Chương 14: Đừng giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu ở đây, tôi đi rửa tay.

Trương Trạch Vũ không ngẩng đầu nhìn người đối diện, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trong lúc Trương Cực đang ở trong nhà vệ sinh, cậu liền rời khỏi mà bước lên trên phòng, quẹo phải, tới ánh sáng đang kéo dài thành một thanh thẳng chiếu vào thân người cậu.

Trương Trạch Vũ kéo cửa ra thật nhẹ, nhìn thấy chiếc xích đu đang nằm trong nắng, theo cái bóng đổ dài ở dưới đất, từ từ rút ngắn lại từng phút từng giây.

Những chậu cây dạt dào ra sức để lộ rõ từng vân lá, cố gắng hấp thu mọi sinh khí, dự trữ lại, để có thể tự sống sót băng qua những đêm đen dài vô tận.

Trương Trạch Vũ có ý định bước tới gần chỗ lan can, nơi có chiếc bàn kính nhỏ đã bay hơi đi vũng nước của chiếc cốc lạnh từ đêm qua, nhưng tiếng của ai đó vọng vang lớn bên tai, ngăn chặn bước đi của cậu.

- Trương Trạch Vũ.

"Trương Cực"

Trương Trạch Vũ liền bước vội xuống dưới phòng, trước khi chạm vào nền gạch dưới phòng, cậu nhìn thấy Trương Cực đang đứng ôm tay dựa người vào tường, lạnh lùng mà nhìn thẳng vào mắt cậu.

Bỗng dưng, cậu ngẩn người, cảm thấy người này có vẻ không vui?

Trương Cực đến mở miệng cũng lười, chỉ liếc mắt một cái liền bước lên cầu thang, khi đi qua quần áo còn khẽ sượt qua người, tạo ra một âm thanh khiến cho cậu phải nhìn theo bóng dáng đó, trong sự hoang mang bất ngờ.

Cậu không lựa chọn việc đi theo Trương Cực, dù sao thì không có đặt sự để ý quá nhiều, cậu chỉ vòng về phía phòng bếp, từ tủ lạnh lấy ra hộp sữa đã được đặt sẵn ở ngăn tủ.

Dựa vào việc Trương Cực không thấy cậu lúc này, cậu vội vàng cắn mạnh vào chiếc kẹo đang được ngậm lấy, khiến nó bị vỡ ra thành nửa, rồi từng phần nhỏ cắn vỡ tung, cho đến khi có thể hoàn toàn nuốt hết vào trong bụng. Sau đó uống hết gần hai cốc nước, mới tạm xua đi vị ngọt lợ khó chịu vẫn còn dính trong miệng.

Cầm trong tay hộp sữa lạnh buốt, bụng vì uống quá nhiều nước mà căng lên, thế nhưng dường như não vẫn còn ám ảnh cảm giác ngòn ngọt, khiến cho cậu không thể nào mà ngưng lại hành động rót thêm một cốc thật đầy.

- Trương Trạch Vũ, cậu làm gì đấy?

Trương Cực cầm điện thoại, vẻ mặt khó chịu tiến tới chỗ cậu, giật lại cốc đang được ghé trên môi đặt mạnh xuống bàn, phát ra tiếng "cộc" lớn, khiến cho nước sóng sánh rơi ra ngoài.

- Trương Cực?

- Nói?

- Cậu đang làm gì thế?

Trương Trạch Vũ giật mình, bực bội lên tiếng, vì cái gì mà Trương Cực lại lấy đi nước của cậu, vị dâu tây trong miệng vẫn chưa tan hết, sự không thoải mái vì hành động của Trương Cực càng nhiều thêm.

- Câu đó tôi hỏi cậu trước cơ mà, uống nhiều nước thế để làm gì cơ chứ?

- Tôi uống nước cậu cấm được sao?

Dù bụng đã muốn nôn ra, nhưng cậu cố gạt đi cảm giác ấy trong người. Hơn nữa, bản tính ngang bướng bùng phát ngay lúc này khiến cậu không phân rõ đâu sai đâu đúng.

Anh nhìn cậu khó chịu mà còn cứng đầu như vậy, liền quyết định xuống nước trước, giọng hơi trầm thấp, bảo:

- Được, tôi không cấm được.

Trương Trạch Vũ không muốn nói.

- Không thích kẹo ngọt thì bảo tôi, tôi đâu cần cậu cố chấp ăn hết.

Trương Cực vẫn còn thấy lông mày của Trương Trạch Vũ nhíu lại, anh đưa tay khẽ xoa lên phía giữa, áp chế cơn bực mình đang sắp sửa trào dâng, trong giọng nói đã nhẹ nhàng đi nhiều.

- Trương Trạch Vũ, cậu đâu cần thiết phải giả bộ trước mặt tôi.

Nhưng qua tai Trương Trạch Vũ, câu nói đó lại có thêm mang máng sự đe doạ.

Cậu nhìn đến nơi mà nước bị bắn một lượng lớn ra bàn, tự dưng thấy mình đã làm quá lên.

Miệng cốc ướt đẫm khi nước chảy tràn xuống từng giọt.

- Đâu có... kẹo rất ngọt.

Trương Trạch Vũ lắc đầu, sau đó gạt tay Trương Cực ra, cũng như anh, cậu từ từ kiềm chế mong muốn lấy lại cốc nước, đưa cho anh hộp sữa vẫn luôn giữ trong tay.

- Cậu cho tôi?

- Ừ, cho cậu.

Anh bất ngờ nhận lấy, cơn giận dữ lúc đầu cũng đột ngột đi mất, để lại cho anh sự mát lạnh và ẩm ướt từ lòng bàn tay.

Trầm ngâm vài giây, anh không hiểu sao nghĩ đến điều gì đó, đưa tay lên che miệng cười, lại cảm thấy như thế không tốt lắm, đôi môi dù mím lại nhưng không khó để nhận ra anh đang cật lực nhịn cười đến mức nào.

Trương Trạch Cũ cũng không nhìn ra người này bị chập chỗ nào.

Tay không tự chủ mà đưa lên tóc Trương Trạch Vũ, xoa thật mạnh khiến cho mái tóc càng thêm rối tung lên, đến khi thoả mãn anh mới buông ra, coi như không nhìn thấy khuôn mặt ngờ nghệch của cậu, và bàn tay đang giữ lấy tay mình.

- Cảm ơn nhé!

Trương Trạch Vũ không nói gì, gật đầu, định quay đi mà lên phòng một chút, nhưng đi đến giữa đoạn đường, lại như suy nghĩ gì đó, cậu mới quay lại nhìn Trương Cực một lúc.

Trương Cực chờ cậu mở miệng, nhưng thời gian cứ trôi qua từng giây, ve ở ngoài cửa anh đã nghe đến rõ tiếng, tiếng cạch cạch không biết ở đâu từ ngoài ngõ cũng đã đếm được mấy nhịp, mà Trương Trạch Vũ vẫn chưa cất lên câu nói nào.

- Sao thế? Có chuyện gì?

Trương Trạch Vũ nghĩ nghĩ, nhẹ giọng:

- Thật ra, kẹo rất ngọt.

Trương Cực bật cười, cắm ống hút vào hút một hơi, mới nói:

- Ừ, tôi biết rồi.

Sữa gì đây? Trương Cực nhẩm nhẩm vị trong miệng, sau đó mới đưa ra kết luận là vị việt quất.

Trương Trạch Vũ chần chừ một lúc, cuối cùng đi về chỗ anh. Cậu nhìn sữa trong tay Trương Cực, xong mới nhìn lên khuôn mặt anh, lại lùi lại một bước cho tới khi đã cảm thấy khoảng cách đủ an toàn, giấu tay sau lưng bấm vào cho đỡ ngại, cậu bảo:

- Tôi không giả bộ trước mặt cậu, cảm ơn cậu, kẹo rất ngọt, tôi rất thích.

....

- Cậu đừng giận.

Im lặng một hồi lâu.

Trương Cực vất hộp sữa đã cạn vào thùng rác, lần nữa có ý muốn bỏ đi. Anh cảm nhận làn hơi nóng lần nữa lan truyền từ cổ họng xuống, không còn cái lạnh của nước sữa, ngay trước khi chạm vào cậu.

- Tôi nói tôi biết rồi.

....

- Nhưng mà này,...

- Ừ?

- Trương Trạch Vũ, rõ ràng tôi bảo cậu ngồi ngoan ở ngoài kia, sao quay đi quay lại đã không thấy người?

Tự dưng cảm thấy, sữa việt quất thật ra khá ngon.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net