Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Trương Trạch Vũ.

- Dạ.

- Hai đứa có chuyện gì à?

- Không có gì đâu ạ, cậu ấy đi có việc. Thôi nhé, cháu lên nhà trước.

Bà nhìn Trương Trạch Vũ nhanh nhanh chóng chóng chạy lên cầu thang, lòng đầy hoài nghi nhưng mà không dám hỏi, bà chỉ ngán ngẩm lắc đầu: "Thôi kệ bọn nó vậy"

Bà nghĩ nghĩ xem hôm nay ăn gì, nhớ lại lời Trương Cực lúc nãy, bà đoán chừng trưa nay vẫn phải nấu thêm món mới được.

- Ơ sao thế?

Bà bất ngờ khi thấy Trương Trạch Vũ vừa mới đi lên giờ lại chạy xuống phòng bếp, lấy một hộp sữa từ trong tủ lạnh ra, đưa cho bà xem thay cho câu trả lời rồi lại đi luôn.

Trương Cực không quay lại chỗ quán tạp hoá vừa nãy ngay lập tức, anh quyết định đi loanh quanh một đoạn, cho đến khi cái nhíu lông mày được giãn ra hoàn toàn.

Anh cứ đi mãi, khi ban đầu còn chạy đến thở dốc, đứng ngần một lúc mới có thể lấy lại hơi thở, cảm nhận nhịp tim trong lồng ngực đập như muốn bung ra khỏi lồng ngực, tiếng thịch thịch ù ù bên tai, và cơn nóng ập vào, mồ hôi từ trán ướt đẫm, anh chầm chậm thả bước chân.

Trong con hẻm vẫn lặng yên đến lạ, mặc dù đã tới nửa sáng, nhưng tiếng xe cộ ngoài kia ồn ã ngược lại cũng cho thấy mọi thứ vẫn chạy theo guồng quay xô bồ như thường.

Cho đến khi tối muộn, đèn điện được tắt phụt đi, màn đêm kéo giăng tràn ánh mắt.

Trương Cực đi một lúc, dưới sự che bóng của rợp xanh, trong mắt lấp loé sự phản chiếu lung linh của một con sông nào đó.

Anh không nhớ rõ con sông này tên gì, dù sao anh cũng không về nơi đây quá nhiều. Đi dọc đoạn sông, có những bậc thang đi xuống, như để tiện thêm cho mọi người dân ở nơi đây có thể đến để thả cá, chẳng hạn như vậy.

Trương Cực theo thuận chảy dòng sông mà đi, ngắm nghía cảnh trời xanh vời, những lấp lánh rực rỡ trên mặt sông, cùng với hàng cây nhẹ đung đưa tản mát ánh nắng, thoáng chốc, trong lòng anh không còn khó chịu.

Yên bình đến lạ.

Có lẽ anh sẽ đến đây, rất nhiều lần.

Trương Cực quay về chẳng biết phải mua gì, đành mua gói bimbim tự mình ăn trên đường đi, dẫu cho anh cảm thấy rằng nó phí tiền, vì anh vừa mới nãy đã mua mấy gói cho tên nhóc đáng ghét kia rồi.

Nghĩ đến đây, Trương Cực cũng không tức giận.

"Reng, reng, reng"

- Alo ạ?

[ - Cháu bao giờ sẽ về? ]

- Họ còn ở đó không ạ?

Bỏ thêm một miếng vào miệng.

[ - Đã về ]

- Được, chắc chiều nay ạ.

[ - Về báo với ông, để ông còn biết đường mà dặn nấu thêm ]

- Cháu biết rồi.

"Cúp"

Trương Cực ném tạm vỏ rỗng vào một thùng rác ven đường, lững thững quay trở về.

Trương Cực đứng trong nhà, nhìn bà của Trương Trạch Vũ cười ngại ngùng, tay quẹt qua trán, quẹt đi lớp mồ hôi cũ đã chảy ròng đến đầu lông mày.

- Trương Cực, cháu mua được gì không?

- Cháu không. Tới đó cháu mới thấy nó không cần thiết lắm nên lại thôi.

- Ừ.

Bà cũng không hỏi nhiều, sau đó "chậc" một tiếng, khiến Trương Cực bỗng nhiên hoang mang.

- Trông cháu nóng chưa kìa, lên trên phòng Trương Trạch Vũ đi, rồi ở đó chơi. Tí nữa bà gọi xuống ăn cơm.

