của gia đình~"

Kinh Hoằng Hiên bị cô chọc cười, anh đưa tay ra khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cô: "Em đi vào trong kia rửa tay trước rồi hẵng ra đây ăn cơm."

"Tuân lệnh!"

Bữa tối diễn ra trong không khí vui vẻ. Phải chăng do ăn ở nhà Kinh Hoằng Hiên, hoặc có thể vì cả hai đã tâm sự thật lòng với nhau. Nên bữa tối hôm nay cô thậm chí còn thấy ngon miệng hơn so với các bữa ăn sơn hào hải vị lúc trước. Nhất thời ăn hết một bát cơm đầy, nên bây giờ cô đang cảm thấy rất no.

"Em không ăn được nữa..." Mễ Mị cảm thấy bụng của mình đã căng phồng lên, cô lười biếng nằm trên ghế sofa, máu đều đổ dồn lên não, nên bây giờ cô cảm thấy có hơi buồn ngủ.

Sau khi dọn xong bát đĩa vào trong nhà bếp, anh tiến đến chỗ Mễ Mị đang nằm, dịu dàng xoa bụng giúp cô.

"Em có muốn đi siêu thị không?"

Hả? Mễ Mị ngẩng đầu lên nhìn anh, Kinh Hoằng Hiên dù cúi xuống nhìn cô, nhưng động tác trên tay anh không ngừng lại, anh từ tốn nói: "Trong nhà không còn đồ ăn, mà anh cũng chẳng biết mua thứ gì, vừa đúng lúc có em ở đây, em đi mua đồ cùng anh nhé."

"Đi, phải đi chứ." Em thích nhất là đi mua sắm trong siêu thị~

Kinh Hoằng Hiên quay trở lại phòng ngủ thay bộ đồ khác, cùng Mễ Mị đi ra ngoài. Hôm nay Mễ Mị mặc chiếc váy len màu trắng, cô đi bên cạnh Kinh Hoằng Hiên, lúc này cô mới để ý, anh đang mặc chiếc áo khoác cùng màu với cô.

Thi thoảng cô lại quay sang nhìn trộm người bên cạnh. Cô cảm nhận được sự thay đổi từng ngày của anh.

Nghĩ đến đây, cô liền khoác tay anh, khi anh cúi đầu xuống nhìn cô, cô bật cười chu môi nũng nịu nói.

"Em mỏi chân quá, anh kéo em đi đi."

"Hay để anh cõng em luôn nhé."

"Không cần, đi thôi!"

Đối diện căn chung cư có một siêu thị lớn, đi bộ khoảng tầm bảy hoặc tám phút là đến nơi. Buổi tối là thời điểm siêu thị đông khách nhất, hầu như đều là những hộ gia đình ở gần đây đến mua đồ. Kinh Hoằng Hiên dắt tay Mễ Mị, đi phía trước bảo vệ cô. Khi đi ngang qua chỗ xe đẩy hàng, anh lôi một chiếc xe ra.

Cứ như vậy, một tay anh nắm tay cô, một tay thì anh đẩy xe hàng đi dạo khắp siêu thị.

Hai người một nam một nữ đều sở hữu ngoại hình xinh đẹp, lại còn mặc trang phục đôi, ngay lập tức trở thành tâm điểm sự chú ý.

Có vài người đi ngang qua đều dừng lại để nhìn hai người. Dù có như thế nào, thì sự kết hợp giữa soái ca và mỹ nữ vẫn luôn là cảnh đẹp ý vui khiến người ta thoải mái.

Mọi sự chú ý của Kinh Hoằng Hiên đều tập trung lên người Mễ Mị, anh dùng một tay đẩy xe, dáng vẻ đẹp trai cuốn hút. Mễ Mị thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cô đương nhiên để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh, thú thật, cô bây giờ thực sự rất tự hào! Dù ngày nào cô cũng được nhìn thấy anh, nhưng vẫn phải công nhận rằng Kinh Hoằng Hiên rất đẹp.

Hầy, cô nhớ lại lần trước mình đi mua đồ với anh trong siêu thị. Chuyện đó xảy ra cũng khá lâu rồi.

Khoảng thời gian đó cô mới xuyên đến thế giới này, vì bị ảnh hưởng bởi cốt truyện gốc nên cô có cái nhìn ác cảm về anh, hơn nữa lúc đó cô còn đang tập trung đi tìm kiếm sự thật, nên cô đã phải PK rất nhiều trận với Kinh Hoằng Hiên, mặc dù toàn là cô thua.

Lúc đó có thể tính là lần đầu tiên hai người đi hẹn hò, giờ nghĩ lại cô cảm thấy có hơi xấu hổ. Khi đó, cô coi anh là kẻ thù không đội trời chung, nếu không phải vì hệ thống, cô có lẽ hận cả đời này không bao giờ gặp lại anh nữa.

Còn bây giờ, tình hình hoàn toàn trái ngược lại, cô cảm thấy mình đã bị vả cho sưng mặt. Hiện thực đã giúp cô nhận ra rằng, dù cô vùng vẫy chạy trốn, thì cuối cùng cô cũng ngã vào vòng tay của chàng trai này.

"Em cười cái gì vậy?" Kinh Hoằng Hiên dịu dàng hỏi cô.

Mễ Mị khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Em nhớ lại lần đầu tiên chúng ta đi dạo siêu thị, không ngờ đó lại là chuyện xảy ra từ mấy tháng trước, thời gian trôi qua thật nhanh."

"Về sau ngày nào anh cũng cùng em đi dạo siêu thị."

Đúng lúc này hai người đi qua quầy bán đồ ngọt. Kinh Hoằng Hiên với tay lấy một hộp socola hạnh nhân đưa cho Mễ Mị.

"Phần thưởng ngày hôm nay của em."

Bởi vì sắp tới phải phẫu thuật, nên Mễ Mị bị hạn chế ăn những món đồ có hàm lượng calo cao. Kinh Hoằng Hiên là người cứng nhắc và kỷ luật nghiêm. Đối với anh, đây chính là một phần thưởng lớn.

"Mỗi ngày em chỉ được ăn một tiếng, anh sẽ đến kiểm tra em." Cô vừa mới cầm hộp socola chưa đầy một giây đã bị cướp đi mất.

"Thà anh đừng đưa cho em còn hơn!"

Quả nhiên, cô quá thiếu cảnh giác. Sau này chắc chắn cô phải rất vất vả trong việc thay đổi bản tính của Kinh Hoằng Hiên.

Hai người đi dạo trong siêu thị rất lâu, đi qua chỗ nào cũng đều đứng lại nhìn, giống như lần đầu tiên đến siêu thị. Rõ ràng là đi mua đồ mà họ có cảm giác như đang đi xem triển lãm.

Họ đã mua được rất nhiều đồ. Cuối cùng chất đống cả hai xe hàng. Vì đồ quá nhiều không thể xách về được, họ đành phải nhờ nhân viên bê đồ giúp.

"Chắc họ tưởng chúng ta đi mua đồ về chạy nạn." Kinh Hoằng Hiên lần đầu tiên đi siêu thị mà mua nhiều đồ như vậy, nhìn hai xe đẩy hàng chất đầy như núi, anh dở khóc dở cười nói.

Mễ Mị quay sang nhìn đồng đồ mới được mua, cô có hơi do dự: "Quả thật là có hơi nhiều... Một mình anh chắc không dùng hết. Quá lãng phí..."

Thôi, đằng nào cũng mua rồi. Nếu không cô mang một ít về nhà cũng được.

Mễ Mị bận rộn phân loại từng món đồ. Tủ lạnh nhà Kinh Hoằng Hiên đã bị cô nhét đầy thức ăn, từ rau củ quả cùng thịt cá, đồ ăn vặt đều có đủ.

Cô vừa mới giấu hai hộp kem vào trong ngăn lạnh. Chờ sau khi cô dọn dẹp xong tủ lạnh, Kinh Hoằng Hiên liền đứng dậy kéo cô ra ngoài phòng khách: "Ngồi nghỉ một chút đi, còn lại cứ để đấy, khi nào rảnh em lại sang dọn sau."

Vừa dứt lời, anh ép cô ngồi xuống ghế sofa, đi vào tủ lạnh lôi hộp kem ra, lấy ra hai que kem, đưa cho cô một cái.

Mễ Mị phấn khích. Hiện tại Kinh Hoằng Hiên quả thực rất tốt. Trước kia, anh cũng rất cưng chiều cô, nhưng nhất quyết không để cô đi qua giới hạn của mình. Còn hiện tại, có thể nói Kinh Hoằng Hiên đã thành công chuyển mình thành một trung khuyển ngốc nghếch.

Mễ Mị nhìn anh bằng ánh mắt giảo hoạt, cô từ tốn suy đoán: "Có phải trước khi anh từng làm chuyện có lỗi với em đúng không! Mau thành thật khai báo đi, hừ~"

"Nên anh mới nhân cơ hội này lấy lòng em? Để sau này khi em nhớ lại, nể tình thời gian này anh biểu hiện quá tốt nên sẽ giảm nhẹ tội danh của anh xuống!" Nói xong cô cắn một miếng kem thật lớn.

Vị ngọt cùng sự mát lạnh truyền ra khiến cho cô vui vẻ khẽ nheo mắt lại.

"Vậy em nói trước đi, em định trừng phạt anh như thế nào, để anh còn chuẩn bị trước."

Lần này, đến lượt Mễ Mị cứng họng. Lúc nãy là do cô nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, thực ra trong đầu cô chưa từng nghĩ tới.

"Anh cho em thời gian suy nghĩ. Em hứa sẽ làm cho cả đời này của anh không bao giờ quên được chuyện đó."

"Không cần phải nghĩ đâu."

Mới nói xong, bàn tay anh đặt lên bả vai của cô, khuôn mặt đẹp trai cũng ngày càng tiến lại gần.

Nụ hôn anh trao cho cô ngày một sâu hơn.

Cây kem cô đang cầm trong tay không biết bị Kinh Hoằng Hiên lấy đi từ lúc nào, bàn tay hai người nắm chặt nhau, một bên tay khác của anh di chuyển dọc theo sống lưng, chạm vào vòng eo nhỏ nhắn của cô, cuối cùng, cô mềm nhũn dựa vào trong lòng anh.

Bờ môi anh vẫn hơi lạnh do vừa nãy ăn kem, đầu lưỡi còn vương vấn mùi hương của sữa, khoảnh khắc cả hai ôm chặt lấy nhau, một ngọn lửa không tên bỗng chốc bùng lên. Chỉ trong nháy mắt, xung quanh tràn ngập hơi ấm.

Ngay lúc này đây, cô muốn mình ở thế chủ động

Hai tay của cô đặt lên cổ của Kinh Hoằng Hiên, Mễ Mị tiến lại gần, lần đầu tiên đáp lại nụ hôn của anh

Kinh Hoằng Hiên có vẻ hơi bất ngờ, anh khẽ dừng lại, anh ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cô. Trong đôi mắt hiện lên ngọn lửa cùng sự dịu dàng. Khuôn mặt Mễ Mị dần đỏ ửng lên.

Mễ Mị có hơi căng thẳng, cố gắng động não nhớ lại những gì Kinh Hoằng Hiên từng dạy cho cô, cô từ từ tiến vào, hành động có hơi trúc trắc. Hơi thở run rẩy, cô cảm thấy cơ thể mình sắp hòa làm một với Kinh Hoằng Hiên.

Tư thế hai người dần thay đổi, Kinh Hoằng Hiên ngồi trên ghế sofa, còn Mễ Mị nằm đè ở trên ngực anh. Bàn tay Kinh Hoằng Hiên đặt lên vòng eo của cô, để chú thỏ con nhát chết này được tùy ý làm những điều mình muốn.

"Kinh Hoằng Hiên." Mễ Mị thở hổn hển nói: "Em tin rằng trước kia em cũng rất thích anh."

"Anh cũng như vậy đúng không?"

"Ừ."

Kinh Hoằng Hiên khẽ cắn khóe môi của cô, yết hầu di chuyển, trái tim như bị ai bóp chặt lại.

Trong đôi mắt của Mễ Mị hiện lên ánh sáng rực rỡ.

"Bây giờ, em ngày càng ngày càng yêu anh."

"Về sau, chắc chắn sẽ càng yêu anh hơn nữa."

"Mị Mị." Kinh Hoằng Hiên dụi đầu vào chiếc cổ trắng nõn của cô: "Ngày hôm nay em có thể ở lại đây được không?"

Vừa dứt lời, trời đất rung chuyển, cô nằm trên ghế sofa, còn có cơ thể anh từ từ hạ xuống, che khuất đi mọi ánh sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nuphu