Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Trương Trạch Vũ, rõ ràng tôi bảo cậu ngồi ngoan ở ngoài kia, sao quay đi quay lại đã không thấy người?

- Sao cơ?

Cậu còn đang nghĩ tới việc bịa lí do vớ vẩn đến nhường nào.

Trương Trạch Vũ ngẩn người, không nghĩ tới người này hoá ra lại khó chịu vì việc này, cho dù có phải hay không, người này không cố hỏi chuyện cái kẹo là được.

Mà có hỏi thì cũng đâu được gì, cậu ta với mình vốn dĩ không thân thiết, xa lạ đến thường. Nói đến đây, Trương Trạch Vũ mới cảm thấy không ổn với câu nói của Trương Cực, khuôn mặt đã nhanh chóng lật lại biểu cảm không cảm xúc, cậu cố gắng kiểm soát bản thân mình trông không quá là quá lố, nhưng đôi mắt đã từ bao giờ mà đanh lại.

Tiếp tục lùi một bước xa, cậu mới lạnh nhạt hỏi:

- Trương Cực, tôi đi đâu thì liên quan gì đến cậu?

Một câu trực tiếp làm không khí giữa đôi bên ngay lập tức đông cứng lại, cũng khiến cho Trương Cực không còn vui vì vừa mới uống được sữa ngon.

Lưỡi quét quanh miệng, vị việt quất chưa tan.

Cánh tay dán cao nên còn cảm giác lành lạnh, nhiều lúc cậu còn cảm thấy nóng lên từ đó, nhưng nói chung cậu đã không để ý nó quá nhiều.

Cả hai người đều im lặng, việc Trương Trạch Vũ thấp hơn anh nhưng đứng ở một khoảng cách đã tính trước, cũng không khó để thấy được như ngang bằng nhau, và không ngăn trở việc họ nhìn thẳng vào tia mắt sắc đang ẩn hiện trong con ngươi của đối phương, bị che đi phân nửa bởi hàng mi dài.

Trương Cực cười lạnh một tiếng, Trương Trạch Vũ nhướng mày.

Cậu phát hiện ra Trương Cực cười rất nhiều, nhưng trong lòng cậu bây giờ chỉ có khinh thường, nếu nói chưa tới một ngày, anh cười với cậu trên dưới hơn 10 lần, nhưng không dám nói thật lòng là bao nhiêu.

Giả dụ như trước mặt này, anh chỉ nhếch mép thôi thì không nói, cậu còn dám nghĩ, anh muốn vung tay đánh người, bàn tay đang bị ghì chặt, nắm cạnh viền bàn đến lộ ra gân xanh muốn được che giấu cũng không thèm, như cố tình lộ rõ cho cậu xem.

Trương Trạch Vũ đoán anh hẳn đang giận lắm, dù sao bị nói một câu như vậy, đâu khác nào chính cậu cho anh một cái vả mặt đầy trắng trợn.

Cũng tiện thể đưa luôn bọn họ rơi vào tình thế lạnh ngắt như bây giờ?

Cơn gió không thổi vào để hạ nhiệt, cơn nóng tăng lên theo cấp độ tăng tiến, không khí lưu chuyển lại như đóng băng trong tầm mắt giao lưu giữa hai người trong phòng bếp, diễn ra trận chiến câm lặng để xem ai yếu thế trước?

Môi người nào đó rốt cuộc cũng mấp máy:

- Trương Trạch Vũ, có phải ý cậu là, tôi không nên quan tâm cậu?

- Vậy cậu nói xem, cậu đang quan tâm tôi như thế nào?

Người nào đó bắt đầu tiến lên một bước:

- Tôi bảo cậu ngồi yên, là muốn cậu nghỉ ngơi, đó không phải quan tâm sao?

- Tôi vốn dĩ không mệt, đi hay ngồi cậu đâu quản được.

Lại tiến thêm một bước nữa, ngày càng gần đối phương:

- Vậy cho nên, chuyện tôi chỉ nhắc nhẹ cậu một câu, cậu đã đáp lại một câu không liên quan?

Người kia tuy rằng không cậy mạnh, nhưng khi bị dồn đến gần chân tường, liền chống đỡ ngẩng đầu lên đấu lý:

- Trương Cực, cậu nên nhớ, chúng ta không thân.

