Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Lan Chúc cùng Lăng Cửu Thời đan tay nhau đi trên con đường đêm, bên kia bờ hồ là thành phố sáng rực ánh đèn, tiếng xe cộ ồn ào cùng tiếng người qua đường nhộn nhịp.

Bên đây bờ hồ là công viên yên ắng, chỉ có hai bóng lưng đơn lẻ dắt tay nhau đi về phía trước, cảm xúc bây giờ của họ cũng giống như lần vào cửa thứ 11 vậy, chỉ mong con đường này dài thêm một chút, chỉ mong con đường này đi mãi không hết.

_________

Ở đâu đó trong Bạch Lộc.

Lê Đông Nguyên:"Tờ giấy manh mối vừa để ở đây biến đi đâu mất rồi nhỉ?"

_________

Người của Hắc Diệu Thạch cảm thấy dạo này lão đại của bọn họ điên rồi, cả ngày cứ lẽo đẽo theo Lăng Cửu Thời một câu cũng "Lăng Lăng" hai câu cũng "Lăng Lăng".

"Anh hai, anh có thấy anh Nguyễn dạo này rất kì lạ hay không?"

Trình Nhất Tạ liếc thằng em ngốc của mình, cậu nhóc vẫn chưa hiểu chuyện gì, vừa hay Lăng Cửu Thời đúng lúc đi xuống.

"Anh Lăng Lăng, dạo này anh với anh Nguyễn-Ah anh hai!Bỏ em ra."

Trình Nhất Tạ kéo thằng em đi ngay, tránh cái miệng hại cái thân, Lăng Cửu Thời đã quá quen với cảnh này nên chỉ cười trừ.

Cậu vừa ngồi xuống Nguyễn Lan Chúc vừa đi từ bên ngoài vào, hắn ta nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Cửu Thời lập tức sáng rực.

"Lăng Lăng~"

Nguyễn Lan Chúc lao tới, hắn nhào lên người Lăng Cửu Thời.

"Em ăn sáng chưa?"

"Ăn....ăn rồi."

Lăng Cửu Thời tạm thời chưa quen với cái cách xưng hô thân mật này.

"Anh vừa đi đâu vậy?"

"Em hôn tôi một cái, tôi nói cho em nghe."

Nói rồi hắn chỉ chỉ tay lên má mình, thích thú nhìn Lăng Cửu Thời ngại đến ánh mắt đảo lung tung, ăn nói lắp bắp.

"Anh....anh không cần nói tôi....tôi biết rồi, anh đi gặp Vô Giải chứ gì."

Nguyễn Lan Chúc cười thích thú, Lăng Lăng của hắn ngại sao mà đáng yêu thế này cơ chứ, trong lòng hắn thầm nghĩ sau này phải trêu Lăng Cửu Thời nhiều hơn một chút mới được.

Lăng Cửu Thời nheo mắt nhìn gương mặt xấu xa của Nguyễn Lan Chúc, không biết hắn lại đang âm mưu cái gì đây.

"Lăng Lăng, em thật thông minh."

Nguyễn Lan Chúc xoa đầu cậu, ánh mắt càng nhu tình hơn.

"Không trêu em nữa, Vô Giải vừa báo cho tôi vài thông tin quan trọng."

Lần trước Vô Giải và Từ Du dẫn khách hàng qua cửa, kết quả tìm được tận ba cái chìa khóa y hệt nhau, con bé không phân biệt được nên xém bỏ mạng lại may mà Từ Du nhanh nhẹn, phát hiện ra hai cái chìa khóa giả và giành lại cái thật về tay.

Ba cái chìa khóa xuất hiện cùng lúc, chuyện này tuy lần đầu xuất hiện nhưng hình như có hơi quen quen, nhưng tình hình trước mắt là phải đi tìm Lê Đông Nguyên, chuyên gia làm đồ giả.

Chẳng mấy chốc thời gian vào cửa cũng tới, bọn họ chuẩn bị hành trang sẵn sàng, ánh sáng trên vòng tay lập lòe sáng, đây cửa thứ 13 của Nguyễn Lan Chúc.

