Chương 9 + 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 9:

Rốt cuộc trong lần gặp thứ n, Lâm Trí Nghiêu đã thổ lộ với Quan An Tĩnh.

"An Tĩnh, thực ra có một việc, mình vẫn muốn tìm cơ hội để nói cho cậu biết."

Quan An Tĩnh ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng vẫn yên bình như trước.

"Nhắc tới cũng lạ, chúng ta đã biết nhau nhiều năm như thế. Nhưng mãi đến gần đây mình mới phát hiện, thực ra trong lòng mình đã có cậu từ rất lâu rồi."

Lâm Trí Nghiêu tỏ tình đơn giản mà trực tiếp, đáng lẽ Quan An Tĩnh phải hân hoan vui sướng vì tình cảm nhiều năm giờ đã được đáp lại, nhưng lòng cô lại lặng yên như nước.

Ngay cả chính Quan An Tĩnh cũng kinh ngạc không thôi, lòng của cô, từ khi nào đã không còn rung động vì hắn nữa?

Đối diện với một Lâm Trí Nghiêu tuấn tú như xưa, nhưng bây giờ Quan An Tĩnh lại không còn vị trí dành cho hắn trong lòng.

Cô bắt đầu trở nên buồn bực không vui. Mãi đến khi Lý Thấm quay lại công ty sau đợt nghỉ, mặt của cô mới vui vẻ hơn một chút. Với tư cách là đồng minh duy nhất của Quan An Tĩnh, Lý Thấm có phiền não giống như cô không nhỉ?

"Người máy cũng chỉ là người máy thôi. Nhìn thì được chứ dùng chẳng ra sao!" Hiển nhiên, Lý Thấm không quá hài lòng về "Vương tử" của mình.

"Không dùng được? Là sao ạ?" Quan An Tĩnh không thể tưởng tượng nổi, Nghiêm Dịch nhà cô vừa đẹp vừa tốt mà!

"Chậm ứng đối, nói chuyện với ba mẹ chị thiếu chút đã lòi đuôi ra rồi !" Lý Thấm ngồi kể từng tội trạng của "Vương tử ", "Trả lời được có mấy câu, chủ đề nói chuyệm thì bậy bạ. Năng lực thì khỏi nói, sửa máy tính mà suýt chút phá luôn laptop của chị đấy".

Cái này vẫn chưa xong ——

"Hơn hết chính là hỉ nộ vô thường! Người làm ra cái máy này cũng tối dạ ghê ha, người máy mà còn có thể cười đểu với khóc bù lu bù loa nữa! Chị còn đang nghĩ có nên khiếu nại không đây! Mặc dù là dùng thử miễn phí, nhưng mà cũng không thể hại người sử dụng đến mức bị tinh thần phân liệt thế chứ!"

Nghe đến đó, Quan An Tĩnh lại trầm tư. Hai người đang cùng thảo luận một chủ đề à?

Sau một phút, Quan An Tĩnh bắt đầu nhớ nhung Nghiêm Dịch khéo hiểu lòng người của mình hơn bao giờ hết. Cô muốn đi tìm anh quá!

Chương 10:

Có người nói, cả đời này, tỉ lệ tìm được một người mình thực sự thích là hai mươi tám trên một vạn.

Quan An Tĩnh không biết xác suất này được tìm ra như thế nào, cũng không hiểu thực sự thích là sao, càng không biết Nghiêm Dịch có được xem là hai mươi tám trong số một vạn đó không. Điều duy nhất mà cô biết đó là, nếu như trên thế giới này chỉ có một người sẽ ở bên cô suốt quãng đời còn lại, cô hi vọng đó là Nghiêm Dịch.

Tuy rằng chuyện đó hết sức hoang đường, nhưng mà Quan An Tĩnh không thể không thừa nhận, hình như cô đã yêu một người máy tên là Nghiêm Dịch mất rồi.

Thời hạn mười ngày nhanh chóng trôi đến ngày cuối cùng.

Quan An Tĩnh vay mượn lung tung mới vất vả gom góp đủ số tiền.

"Xin chào, tôi muốn tìm Vương tử số 90232!"

"Xin cô đưa thẻ phục vụ, cám ơn."

Quan An Tĩnh hồi hộp đưa thẻ card đó ra cho cô nhân viên mặc đồng phục. Nghĩ đến chuyện ngay bây giờ cô có thể nhìn thấy Nghiêm Dịch rồi, mệt mỏi suốt mấy ngày qua như được thổi bay sạch.

Nhân viên công tác mỉm cười nhận lấy thẻ card, nhập vào máy tính xong thì trả lời:"Ngại quá, Quan tiểu thư à."

Trong lòng dấy lên tia bất an.

"Xin lỗi cô, Vương tử số 90232 đã bán rồi."

"Bán... Bán rồi!?" Quan An Tĩnh lắp bắt hỏi lại, nói năng càng lộn xộn hơn, "Tại sao lại bán? Cô đã nói... còn thời gian mà! Tôi đã chuẩn bị tiền rồi, sao các cô không giữ chữ tín như thế! Các cô nói sẽ giữ trong vòng mười ngày, sao lại bán cho người khác chứ?"

Nhân viên công tác thiếu chút nữa bị Quan An Tĩnh lay đến chấn động não, nhưng thái độ chuyên nghiệp vẫn duy trì trước sau như một: "Quan tiểu thư, tâm trạng của cô chúng tôi có thể hiểu, nhưng trong mười ngày này, nếu có người mua chúng tôi sẽ xóa trí nhớ của hắn ngay lập tức".

Quan An Tĩnh đờ đẫn nghe đối phương giải thích, tiếng nói cũng dần dần trôi xa. Có một nơi nào đó trong lòng đổ vỡ, khiến cô đau đến mức không cách nào nói được.

Vì sao không đến sớm hơn một chút? Vì sao phải lâu như thế mới nhận ra lòng mình?

Trong của hàng bách hóa người đến người đi, có một cô gái xinh đẹp tóc dài thất hồn lạc phách tìm kiếm một người đàn ông giữa đông người qua lại. Nhưng không ai biết, tấm card nhỏ cô nắm chặt trong tay kia, chính là đầu mối duy nhất để tìm ra một người tên là Nghiêm Dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC