Chương 13: vị ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"- Cậu thua rồi..."

Trong đầu Trương Trạch Vũ lặp đi lặp lại 3 từ này cho đến tận lúc ngồi vào chiếc ghế nơi phòng khách, dường như không nghĩ rằng mình sẽ đoán sai, hoặc đơn giản là đang hối hận vì lời chấp nhận cá cược ngu ngốc lúc nãy.

Trương Trạch Vũ nhìn bóng lưng Trương Cực sau khi dẫn cậu vào nhà, liền đặt túi đồ xuống bàn, trong lúc đó còn nhìn cậu với ánh mắt thoả mãn của kẻ chiến thắng.

Trương Trạch Vũ cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ. Cậu thông thả đặt tay lên bàn, gõ nhẹ lên vang tiếng cộc cộc thật đều, cậu liếc nhìn Trương Cực, đoán thử xem liệu anh muốn điều gì.

Trương Cực đặt cùi chỏ lên thành ghế, một tay chống cằm , tay còn lại thì buông thõng tùy ý, đôi mắt tựa như nhìn thấy một màn biểu diễn vừa ý mà lông mày lại nhướng lên.

- Cậu thua rồi!

Lần này không phải là Trương Cực, tiếng "hừ" nghe rõ sự khinh bỉ, cơn nóng trên đỉnh đầu ngày càng có xu hướng muốn bùng nổ.

Nhưng mà tức giận vì cái gì?

Không phải chính cậu cũng ngu ngốc không kém sao?

Tuy nhiên, Trương Trạch Vũ ở trong lòng đã chửi thầm người trước mắt đến không còn miếng tốt đẹp nào, ngoài mặt lại tỏ ra thờ ơ không để ý tới, chỉ ngoảnh mặt nhìn ra phía sân sau cánh cửa.

Trương Cực cười ngày càng rõ nét hơn, khi ánh mắt quét lên đuôi tóc đằng sau gáy nhàn nhạt.

Anh không nói gì nhiều, hình như nhớ ra cái gì đó, đi vòng về phía phòng bếp lấy hai miếng giấy ướt, cầm ra trong sự ngỡ ngàng mờ mịt của người đang ngồi dưới ghế.

- Đưa tay cho tôi, Trương Trạch Vũ.

Trương Cực bắt lấy cánh tay còn đang có ý định giấu đi, ngó nghiêng thấy vết đỏ mình cần tìm liền giữ chặt lấy, phòng trừ tên nhóc này lại dở hơi động đậy rút ra.

Trương Trạch Vũ cũng không còn muốn mở miệng thêm nữa, cậu nhìn Trương Cực bận rộn lau sạch vết đỏ, lại lấy cao dán dán chỗ sưng lên.

Thậm chí còn không quên ý tốt mà xoa lên chỗ vết như ứa máu, khiến cho cả cánh tay bỗng lan truyền cảm giác xót đến tê ngứa.

Không quá đau, nên Trương Trạch Vũ cũng không kêu lên một tiếng nào, ngay cả tiếng hít thở nghẹn lại cũng không có.

Trương Cực giả vờ đóng hộp lại, muốn quan sát xem biểu tình của cậu có bất cứ điều gì như đang kiềm lại cơn đau đó không.

Chính anh lại không nhận ra, vết thương cỏn con đó không đáng để nhịn đau, cũng giống như việc Trương Trạch Vũ có tự tôn của một đứa con trai cứng đầu, cậu sẽ không thể nào thể hiện ra việc làm mất mặt ấy.

Trương Cực chưa từng quan tâm tới ai, một vết cào dài lại đỏ lên của mạch máu mong manh động là vỡ.

Dù sao, có vẻ như Trương Trạch Vũ đều không giống lần đầu tiên nhịn đau.

Trương Cực nhìn Trương Trạch Vũ, trong ánh dư quang của đôi mắt hắt sáng nơi cửa sổ, lại dát thêm một tầng ý vị vẫn chưa nảy sinh.

