Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huhu, muốn cho các nàng ăn thịt nhiều nhiều mà khổ cái tui ngại quá tr ngại, các nàng ăn rau vs tí sốt thịt đỡ nhé(◞‸◟;)

_____________

Tầm bốn ngày sau đó người của Hắc Diệu Thạch mới thấy Lăng Cửu Thời bước ra khỏi phòng, suốt mấy ngày cậu nấp trong phòng bọn họ chỉ thấy Nguyễn Lan Chúc lúc chạy lên lúc chạy xuống, mỗi ngày phải hơn chín chín tám mốt lần đến nổi nhức cả đầu.

Lăng Cửu Thời ra khỏi phòng thì Trình Thiên Lý là người đầu tiên sáp lại hỏi han.

"Anh Lăng Lăng, sao đột nhiên anh nấp trong phòng suốt ba ngày vậy?Do di chứng của cửa sao?Mà anh Nguyễn cũng không cho bọn em vào thăm."

Có mấy lần Trần Phi lo lắng muốn vào xem tình hình thì đều bị Nguyễn Lan Chúc từ chối, còn cảnh cáo không được lại gần nữa.

Lăng Cửu Thời nghĩ tới chuyện ba hôm trước bất giác đỏ mặt, ấp a ấp úng.

"A, cái đó...cái đó, haha, đúng là do di chứng thật."

Trình Thiên Lý nghe vậy thì vỗ vai Lăng Cửu Thời một cái, ra chiều lo lắng.

"Vậy anh nghĩ ngơi nhiều nhiều vào đi."

Lăng Cửu Thời thầm mừng vì Trình Thiên Lý quá ngốc, rất dễ dụ, cánh cửa sau lưng họ mở ra, một ánh sáng chói lóa phát ra từ trong cửa, tiếp theo là Nguyễn Lan Chúc đi ra ngoài, hình như cánh tay hắn bị thương rồi.

Nguyễn Lan Chúc thấy Lăng Cửu Thời thì không nói hai lời, lao tới vùi đầu vào bụng cậu, ra sức hít mùi hương dễ chịu thanh mát kia để quên đi cái mùi kinh tởm vừa nãy.

"Anh vừa vào cửa sao?"

"Ừm."

Lăng Cửu Thời đưa tay vuốt vuốt tóc Nguyễn Lan Chúc, nhìn hắn lạnh lùng bá đạo như vậy mà tóc cũng thật mềm, Trình Thiên Lý nhìn thấy hai người mặn nồng như vậy cũng tự động sủi đi mất.

"Tay anh bị thương rồi?"

Lăng Cửu Thời ban nãy loáng thoáng thấy một vết đỏ rực trên cánh tay Nguyễn Lan Chúc, cậu sợ hắn bị thương, nhưng Nguyễn Lan Chúc chỉ cười cười, hôn nhẹ lên trán Lăng Cửu Thời.

"Không sao, vết thương nhỏ xíu ấy mà."

Lăng Cửu Thời tất nhiên là không chịu bỏ qua, cậu tìm hộp y tế đến, giúp hắn xử lý vết thương rồi băng bó cẩn thận, ánh mắt Nguyễn Lan Chúc không nhìn về phía vết thương đang được xử lý mà nhìn về người bên cạnh, trong mắt toàn là hình bóng của Lăng Cửu Thời.

Nguyễn Lan Chúc đột nhiên vươn tay léo Lăng Cửu Thời vào lòng, ôm chặt lấy cậu, giọng pha chút ý cười.

"Lăng Lăng, em lo lắng cho tôi sao?"

Lăng Cửu Thời cố gắng gật gật đầu đáp lời hắn.

"Đó là đương nhiên."

Nguyễn Lan Chúc phì cười, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, cửa lớn Hắc Diệu Thạch mở ra, người đến lần này là Vô Giải.

Nó bước vào trong thấy cảnh hai ba nó ôm nhau thấm thiết như vậy liền quay gót nhắm mắt như không nhìn thấy gì.

"Đứng lại."

Vô Giải bị Nguyễn Lan Chúc kéo lại, nó e dè đi vào trong, dù là tương lai hai quá khứ, chỉ cần nhìn thấy cảnh hai người yêu thương nhau như thế là xác định toi đời với Nguyễn Lan Chúc.

Vô Giải cười cười ngồi xuống ghế, mắt đảo vòng vòng tỏ vẻ không nhìn thấy cái gì hết.

"Con đến đây làm gì?"

Nguyễn Lan Chúc hỏi nó, lúc này Vô Giải mới sống lại, chồm người lên bàn hớn hở.

"Nghe nói hai ba sắp dẫn khách hàng qua cửa có nàng tiên cá, con đi với được không?"

Từ trước tới nay nó qua rất nhiều cửa rồi nhưng hiếm khi nào được đến mấy bối cảnh cổ tích như nàng tiên cá hay cô bé lọ lem, có lần may nhất là đến cửa công chúa Bạch Tuyết thôi.

Lăng Cửu Thời muốn từ chối do cửa đó cũng tương đối là cửa cấp cao nhưng nhớ lại lần ở của thứ mười hai thì cậu chọn im lặng.

"Không được."

Nguyễn Lan Chúc từ chối không do dự, một Tiểu Chanh Tử đã đủ cản đường bọn họ rồi, giờ còn thêm đứa con nữa thì làm sao hắn với Lăng Lăng có thời gian riêng tư với nhau.

Vô Giải biết rõ tính tình Nguyễn Lan Chúc, bây giờ có xin rát cổ hắn cũng không cho nên ủ rũ quay về, còn nói là nó giận rồi, phải mua trà sữa đến dỗ mới được.

Lăng Cửu Thời thấy cảnh đó thì bật cười, sao mà càng ngày thấy nó càng giống con ruột của cậu và Nguyễn Lan Chúc hơn là một robot.

Chẳng mấy chốc thời gian vào cửa của Đàm Tảo Tảo cũng đến, ánh sáng trên vòng tay nhấp nháy, Lăng Cửu Thời và Nguyễn Lan Chúc nhìn nhau, chọn một cánh cửa trong nhà rồi bước vào.

Xung quanh là biển lớn, sống vỗ rì rào, bọn họ đứng trước một lâu đài lớn, lâu đài này được xây dựng trên một mõm đá rất lớn, hai người nhìn thấy Đàm Tảo Tảo khi vừa mới đến đây, cả ba đẩy cửa lâu đài bước vào trong.

Cửa lớn lâu đài mở ra, bên trong lâu đài đèn treo khắp nơi, rất giống những gì trong truyện cổ tích nói lại, còn chưa ngắm tòa lâu đài xinh đẹp đủ thì một tiếng khóc của đàn ông vang lên, cả ba không hẹn mà cùng nhìn qua nơi đó.

Bên kia chỉ thấy một cô gái mặt mày lạnh nhạt mặc âu phục đen, còn một cô gái mặc chiếc váy lộng lẫy như công chúa nhưng lại không quá rườm rà, dưới đất còn có một người đàn ông đang bị cô gái mặc váy kia túm cổ áo hăm dọa.

Nguyễn Lan Chúc thở dài, hai người kia còn ai ngoài Từ Du và Vô Giải nữa, đúng là thoát không khỏi mà.

Vô Giải nắm cổ áo một chàng trai tầm hai mươi mấy tuổi, tức giận đỏ mặt.

"Tên khốn kiếp nhà anh!Cái miệng nào của anh bảo đây là cửa thứ tư hả?!"

Người thanh niên kia sợ hãi muốn nắm cổ tay nó nhưng bị Từ Du giữ lấy, Vô Giải nghiến răng ken két, xem ra là tức giận vô cùng.

"Anh liệu thân với tôi, không cần ra khỏi cửa, anh có tin tôi ném anh xuống biến cho cá ăn luôn không?Cái đồ xảo ngôn dối trên gạt dưới đê tiện hèn hạ!"

Người thanh niên kia chỉ biết nước mắt lưng tròng xin lỗi ráo riết, còn Vô Giải thì xem ra vẫn giận lắm, mắng cậu ta té tát, Từ Du đứng bên cạnh chốc chốc lại rót trà trên bàn đút Vô Giải uống sợ nó mắng nhiều quá sẽ khô cổ.

Nguyễn Lan Chúc:"......"

Lăng Cửu Thời:"......."

Đàm Tảo Tảo:"......."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net