Chương 22: May mắn của Trương Trạch Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Trương Trạch Vũ, là tôi muốn gặp cậu.

Gió động vào lá, màu lá trượt lên những đốm sáng của ánh đèn điện, hay ánh sáng rạng trong đôi mắt đầy trăng sao của Trương Cực, chạm vào khuôn mặt nửa sáng nửa tối của Trương Trạch Vũ.

Trương Cực nhìn theo chiếc lá rơi xuống đất, vỗ nhẹ lên đầu cậu, hỏi:

- Chân cậu còn đau không?

" Trương Trạch Vũ, cậu thử bảo không đau xem"

Trương Cực chọc chọc vào má cậu, lại niết một hồi.

Trương Trạch Vũ muốn bốc hoả ngay tại đây, chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, lao vào nước lạnh để có thể tạm dẹp đi những khí nóng trong lòng.

Nhưng cũng không hẳn...

Cậu ngắm một lượt toàn bộ, nhắm mắt để âm thầm cảm nhận không khí nơi đây.

Gió ở đây thật mát, phong cảnh cũng thật đẹp.

Cậu còn chưa muốn tạm biệt chỗ này.

Vành tai đã nhuộm đỏ, tay Trương Trạch Vũ không kiềm được mà che lại, che cả đôi tay đang rục rịch muốn sờ đến.

Cậu khẽ xoa lên má, cảm nhận nóng rực muốn truyền vào tim.

Thật ra bình thường cậu đi với Tô Tân Hạo về nhà đều là đi con đường lớn ngoài kia, dù sẽ đi lâu hơn, nhưng bởi vì Tô Tân Hạo rất sợ cậu đói bụng, cho nên mặc kệ lời than mệt đến thuộc cả bài, vẫn sẽ kéo cậu chọn đường đó để có gì có thể tạt vào vài chỗ mua vài món dỗ dành.

Thế nhưng hôm nay cậu đi một mình, lại có chút lười biếng.

Cậu còn nhớ khi Tô Tân Hạo bảo có việc bận, trước khi đi còn không quên nhắc nhở cậu đi đường lớn, để nếu gặp nguy hiểm gì còn có thể tự mình kêu cứu.

Rõ ràng khuôn mặt còn rất nghiêm trọng, thậm chí còn có ý định đưa cậu về nhà trước rồi mới đến chỗ bận kia.

Chỉ là cậu không nghe lời Tô Tân Hạo.

Cuối cùng tự mình chôn mình.

Trương Trạch Vũ khẽ ngước nhìn Trương Cực, lông mi cong dài, môi mím lại thành một đường.

Ánh trăng đã ướp lạnh không gian nơi ban công ngày ấy,  xuất hiện với ánh sắc màu trắng quen thuộc đang tồn tại ở nơi đây.

Cậu nghĩ, tay không tự chủ lại miết vành áo của Trương Cực.

Nếu như không phải gặp Trương Cực ở chỗ này, liệu sẽ có người nào đưa tay ra cứu?

Trương Trạch Vũ nhìn vào vết thương trên mắt cá chân, động thử một chút, thấy đau đớn mau chóng truyền lên, nhưng cậu mặt lại không nhăn một cái, cũng không than đau.

Cậu nhìn Trương Cực, cắn môi.

- Còn đau không? - Trương Cực lặp lại câu hỏi, giọng điệu không nghe rõ cảm xúc gì.

Trương Trạch Vũ thấy đầu ngón tay bị gió thổi đến mát lạnh, lắc đầu.

- Sẽ không đau, không sao.

- Hahaha...

Trương Trạch Vũ không nói gì, nhưng khuôn mặt đã đầy vẻ hoang mang, tay cũng giật nhẹ áo Trương Cực, hỏi:

- Sao thế?

Trương Cực không thèm chọc má cậu nữa, thở dài một hơi, không trả lời cậu.

Anh biết thừa Trương Trạch Vũ cứng đầu đến mức nào, chẳng qua khi thấy màu hồng nhuốm màu trên vành tai trắng nõn, khi đôi mắt trong veo ấy chứa đựng hình bóng anh..

Trương Cực nhanh chóng quay đầu đi, trái tim bỗng trở nên hồi hộp.

Gió thổi lên tóc cậu, quẹt một đường lên má anh.

Anh khẽ nắm lấy bàn tay đang cầm lên áo anh, nhẹ giọng bảo:

- Đừng nắm nữa, sẽ mỏi đấy.

Trương Trạch Vũ định nói: "Sẽ không" thì thấy mu bàn tay được vỗ lên nhẹ nhàng, giọng nói từ tốn trầm trầm quanh quẩn bên tai:

- Trời tối lắm rồi, về thôi.