Trương Trạch Vũ không lên tiếng nhắc nhở, để cho mái tóc đen nhánh quẹt vào mắt đến khó chịu, sau đó chịu không nổi mới vuốt sang một bên.

Đầu cúi xuống nhìn ngón tay thon dài, đặt tùy ý lên chiếc hộp, cậu cũng tùy ý thưởng thức đánh giá.

Cũng phải, không ai nghĩ cậu là một đứa vô cùng mê tay, dường như khuôn mặt đẹp đối với cậu lại mờ nhạt không rõ, thì đôi tay lại là thứ để cậu lưu lại ấn tượng của họ trong trí nhớ vốn dĩ đã không tốt của mình.

- Cảm ơn cậu, Trương Cực.

Âm thanh phát ra, truyền vào tai dễ nghe đến lạ, như lọc một lớp nhẹ nhàng của ánh trăng mà tới, gạt bỏ tiếng râm ran nhức đầu của tiếng ve sầu, của những lá tán rào rạt thoáng chốc.

Vỗ lên đôi tay đột nhiên dừng lại.

Trương Cực nghĩ nghĩ, từ trong chiếc túi bóng vẫn ngổn ngang trên bàn, lấy ra hai chiếc kẹo mút đã mua thêm trước đó, đưa một cái ra trước mặt cậu.

Trương Trạch Vũ ngẩn ra, phản ứng không kịp mà đưa tay lấy.

- Cho cậu một cái.

Trương Trạch Vũ chưa nói được lời nào, mà Trương Cực cũng không kiên nhẫn đợi gì thêm, anh lấy lại cây kẹo mút đó, bóc vỏ còn đồng thời nhắc nhở, âm thanh lạnh nhạt:

- Cậu đừng nhìn tôi như vậy.

Trương Trạch Vũ xoa đầu mũi đang hồng lên, có chút xấu hổ, có lẽ chột dạ mà vội đánh mắt sang phía sau lưng anh.

- Đây, của cậu, tôi không cướp đâu mà lo.

- Cảm ơn.

Trương Trạch Vũ lí nhí, tay cầm chiếc kẹo ngọt mà không dám ăn, chỉ lo nhìn, lại quay trái quay phải, hết nhìn Trương Cực lại trông sang cây kẹo hình cầu. Một sợi chỉ đỏ mảnh quấn quanh chiếc kẹo nền trắng, trông có vẻ là mang vị ngọt của dâu.

Cậu đoán thế, vì chiếc vỏ trên tay Trương Cực có màu đỏ hồng đặc trưng.

Một chiếc khác có màu tím của vị nho, được đặt ở lấp ló phía trong cùng, bên cạnh gói cao dán và gói kẹo khác.

- Sao thế?

Trương Trạch Vũ lắc đầu, chầm chậm nếm thử sự ngọt lịm quấn quanh nơi đầu lưỡi, loang ra cả khoang miệng mà trôi xuống cổ họng, khiến cho cả trái tim như thêm thổn thức, đại não như bị nhấn chìm bởi vị dâu tây.

Nhưng mà, cậu không thích.

Nhưng cậu cũng sẽ không thể hiện ra, dẫu sao lòng tốt của người này là đâu dám chắc, khi mà cậu còn lấy được một chút niềm vui của sự quan tâm ít ỏi, vậy thì đừng nên đặt ra yêu cầu quá phận.

Quá ngọt mà tê dại, Trương Trạch Vũ để cho cây kẹo ở trong miệng, từ tốn ra vẻ hưởng thụ, lại không biết trong lòng đang suy tính điều gì.

- Ngon không?

Đôi mắt chậm chạp ngơ ngác vẫn đặt tại chiếc vỏ, hay ở những ngón tay của người ngay bên cạnh.

- Ngọt.

Ngón tay ấy động vào miếng cao dán trên tay cậu, chọc chọc.

- Cậu ở đây, tôi đi rửa tay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net