- Dạ không sao, để cháu giúp bà.

- Không cần, bà thích tự mình làm, có đứa giúp bà không quen.

"Đi lên, đi lên" mỗi lần bà nói một câu liền đẩy Trương Cực về phía cầu thang, cho dù lòng đầy ngại ngùng vì làm khách anh cũng không thể chối từ, chỉ dám bảo "vâng" một tiếng trước khi chuồn thật vội.

Bà nhìn anh một lúc, bám lấy vịn cầu thang mà lắc đầu. Bà mới không tin bọn nó không có chuyện?

Bước về nơi tiếng chảo đang xì xèo phát ra tiếng dầu nóng, đảo đều lại cho thêm gia vị, miệng cười có chút tươi.

Trương Cực đứng trước cửa phòng Trương Trạch Vũ, một hồi lâu định thay đổi rẽ sang ban công, cuối cùng vẫn quyết định gõ cộc cộc lên cánh cửa gỗ trước mặt, khi nghe tiếng "Ừ" lạnh nhạt trong phòng, nắm tay vặn cửa mở ra.

Trương Trạch Vũ ngồi trên chiếc ghế lười, tay cầm chiếc điện thoại, không hề liếc mắt nhìn anh một lần.

Chiếc rèm cửa sổ đã bị kéo lại từ lúc nào, không gian cũng không tối tăm mịt mờ như đêm qua, người vẫn ở đó, chỉ là không khí đều biến đổi thật chậm.

Bước vào phòng tắm tát nước lạnh lên mặt, lau đi toàn bộ những giọt nước của cơ thể để khô nóng biến mất. Mái tóc rủ xuống vì ướt chảy từng giọt lên thành bồn, lau qua lau lại nhìn lên vào chiếc gương, khuôn mặt đã giảm dần độ đỏ ửng.

Trương Trạch Vũ không lên tiếng, Trương Cực cũng không mở lời làm khó đôi bên, chỉ lặng lặng ngồi một bên, chờ đợi từng phút trôi qua trong sự yên lặng.

Tất cả dường như trở lại ngày hôm qua, Trương Cực ngẩn ngơ không rõ.

- Xin lỗi.

Trương Trạch Vũ lặng lẽ tắt điện thoại, nhưng không nhìn về anh.

- Tôi vừa nãy có chút quá đáng, Trương Trạch Vũ, tôi xin lỗi cậu.

Khoảng lặng rơi vào tâm, lòng hoảng hốt lại ngại ngùng.

- Không sao, lời của tôi cũng khó nghe, thật xin lỗi cậu.

- Được

Trương Cực nhoẻn miệng cười, khuôn mặt dính nước khiến cậu không thể không để ý, nhìn bản thân qua phản chiếu của màn hình điện thoại, Trương Trạch Vũ lại chẳng biết bản thân nên làm gì.

Cậu đợi điều gì đó, miếng dán cao vẫn chưa bóc ra, cảm nhận hơi mát từ chiếc điều hoà phả xuống trên vai.

- Chiều nay tôi sẽ về.

- Ừ.

Trương Trạch Vũ không nghe thấy tiếng ve khi ở trên phòng, nhưng rõ ràng khi âm thanh không lý do của điều hoà lâu lâu phát ra.

Trương Cực vươn tay về phía cậu, lấy đi cuốn sách đặt trên đùi cậu từ lúc đầu, lật ra trang giấy đã được đánh dấu dang dở.

Đoạn anh như tìm sang những trang khác, cho đến khi đuôi mắt cong lên thật dễ dàng để nhận ra, cho dù góc nghiêng có lạnh lẽo nhường nào, cũng không thể sánh bằng sự ôn hoà chảy trong người, chìm sâu vào ánh nhìn ấy.

Khi Trương Trạch Vũ đã thơ thẩn thật lâu.

- Trương Trạch Vũ.

Trương Cực dơ lên cho cậu dễ xem, anh nhìn thấy một chỏm tóc mà cả sáng nay tìm kiếm, chỉ vào một câu nói của nhân vật chính ở đoạn nào mà cậu không còn nhớ, đọc lại từng chữ cho cậu nghe, như thay lời của chính bản thân mình, của cả đối phương:

- Tôi sẽ gặp lại cậu, lúc đó chúng ta sẽ đi dạo nhé?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net