Khiến cho tay cậu thẹn thùng nắm ngược trở về, đành để không khí làm nguội sự ấm nóng vừa được bao phủ trong lòng bàn tay.

Trương Cực hỏi:

- Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa về.

Trương Trạch Vũ huơ huơ tay trong không khí, ngẩng đầu nhìn Trương Cực, đáp:

- Thôi, không cần phải phiền đến vậy, tôi tự về được mà.

Trương Cực cười khẩy, đỡ Trương Trạch Vũ đứng vững rồi mới nói tiếp:

- Chân cậu đã thế kia rồi còn đòi tự về?

- Không sao, nhảy lò cò vẫn về được.

"Mỗi tội vừa mỏi vừa mệt."

Trương Trạch Vũ nhìn con đường trước mắt, nếu như không có ánh sáng của vầng trăng chiếu xuống, cả ngõ này như rơi vào bóng tối, đèn điện vẫn chưa được lắp ở nơi này... Cậu lại ngó xuống chiếc chân tạm thời hơi què của cậu, thở dài, trong đầu lại thầm tính toán xem thời gian cậu nhảy một chân từ đây về đến cửa nhà, sau đó cậu có phải ngồi xe lăn không?

Trương Cực thấy khuôn mặt khẽ nhăn lại một nhúm  cũng biết tỏng trong đầu cậu nghĩ gì, nhưng cũng phải tức giận một phen:

- Cậu nhảy xong có ngã lộn cổ xuống dưới thì ai đỡ cậu lên, hả?

- Thì tôi...

- Mắt thì tròn to đấy, thế có nhìn thấy đường hẻm nó tối thế kia chưa, rồi có nhìn thấy đá nhỏ hay lá cây gì để mà tránh đường không?

Trương Trạch Vũ:......

"Mắt thì tròn to đấy"... là cậu đang khen hay mắng tôi vậy??

Cậu định cãi lại một câu, nhưng bị ánh mắt hung ác liếc xuống liền quyết định sửa lời:

- Vậy, vậy...phải làm sao đây?

....

- Trương Cực...

- Ừ?

Trương Trạch Vũ nắm chặt tay, ngoảnh mặt đi.

Thôi được rồi.

- Cậu đưa tôi trở về nhà, có được không?

Thật sự...ngượng.

Ba chữ cuối lí nhí đến đáng thương, nhưng may nơi này chỉ có mỗi hai người bọn họ, tai Trương Cực cũng thính nên nghe rất rành mạch, rõ ràng.

Trương Cực nhoẻn miệng cười, xoa lên đầu cậu, giọng điệu có phần sung sướng, nhưng vẫn cố kiềm lại, nói:

- Được, tôi sẽ đưa cậu về mà.

Trương Cực cẩn thận cõng Trương Trạch Vũ, nghe lời chỉ của cậu mà chậm rãi đi về phía con đường ban chiều.

Anh chỉ cảm thấy người trên lưng nhẹ bẫng, nhưng lồng ngực ấm nóng đang áp lên chiếc áo của anh, cùng với hơi thở lúc có lúc không bên tai, khiến anh biết mình vẫn đang mang một con mèo nhỏ bị thương trở về nhà.

Trong khi đó, Trương Trạch Vũ vẫn đang ngại ngùng, bị anh nhắc nhở mấy lần về việc ôm chặt cổ anh. Lúc đầu có phần gượng gạo, nhưng khi ánh trăng dẫn lỗi chỉ đường, âm thanh vẫn luôn đều đều hỏi cậu: "Sao cậu nhẹ thế? Có phải là thấy mình béo quá nên ăn kiêng đúng không?", hay cả đôi tay vẫn chắc chắn ôm chân cậu suốt cả đường đi không thấy kêu mệt, cậu bỗng cảm thấy ngày hè hôm nay đẹp đẽ đến lạ thường.

Ánh trăng của buổi tối ngày ấy sáng lạnh lẽo cả sân nhà.

Một khu vườn nhỏ mơ hồ đã từng nhìn thấy sương đêm trên màn kính trong suốt , lại lỡ rơi vào lạnh lẽo của vầng sáng nơi bầu trời.

Ánh trăng đêm đó toả sáng cả đêm đen

Là khi ngày ấy, có một người đến, đôi môi nhoẻn nụ cười sáng bừng cả ánh nhìn của trái tim.

- Trương Cực...

Trương Trạch Vũ nhẹ gọi, tay siết chặt lấy anh.

- Ơi? Sao thế, cậu khó chịu à? - Trương Cực lo lắng hỏi, chân cũng bước chậm hơn.

Ngày ấy người đến, có lẽ, là may mắn khởi đầu của cuộc đời tôi.

- Trương Cực, đã lâu không gặp.

Tôi đã nhớ về cậu, cũng muốn gặp cậu một lần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net