Tiếng cười thốt ra ngay lập tức:

- Là vậy à, Trương Trạch Vũ?

Đè ép vào tai cậu.

Cả màng nhĩ rung theo nhịp tim đập mạnh.

Trương Trạch Vũ chợt nhận ra, Trương Cực có tính chiếm hữu và lòng hiếu thắng cực kì mạnh. Cậu mới quen Trương Cực tính theo giờ còn chưa đến số 24, vậy mà Trương Cực đã muốn quản lý cậu?

Trương Trạch Vũ cũng biết bản thân sẽ dễ dàng lui bại trước, bản thân đã lấn chân đến gần nỗi sợ, dưới ánh mắt sắc lẻm của Trương Cực, cậu muốn biết chính cậu hiện tại trông như thế nào?

Sẽ giống như một tên yếu còn thích ra gió phải không?

Hay là run run rẩy rẩy, chực chờ cảm giác bị nuốt trọn.

Trương Trạch Vũ nghĩ cậu sẽ là bộ dạng như vậy.

Trương Cực chống tay một bên lên tường, từ trên cao nhìn xuống cũng biết thừa Trương Trạch Vũ đã biết sợ, nhưng bị người ta đánh một phát thẳng thừng như vậy vào mặt đâu có dễ chịu gì, lòng anh còn dư âm ngọn lửa, âm ỉ chờ một ngọn gió thổi bùng lên cao, hoặc là tắt đi chỉ còn mảnh tro tàn.

- Trương Trạch Vũ.

...

- Cậu nói, chúng ta không thân? Đúng vậy.

Hơi thở phả vào tóc của cậu, rồi cúi dần thấp xuống cho đến khi đối mặt chính diện.

Trong đối phương có hình ảnh của chính mình, đâu đó thấy như thế đã đủ để đe doạ.

- Làm sao tôi lại không biết chứ?

Còn Trương Trạch Vũ không động, thẳng thừng nhìn lại Trương Cực, để xem Trương Cực muốn làm gì?

Trương Trạch Vũ muốn đẩy anh ra, ngược lại còn bị anh ép vào, dùng tư thế chặn toàn bộ đường thoát và ánh sáng, như trước mắt chỉ còn một con thú đang bị chọc giận, mà nó cũng không thể vồ lấy con mồi trước mắt để chứng minh ai sẽ là người chiến thắng.

Địa bàn là của con mồi, Trương Trạch Vũ lòng đã kêu leng keng hai ba tiếng, là bản tính cố chấp của cậu không cho nói lên một câu nhận thua nào. Gạt bỏ hình ảnh phác hoạ chính mình trong đầu, cậu lần nữa đẩy anh.

- Trương Cực, cậu mau đi ra.

- Nếu tôi nói không?

Trương Trạch Vũ cười gằn lên, nhắc nhở:

- Đây hiện tại là nhà tôi, tôi có quyền đuổi người.

- Ồ, vậy thì sao chứ? Cậu muốn đuổi tôi đi à?

- Trương Cực!!

- Haha

Trương Cực cuối cùng đã chịu tách ra, sau đó đi thẳng ra ngoài sân, không thèm ngoảnh đầu lại nhìn, để lại Trương Trạch Vũ bực mình đứng đó, cũng không quan tâm chuyện tiếp theo như thế nào.

Anh bước vội ra sân trước khi cơn nóng trên đỉnh đầu bị ép tới nổ tung, đang giữa chừng sân thì bị chặn lại bởi âm thanh già nua của bà Trương Trạch Vũ khi vừa mới trở về:

- Cháu dậy rồi à? Đi đâu thế? Có chuyện gì?

Trương Cực cười gượng, khuôn mặt hơi khó coi:

- Cháu đi ra ngoài mua mấy thứ, tí cháu về. Bà vào nhà trước đi ạ.

- Ơ, ờ ừm. Vậy cháu đi nhanh về nhanh, trời nắng lên rồi.

- Dạ. Cháu đi đây.

Trương Cực từ đi bước nhỏ, đến khi ra khỏi cổng và khuất sau cánh tường, liền chạy thật nhanh.

Anh không biết rằng, khi nhìn thấy bóng lưng với chiếc áo lung lay, ở đằng sau có người gọi tên anh thật lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net