Hai người mở cửa bước vào, Lăng Cửu Thời bị ánh sáng trắng làm cho chói mắt, lần nữa mở mắt ra thì đã thấy trước ắt có một ngôi nhà trông như nhà phù thủy cong cong vẹo vẹo.

Giống như câu cuối trong bài đồng dao, cậu cởi chiếc vòng tay ra, đi vào bên trong sân nhà, bên trong sân mọi người đã đến hầu như là đông đủ, Nguyễn Lan Chúc đứng tựa vào vào một cái cây trong sân, thấy cậu tới hắn mỉm cười chạy tới nắm lấy tay cậu.

"Lăng Lăng, em tới rồi."

"Ừm, mọi người đến đủ hết chưa?"

Nguyễn Lan Chúc nhìn qua nhóm người cũng tầm mười người bên kia thì hình như đến đủ hết rồi, hắn nắm tay cậu đi vào trong, chiếm một chổ ngay dưới ánh đèn.

Bỗng có âm thanh tiếng trẻ con cất lên, tiếng bọn trẻ ma mị rợn người, chúng hát bài đồng dao kia.

"Có một ông già lưng còng, ông ta đi trên con đường cong cong."

Lăng Cửu Thời kéo áo Nguyễn Lan Chúc, hình như hắn cũng nghe thấy khẽ gật đầu với cậu, tiếng hát của bọn trẻ tiếp tục.

"Ông ta nhặt được một đồng xu bị uốn cong, ông mua con mèo lưng còng."

"Nó bắt con chuột lưng cong, cả hai cùng sống trong ngôi nhà cong cong."

Hát xong bài đồng dao, bọn trẻ cười khúc khích rồi biến mất, khi bọn chúng kết thúc bài ca dao, đã có cô gái như hóa điên.

"Chẳng phải là không được hát sao?!Không được hát mà!!"

Người đàn ông trung niên bên cạnh trấn an cô gái kia.

"Đừng sợ, bài hát đó do NPC hát, không sao hết."

Nguyễn Lan Chúc thầm mắng cô ta ồn ào, lại quay qua nhìn Lăng Cửu Thời, cậu hơi căng thẳng nên níu chặt tay áo của hắn đến đầu móng tay trắng bệch, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh.

"Lăng Lăng, đừng sợ."

Nguyễn Lan Chúc khẽ vòng tay qua vai Lăng Cửu Thời, vỗ vỗ vai cậu an ủi, Lăng Cửu Thời cũng bình tĩnh lại, bây giờ nơi họ đứng là dưới một góc cây ở trong sân, trên các cành cây treo mười cái bóng đèn.

"Xin chào, tôi là Tiểu Vĩ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Một người lệ tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng, anh ta vừa lên tiếng thì cũng có vài người phụ họa theo.

"Bây giờ chẳng phải chúng ta nên đi vào bên trong nhà sao?"

Một cậu thanh niên vừa nói vừa chỉ tay vào căn nhà cong cong vẹo vẹo kia, cậu thanh niên kia nói vậy thì ai cũng cảm thấy có lý, cô gái khóc lóc ban nãy nghe cậu thanh niên kia nói thì gật đầu liên tục.

Mọi người thống nhất với nhau đi vào bên trong nhà, cô gái kia như không nhịn được mà chạy trước, giây phút cô ta chìm vào trong bóng tối thì một bóng người cao nhồng xoẹt qua.

Tiếp theo đó là tiếng kéo lê lết thứ gì đó, tiếng da thịt bị xé nát, tiếng xương khớp bị bẻ rắc rắc cùng âm thanh la hét chói tai của phụ nữ.

Lăng Cửu Thời hơi run rẩy trước những âm thanh kia, nó như ngay trước mặt cậu, chỉ cách cậu một màn tối.

Âm thanh kia kết thúc, một bóng đèn treo trên cây cũng vụt tắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net