1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tao đồng ý."
"Mày nói gì ?"
"Tao đồng ý, không phải hỏi lại."

Lạ thật, nói đi nói lại, vẫn là muốn tự bóp chết mình. Nực cười, vì cái gì mà nghĩ rằng có thể dài lâu chứ ?

Tôi ấy à, lúc đấy là một con lớp trưởng, của một lớp học tập lẫn phong trào, tác phong, nề nếp, cái con mẹ gì cũng tệ nốt. Được một cái, lớp tôi đoàn kết. Thế nên làm lớp trưởng, nghe thế thôi chứ nhàn rỗi chẳng khác gì tổ viên. Chỉ một cái, đích thị là con nợ của giáo viên, mỗi một việc, nhỏ to lớn bé, đều là: "Lớp trưởng, phụ giúp cô một chút.", "Lớp trưởng, việc này em lo liệu nhé.", "Lớp trưởng đâu ?", "Lớp trưởngggg ?"

Ừ, nhiều lúc chính là tự tặc lưỡi ngán ngẩm.

Hắn, tạm gọi là Dy, một thành phần bất hảo trong lớp. Vì sao ư ?
Đối với bài học, hắn nếu cảm thấy vui lòng thì học. Bằng không, phao bài, hỏi bài, bất quá chẳng thèm để tâm đến điểm số.
Đối với thầy cô, chẳng màng đặt nửa con mắt mà nhìn tới.
Đối với bạn bè, có cũng được không có cũng chả sao, cùng lắm hắn cũng có vô số kẻ xung quanh.
Đặc biệt, ai nhìn vào cũng biết, là loại đào hoa, xem con gái như cỏ rác, còn lưu tâm thì nuông chiều hết mực, chán chường liền tìm người khác.

Tôi cùng đứa bạn thân từng khinh rẻ, miệng mồm chanh chua nặn ra bốn chữ : Đầu trâu mặt ngựa.

Đứa con gái nào chịu nổi hắn, thật sự đáng tôn vinh thành Mẫu nghi thiên hạ. Chắc chắn, một là loại con gái lẳng lơ, thích bám víu hạng trăng hoa, ôm ấp, hun hít, chim chuột vài ba ngày rồi chán chê; hai là loại óc bò, mê muội, mù quáng, tám trăm lần ăn giấm chua vẫn không nỡ buông tay.

Ừm, tôi tự dẫm chân mình, cặp kè với hắn.

"Mày còn não không vậy ?"
"Mày nghĩ cái gì thế ?"
"Ừm quen thử đi."
"Sáng suốt chút đi, đừng dại dột."
"Mày thừa biết nó tệ thế nào mà.."
"Não úng rồi à ?"

Tình thế là vầy, trong 10 đứa bạn, khó khăn lắm mới có 1 đứa ủng hộ tôi. Tóm lại, chúng nó đều nghĩ tôi điên mất rồi. Một đứa chăm học, ngoan hiền như tôi, đặc biệt là tình sử trong sạch, cuối cùng lại nhắm mắt bịt tai, cắm đầu vào một kẻ đào hoa, quậy phá, tệ hại như hắn.

Trong đầu tôi chỉ nghĩ, rượu ngon phải uống cạn. Lỡ thích rồi, sợ bố con thằng nào mà không quen nhau.

Thường nghe, lúc mới yêu là giai đoạn đẹp nhất, không sai vào đâu được. Dù sau này, chuyện tình cảm của chúng tôi móp méo, xấu xí, bại hoại, tôi vẫn trân trọng từng chút một của những ngày đầu với hắn.

Tôi giận hắn. Giờ ra về, cả hai sải bước trên hành lang, tôi một giây cũng không buồn liếc sang hắn, hắn một tay ôm cặp tôi, miệng thao thao: "Đừng giận tao nữa. Đừng giận nữa mà."

Tôi luyện thi Chỉ huy Đội. Trưa nắng nóng, hắn nhắn cho tôi: "Ra sau cổng trường lấy đồ ăn." Tôi vừa đói vừa hạnh phúc, có thực mới vực được đạo, cuối cùng cũng có thứ lấp đầy cái bụng đang không ngừng đình công này. Trường không mở cửa, hắn đưa đồ ăn qua kẽ hở của cái cổng, rồi cả hai bật cười, hắn bảo: "Nhìn như tiếp tế đồ ăn cho người tù vậy." =))))))

Trong giờ tiếng Anh, giáo viên kiểm tra bất ngờ, tôi và hắn không còn lựa chọn khác, thế là, phao bài. Nghĩ rằng tôi bị hắn dạy hư cũng được, tôi cũng chẳng còn lý lẽ để cãi. Hai đứa chụm đầu vào tờ phao, chép lấy chép để.

