Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô Giải níu chặt tay áo Lăng Cửu Thời, nhưng cô bé chỉ níu lấy phần vải áo, không chạm vào tay của cậu.

Lăng Cửu Thời nhẹ giọng an ủi nó vài câu rồi cùng Vô Giải và Lê Đông Nguyên đi vào trong.

Họ đi vào đến bên trong thì thấy nơi bọn họ đang đứng hình như là quầy thu ngân của tòa lầu.Ở đó có rất nhiều người, một người đang tựa vào quầy thu ngân, gương mặt xinh đẹp, hai nốt ruồi dưới mắt, mặc áo vets dài, còn ai ngoài Nguyễn Lan Chúc nữa.

Nguyễn Lan Chúc thấy cậu dắt theo một đứa nhỏ thì nhướn mày, chủ động đi đến cạnh Lăng Cửu Thời.

Hắn nhéo má Vô Giải, nó cũng không sợ hãi Nguyễn Lan Chúc, để mặc hắn nhéo má mình đến đỏ ửng lên, tới lúc Lăng Cửu Thời ngăn hắn lại mới thôi.

"Được rồi."

Lăng Cửu Thời vỗ lên cổ tay Nguyễn Lan Chúc, lúc này hắn mới buông tay ra, phủi phủi tay.

Vô Giải lúc này mới buông tay áo Lăng Cửu Thời ra, đứng sang một bên, hơi cuối đầu với hắn.

"Em tên là Vô Giải, lần đầu tiên đến đây, em sẽ không ngán chân các anh."

Dường như Nguyễn Lan Chúc thấy nó rất thú vị, hắn cười khẽ một cái, lại nhéo bên má còn lại của Vô Giải.

Lăng Cửu Thời lại phải ra tay ngăn cản lần nữa, bốn người đi vào bên trong, Vô Giải ban nãy còn rụt rè kéo áo Lăng Cửu Thời mà lúc này có đã đi phía sau ngang với Lê Đông Nguyên.

Lê Đông Nguyên thấy nó đi cạnh mình cũng chủ động bắt chuyện.

"Tiểu Giải, sao em không đi cùng Lăng Lăng."

"Em không muốn chết sớm đâu."

Lê Đông Nguyên:"???"

Bốn người lại đi vào bên trong, Vô Giải chạy nhanh đến ghế sofa rồi ngồi ì xuống, Lăng Cửu Thời nhìn rồi định đi đó nhưng lại bị Nguyễn Lan Chúc kéo lại.

Nhìn thấy ánh mắt muốn nói gì đó của hắn nên Lăng Cửu Thời cũng rất tự nhiên mà xoay người tựa vào quầy thu ngân.

"Làm sao vậy?"

Nguyễn Lan Chúc hơi nhìn qua Vô Giải và Lê Đông Nguyên bên kia, khẽ đáp lời cậu:

"Cậu không thấy con bé đó rất kì lạ sao?"

Lăng Cửu Thời cũng khẽ gật đầu, thật ra lúc vào đây cậu đã để ý Vô Giải, từ lúc đến gần thì cậu không nghe thấy bất kì âm thanh nào từ bên trong phát ra, nếu Vô Giải muốn chạy ra ngoài thì phải có tiếng chân và tiếng thở dốc nhưng cậu lại không nghe bất kì âm thanh nào.

Nó lại như đợi cậu và Lê Đông Nguyên đến gần mới bất ngờ xông ra, còn có điều mà họ cho là điều cấm kỵ của cửa này là màu đỏ.

Vô Giải từ trên xuống dưới mặc một chiếc váy trắng bỗng bềnh, tóc được cột cao bằng nơ trắng, còn đeo một cái balo thỏ bông rất lớn.

Điều cậu chú ý là quần áo và balo thỏ bông của cô bé, phần mắt của cái balo đã bị tháo ra, vết chỉ còn rất mới, hai bàn lòng bàn tay và lòng bàn chân của cái balo thỏ bông cũng được may lại bằng vải bông trắng.

Đa số các loại balo thỏ cậu thấy trên thị trường thì đều dùng hạt châu đỏ đính vào làm mắt, may chỉ đỏ và tô phấn đỏ vào phần lòng bàn tay và lòng bàn chân.

Nhưng cái balo mà cô bé mang lại được che đập cẩn thận hết như vậy quả thật có hơi đáng nghi.

Nguyễn Lan Chúc nghe cậu nói xong thì gật đầu, hắn nói thêm:

"Ngay phần đầu mắt trái của cô bé đã được phấn che lại."

"Che lại?"

Lăng Cửu Thời nghi hoặc hỏi lại.

"Ừm, tôi đoán cô bé đang che nốt ruồi lại."

Lăng Cửu Thời thầm nghĩ nếu là nốt rồi thì che lại làm gì, chẳng phải Nguyễn Lan Chúc cũng có hai nốt ruồi dưới mắt sao?

Dường như nhìn thấy điều mà cậu không hiểu, hắn nói thêm.

"Là nốt ruồi son."

Lăng Cửu Thời thầm sáng tỏ.

"Tôi hiểu rồi, nốt ruồi thường thì không cần che nhưng nốt ruồi son thì tất nhiên phải che lại vì nó màu đỏ."

Không ngờ một đứa bé nhìn thì ngây thơ nhưng lại không hề đơn giản như vẻ ngoài, lại nhìn qua Lê Đông Nguyên đang làm mấy trò con bò để dỗ Vô Giải cho nó đừng hoảng sợ, hai người đồng loạt xót thương cho Bạch Lộc vì có một người lão đại...ngốc tới như vậy.

"Chúc Minh, anh nhìn cô gái đứng trong góc đó kìa."

Lăng Cửu Thời huých nhẹ tay vào Nguyễn Lan Chúc, hắn cũng nhìn theo ánh mắt cậu, ở trong góc khuất của đại sảnh có một cô gái đứng đó.

Người nọ mặt áo sơmi đen, quần đen, đeo khẩu trang đen, mái tóc layer trông rất cá tính.

"Liệu cô ấy có phải là...."

Nguyễn Lan Chúc tất nhiên biết cậu đang ám chỉ tới ai, là một trong hai cô gái bí ẩn, Nguyễn Lan Chúc khẽ gật đầu.

"Không chắc nhưng cũng rất có khả năng."

Hình như cô gái đó cảm nhận được ánh mắt đang dò xét của hai người, cô ta chầm chậm mở mắt, đối diện với ánh mắt đó thì Lăng Cửu Thời hơi giật mình.

Ánh mắt cô ta sắc bén xảo quyệt như mắt cáo, cô ta khẽ gật đầu với hai người rồi quay lưng đi ra chỗ khác.

Bên trong bỗng có tiếng bước chân vang lên, không lâu sau đó một người đàn ông xuất hiện, ông ta tầm 40-45 tuổi, mặc áo sơmi trắng và quần tây đen.

Ông ta nhìn qua mọi người rồi mỉm cười.

"Các vị đã tới đông đủ, mời đi theo tôi."

Cả nhóm người đi theo người đàn ông kia, cả một đường đi rất im lăng nhưng vừa vào đến cửa thì Vô Giải đã lên tiếng.

"Lại sắp có người chết."

Lời cô bé nói ra rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như thì thầm, Lê Đông Nguyên đi bên cạnh cũng không nhận ra được, nhưng Lăng Cửu Thời thì có thể nghe thấy, Lăng Cửu Thời vờ như không nghe thấy nhưng bước chân có hơi khựng lại.

"Làm sao vậy?"

Nguyễn Lan Chúc nhận thấy người bên cạnh hơi dừng bước thì quay sang hỏi cậu, Lăng Cửu Thời khẽ lắc đầu.

Người đàn ông trung niên kia dắt họ đến một dãi phòng, ông ta dừng lại, xoay người đối diện bọn họ.

"Đây là phòng của các vị, chìa khóa được để trên tủ kia, 17h tối bảy ngày sau đến sinh nhật của mẹ tôi, mong các vị đế đúng giờ."

Ông ta vừa nói vừa chỉ tay vào cái tủ để cạnh cầu thang, sau khi nói xong thì ông ta cũng rời đi, bỏ lại bọn họ.

Vô Giải kéo kéo áo Lê Đông Nguyên, mắt nó to tròn nhìn anh.

"Anh Mông, em đói quá, có gì đó em có thể ăn không?"

Lê Đông Nguyên xoa đầu nó.

"Sắp tới giờ ăn rồi, nhịn thêm chút nữa."

Rồi anh dắt nó về phòng, dù là trẻ con nhưng Vô Giải cũng là con gái nên Lê Đông Nguyên để nó ở phòng cạnh phòng mình.

"Ban nãy cậu nghe thấy gì rồi?"

Vừa vào phòng thì Nguyễn Lan Chúc đã hỏi.

"Ban nãy, con bé nói 'lại sắp có người chết', nhưng mà tôi đã quan sát kĩ rồi, không người chơi nào đem theo đồ vật màu đỏ cả."

Nguyễn Lan Chúc cuối xuống nhìn đồng hồ.

"Đừng nghĩ nữa, tới giờ ăn tối rồi."

Lăng Cửu Thời cũng đeo balo lên, cùng hắn đi ra bên ngoài, ban nãy trên đường đi người đàn ông trung niên có nói vào mỗi 17h hằng ngày sẽ là giờ ăn tối, tuyệt đối đừng đến muộn.

Hai người ra bên ngoài thì thấy mọi người cũng vừa bước ra, cả nhóm người đi xuống lầu 1.

Bên trong phòng ăn đồ ăn đã được để sẵn trên, mọi người tùy ý chọn chổ ngồi, lúc chuẩn bị ăn cơm, Lăng Cửu Thời định lấy một quả cà chua bi thì Vô Giải đã lớn tiếng ngăn cậu lại.

"Anh Lăng Lăng, hình như cà chua có sâu!"

Nó chỉ tay vào con sâu nhỏ trên mấy trái cà chua, cậu nhìn kĩ lại thì giật mình rụt tay lại, Nguyễn Lan Chúc nghiêng người nói nhỏ với Lăng Cửu Thời.

"Xem ra chạm vào đồ dùng màu đỏ cũng không được."

Lăng Cửu Thời khẽ gật đầu, bọn họ chọn ăn mấy món khác, lại nhìn qua Lê Đông Nguyên đang chăm sóc Vô Giải rất kĩ, Lăng Cửu Thời không nhịn được bật cười.

"Lão đại của Bạch Lộc xem ra rất có tố chất trông con."

"Ừm."

Sau khi ăn xong thì mọi người đều quay về phòng, Lăng Cửu Thời vừa tắm ra, nằm ì lên giường.

"Đi ngủ sớm đi, ngày mai hẵng đi tìm manh mối."

"Ừm."

Cậu đáp mơ màng rồi giữ nguyên tư thế nằm sắp chìm dần vào giấc ngủ, Nguyễn Lan Chúc ngồi bên cạnh ngắm nhìn nửa gương mặt say ngủ của Lăng Cửu Thời.

Ban nãy vừa tắm nước nóng nên hai má cậu có hơi ửng hồng, hơi thở đều đều ấm nóng thoát ra từ đôi môi đỏ mọng, hắn nhìn một hồi thì như ma xui quỷ khiến, Nguyễn Lan Chúc khẽ cuối đầu, khi cách môi Lăng Cửu Thời chưa tới 3mm thì mới giật mình lui ra xa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net