Nhà tôi và hắn ngược đường đến trường, hắn bảo hắn muốn chở tôi đi học. Vậy là sáng nào con đường đi học của hắn cũng dài thêm một đoạn.

Bình thản kể lại những hồi ức đó, lòng tôi chẳng còn rung động, chỉ có cảm giác như đang xem một buổi triễn lãm hoài niệm.

Bất quá trước giờ chưa từng điên cuồng, cũng chưa từng ôm chặt một người không chịu buông như vậy.

Bạn tôi từng hỏi, "Mày có phải đánh đổi gì không ?"

Có chứ. Đánh đổi tự do, vứt bỏ cả tôn nghiêm, chịu cả ánh mắt của người khác nữa. Để đổi lại gì ?
Là phản bội.

Mọi thứ tôi kể đều xinh đẹp lắm phải không ? Cũng như tôi nói đấy, lúc mới yêu là giai đoạn đẹp nhất.
Còn sau này, đều là ác mộng.

Đến gần hắn, liền đến gần thống khổ. Mà rời xa hắn, lại rời xa hạnh phúc.

Tôi vừa đọc một câu thế này, đại loại, Yêu đương chua xót nhất có lẽ là: Đối phương đã muốn chia tay, chỉ là chưa nghĩ ra lý do, còn bạn vẫn cứ mãi tưởng tượng ra tương lai của hai người.

Chết tiệt, tôi bị chơi một vố đau đớn.
Chuyện như thế nào, từ từ tôi sẽ kể.

"Thấy chưa, tao bảo mà."
"Xin lỗi, vì trước đó khích lệ mày quen."
"Ổn không ?"
"Ngu ngốc thì tự chịu."
"Không hiểu sao mày thích nó được."
"Thấy hối hận chưa ? Ngày xưa không chịu nghe tao."

Chia tay ấy à, giống như vừa chết đi vậy.

Cái gì cũng tệ hại, chuyện thường ngày vẫn xảy ra như ăn một chén cơm, uống một cốc nước, đọc vài trang sách, nghe vài bản nhạc, mọi thứ bỗng chốc tự dưng đều xấu xí. Kiểu như, ăn một chén cơm cũng khiến bản thân buồn rầu, uống một cốc nước cũng không kiềm được mà chảy nước mắt.

Tuyến lệ biến thành cái vòi nước, chạm nhẹ cũng có thể bật khóc.

Hơn cả thế, tôi không thể ở một mình.
Hận không thể đeo bám bạn bè đến mức không thở được, còn lại thì, nhảy vào những cuộc chơi. Cốt là để bản thân không còn thời gian nghĩ ngợi, những kí ức đều toàn tranh thủ lúc tôi không đề phòng mà đổ ập tới, phiền lắm.

Khiến tấm lòng tôi đau đớn đến vỡ tan, cũng chỉ có hắn mới làm được.

Chia tay một mối tình, có thể xem là kiểu cảm xúc, cây đại thụ bạn vun trồng trong tim thật lâu, bén rễ thật sâu. Một ngày, phải nhổ tận gốc, nói xem, tim chắc chắn khuyết một lỗ hổng. Bất kể điều gì cũng không khỏa lấp được.

Từ đó, tôi sợ bất kì ai nhắc đến Dy.

---

Lớp tôi, một lớp không nổi bật về bất kì mảng nào, nếu như không muốn nói là, hết thuốc chữa.

Tụi nó là cái lũ tinh tường trên dưới, tuyệt chiêu qua mặt và ứng biến với giáo viên điêu luyện. Mọi điểm yếu, những điều khiến giáo viên mềm lòng, những cách thức đánh lạc hướng thầy cô, chính là nắm một bụng.

Tụi nó là cái bọn trước mặt giáo viên là con thỏ trắng yếu đuối, ngoan ngoãn; sau lưng là lũ sói già đầu lưu manh.

Tụi nó dạy tôi tồn tại những thể loại bạn, mãi mãi chẳng thể nói tiếng người với nó.

Ngày tháng đó chính là, không cần bận tâm về tương lai, dù tươi sáng hay ảm đạm, là chỉ cần cùng nhau vui hết những niềm vui trên đời, bày hết những trò phá phách.

Vì tôi khá thân thiết với giáo viên bộ môn, nên dễ dàng đánh hơi mọi tin tức của người ngoài nói về lớp.
Mỗi khi nhắc về 9/5, tuyệt nhiên thầy cô đều cười trừ chán chường.

Còn với tôi, 9/5 là điều tôi trân quý, mãi mãi trân quý.

TN, một cậu bạn khá thân của tôi, từng bảo:
"Trong cái lớp học tệ này, tự dưng sinh ra một con học giỏi, đạt giải Văn, tụi tao tự hào kinh khủng."

NN, cô bạn từng thẳng thừng chê tôi nhìn chẳng ra trò trống gì, thế mà đi đến đâu cũng đều khoe mẽ hộ tôi:
"Con nhỏ này nè, giỏi abcxyz pla pla.."

Đó là đoạn tôi hạnh phúc, hạnh phúc nhất.

Những ngày hiện tại, học hành, thi cử, gia đình, mọi thứ, lăng trì tôi đến không thở được.

Cố gắng khỏa lấp nỗi trống trải, cắn răng bảo: "Không có gì."
Thực chất, chỉ là vỏ bọc của tất cả những loại cảm giác, không an toàn, nhạy cảm, điên rồ, mệt mỏi, tuyệt vọng.

Tôi lập một nick facebook phụ, nó chính là nơi ẩn nấp cuối cùng của tôi. Quen biết được vài người lạ qua nick đó. Cũng tốt, với người lạ, mọi thứ dễ nói hơn, chí ít con chữ vẫn không bao giờ phản bội cùng bỏ rơi tôi.

Một người lạ tôi quen biết, tên Byul, sau hai tuần nhắn tin cùng cậu ta, vạch ra một số chuyện khó nói, cậu ta đến cuối cùng lại add tôi vào một group.

Group này là nơi những con người bị thế giới bỏ mặc, những con người đúng hơn là sống ngoài thế giới, cùng nương tựa vào nhau. Đọc những bài viết bi thương, đau đớn trong tôi cũng nhẹ nhàng hơn.

Những bài post trong group, tôi đem tất cả thống khổ mà viết, họ có người bình luận: "Tôi hiểu những gì cậu đang trải qua, thương cậu."
Có người trực tiếp nhắn tin bảo: "Sau này có chuyện gì không vui, cứ tìm đến tôi, tôi tình nguyện lắng nghe cậu."

Đáng tiếc, một ngày không đẹp trời, tôi mất nick.
Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định giấu nhẹm đi mọi thứ, không tạo một nick phụ nào nữa.

Tồn tại ba loại người khi đối diện với những kẻ như chúng tôi.

Một, là khinh rẻ. Họ không hiểu nổi vì sao chúng tôi dành nhiều thời gian để suy nghĩ tiêu cực. Ừ, chính là không kiềm chế được mà thành ra tệ hại vậy thôi.

Hai, là thờ ơ. Tôi nghĩ, tốt nhất nên như vậy. Cứ để mặc chúng tôi. Chúng tôi biết cách sống với đống suy nghĩ quái đản đó.

Ba, là đồng cảm. Tìm được những người kiên nhẫn với tôi, không hề dễ. Nhưng nếu có, tôi sẽ vô cùng trân trọng.

Ngày họ chìa tay ra, tôi sẽ dùng tất cả sức lực mà vực họ dậy.
Đây là lời thề.

Trước khi mất nick, Byul có nhắn tôi một tin: "Cậu ngủ đi, ngủ ngon vào. Tôi mất ngủ trầm trọng rồi, không thể ngủ sâu được nữa."

Tôi và Byul chẳng qua chỉ là người lạ. Tìm đến nhau vì cần nơi trú ẩn. Có khi cả tuần, cả tháng mới nhắn nhau vài tin.

Mất nick, tôi nghĩ Byul sẽ tìm tôi. Nhưng tôi lại không định tạo nick mới nữa. Tôi mong Byul sẽ gặp được một người bạn có đủ khả năng vực cậu ta dậy.Tận sâu thâm tâm, tôi vẫn cảm tạ vì đã gặp gỡ.

Quen biết cậu ta, thật tốt.

Mối quan hệ chẳng đâu vào đâu này, phải khép lại thôi. Tôi sống tiếp phần tôi. Cậu ta, tôi mong sẽ sống thật tốt.

Còn cả Quỳnh, Ca, Mây, và một vài người tôi bất cẩn quên tên nữa. Những người lạ mặt đó, tôi hoàn toàn tín nhiệm mà giao cảm xúc cho họ.

Xin lỗi và tạm biệt vậy.

Đường dài chầm chậm, thật vui lòng vì đã bầu bạn cùng nhau.

Về Dy, tôi đến cuối cùng vẫn không thể hận hắn. Người mình từng điên cuồng yêu thích thì hận kiểu gì cho được.

Nhưng tôi của trước đây thì khác.

Ngày tôi bị đâm một nhát sau lưng, tôi hận không thể cầm chồng sách phang ngay vào khuôn mặt chết tiệt của hắn.

Khóe miệng cay đắng.

"Chia tay đi."






















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC